Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 34: Anh thật sự che chở cô như thế sao




Hạ Tử Du giật mình kinh ngạc, bởi vì hoàn toàn không thể hiểu hết ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Đàm Dịch Khiêm.

Đàm Dịch Khiêm không giải thích nhiều, lúc này ôm eo của Hạ Tử Du rất tự nhiên, khẽ nói, "Lên xe đi, tôi đưa cô về nhà."

Hạ Tử Du yên lặng, vẫn đang đợi anh cho cô một lời giải thích.

Song, sau khi ngồi vào xe, anh lại không hề mở miệng, chỉ dùng lòng bàn tay ấm áp của mình bao lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô, ngón tay xoay nhẹ chiếc nhẫn đeo ở ngón giữa của cô.

Trong xe vẫn yên tĩnh như vậy.

Cô vài lần muốn lên tiếng hỏi anh, lại đột nhiên phát hiện tối nay anh luôn mang vẻ mặt trầm lắng kỳ lạ khó có thể dò la, dường như còn lộ ra luồng hơi lạnh lẽo, khiến người ta không khỏi cảm thấy sợ hãi. Vì vậy, từ đầu đến cuối cô không dám mở miệng.

Chiếc xe Bentley vẫn thả cô trước cửa nhà họ Hạ rồi vội vã chạy đi, không dừng lại một giây nào.

....

Bên trong xe, Đàm Dịch Khiêm lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho chị Dư.

Giọng nói Đàm Dịch Khiêm không hề có độ ấm như thể tới từ địa ngục, u ám mà quỷ mị, "Kết thúc Hạ Tử Du, tiếp tục điều tra Đường Hân."

Chị Dư nói cung kính, "Vâng."

Đàm Dịch Khiêm cúp điện thoại, đôi mắt thăm thẳm hờ hững liếc nhìn phía trước, bên trong xe tràn ngập không khí âm u lạnh lẽo.

Hạ Tử Du, rốt cuộc cô mưu mô tới mức nào?

Cô có thể ngang nhiên cướp đi tất cả của một người con gái vô tội, tại sao vẫn có thể ung dung sống trên thế giới này như vậy?

Cô muốn điều tra tin tức Đường Hân, phải chăng để có thể "Nhổ cỏ tận gốc"?

Đáng tiếc, cô chỉ có thể thất bại mà thôi....

Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm dần dần âm u lạnh lẽo, nhưng sắc mặt vẫn không hề thay đổi.

Hạ Tử Du vĩnh viễn sẽ không biết được, khi Đàm Dịch Khiêm giở trò xoay tròn chiếc nhẫn ở ngón tay giữa Hạ Tử Du thật ra là đang trút tất cả tức giận và tàn nhẫn lên chiếc nhẫn kia.... Một khắc đó, anh gần như muốn lấy mạng Hạ Tử Du.

--- ----

Hạ Tử Du đóng kín cửa phòng, dựa người vào cánh cửa, dần dần yếu ớt trượt xuống.

Đúng vậy, cô thật sự rất mệt, rất mệt....

Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, khiến cô hoàn toàn không còn sức chống đỡ.

Rốt cuộc cô phải làm thế nào mới có thể làm cho lòng mình bình tĩnh lại được?

Vốn dĩ tất cả phiền não của cô chỉ có ở bí mật mà cô giấu giếm, nhưng hôm nay, cuộc đời của cô lại tự dưng chen vào một người đàn ông, làm cho cuộc sống cô càng lúc càng hỗn loạn....

Thở một hơi thật dài, Hạ Tử Du sợ hãi ôm chặt hai đầu gối.

Mấy ngày nay, may mắn duy nhất của cô đó là hôm nay rốt cuộc cô cũng tra ra được vài tin tức có liên quan đến Đường Hân....

Cô cảm thấy khoảng cách cô tìm thấy Đường Hân đã không còn xa nữa. Điều này cũng có nghĩa là cuộc sống được đãi ngộ hôm nay sắp rời xa cô mà đi, nhưng cô sẽ không bao giờ hối hận. Cô nợ Đường Hân.

Chôn giấu bí mật tận sâu dưới đáy lòng, Hạ Tử Du bắt đầu suy nghĩ chuyện xảy ra tối nay.

Tại sao Đàm Dịch Khiêm lại nói rằng ngày mai hội Lâm Khả Khả sẽ không trở về Đàm thị nữa?

Nghe giọng của Đàm Dịch Khiêm, hình như anh lại làm vài chuyện vì cô....

Giả sử đúng như lời Đàm Dịch Khiêm nói, Đàm Dịch Khiêm thật sự giúp cô giải quyết phiền não trước mắt. Phải biết, một khi người châm ngòi thổi gió trong công ty bị đuổi việc, những người đó cũng sẽ không dám đi truyền những lời đồn đại nữa, từ đó thì cô có thể lấy lại được yên tĩnh.

Nhưng mà, Đàm Dịch Khiêm thật sự che chở cho cô như vậy sao?