Đỉnh Luyện Thần Ma

Chương 1196: Đại Chiến!




Một bộ dáng suất khí như trong tưởng tượng của hắn về Diệp Tử Phàm khi còn tại Thiên Hoang Đại Lục không thấy đâu, đối với lại Sở Thiên Vũ hắn là có một chút thất vọng nho nhỏ.

"Sở Thiên Vũ! Ngươi là có cái bản lĩnh thương hại ta hay sao?" Diệp Tử Phàm đưa tay lên, muốn cho Sở Thiên Vũ này tan xương nát thịt một cá kết quả, nhưng là nghe cái này Sở Thiên Vũ lên tiếng cảm thán những lời kia, hắn là tạm thời dừng lại động tác, hắn cũng muốn xem, cái này Sở Thiên Vũ dựa vào cái gì để lên giọng thương hại hắn.

Diệp Tử Phàm hắn hiện tại, có thể nói là sắp dầu hết đèn tắc, cái này hoàn toàn là sự thật, bất kỳ người nào cũng có thể nhìn ra đến, hắn lại không có ý định dùng Hóa Hình Chi Thuật cải biến bên ngoài, nên Sở Thiên Vũ cảm nhận hắn không còn sống được bao lâu cũng không phải là chuyện gì quá ghê gớm.

Nhưng đây chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi, cần biết như muốn mà nói, bất kỳ lúc nào hắn cũng có thể độ Thánh Kiếp, trở thành một tôn Thánh Vương Cường Giả, khi đó thọ nguyên không còn là vấn đề to tác nữa, dung mạo cũng sẽ khôi phục lại được như lúc xưa, những cái này Sở Thiên Vũ có thể là sẽ không có biết, Diệp Tử Phàm hắn cũng sẽ không đi giải thích nhiều với tên này làm gì.

Nhưng có một điều mà Sở Thiên Vũ nên nhận ra, hiện nay mình là đang tại trong Lĩnh Vực của Diệp Tử Phàm hắn, Lĩnh Vực của hắn hiện nay, cường đại tuyệt đối không kém gì Giới Vực của Thánh Vương Cường Giả là bao nhiêu!

Chỉ cần Diệp Tử Phàm hắn khẽ động một ý niệm, Sở Thiên Vũ liền sẽ tan thành mây khói ngay tức khắc.

Cái này Sở Thiên Vũ thực lực có thể thắng được Thần Đạo Bán Thánh Nguyệt Bán Minh, thiết nghĩ cũng không phải là hạng đầu đường xó chợ như tại Thiên Hoang Đại Lục năm xưa, rất có thể đã nhận ra hoàn cảnh nguy hiểm của mình hiện tại.

Vào thời điểm này, thứ mà Sở Thiên Vũ nên quan tâm, là cái mạng nhỏ của mình, mà không phải là cảnh ngộ của địch nhân, đối với cái này hiện tượng khá lạ, hắn cũng là muốn biết, Sở Thiên zV7cH Vũ tên này lấy đâu ra niềm tin.

“Diệp Tử Phàm! Sở Thiên Vũ ta tại bên dưới Hạ Giới Tinh Vực này làm việc khoa trương như vậy, không sợ hãi Triều Tịch Thánh Cung trên kia phái Cường Giả xuống trấn áp, thậm chí là cả Thánh Vương Cường Giả nữa, ngươi không cảm thấy có điều nghi hoặc hay là sao?".

Sở Thiên Vũ nâng thanh Tu La Kiếm trên tay của mình lên, khẽ thổi vài cái, như là xua tan đi bụi bẩn dính trên thanh Tu La Kiếm này một dạng, tiếp theo sau, hắn nhìn lên Diệp Tử Phàm trên kia, nỡ một nụ cười nửa miệng, có chút khinh thường nói.

Sở Thiên Vũ hắn từ khi đột phá Hóa Thần đến nay, tại bên dưới này Hạ Giới Tinh Vực, tàn sát vô số Đại Lục sinh linh, số Lục Tinh Đại Lục bị hắn hủy diệt tuyệt đối không dưới một trăm, hắn làm việc điên cuồng như thế, Thánh Cung trên kia không người không biết, phái Cường Giả xuống đây trấn áp hắn là điều hoàn toàn không mới. Ngụy Thánh Cường Giả nếu như không được, bọn họ sẽ phái đến Thánh Vương Cường Giả.

Thánh Vương Cường Giả cấp độ kia lợi hại, không phải Sở Thiên Vũ hắn không biết, dù cho hắn có không biết, Tu La Lão Giả kia cũng sẽ lên tiếng nhắc nhở. Nguy hiểm có thể đối mặt với lại những tôn cự đầu của Thánh Vực là như thế, Sở Thiên Vũ hắn không có gấp rút rời đi, chỉ có rơi vào hai khả năng, thứ nhất Sở Thiên Vũ hắn là một người điên, còn thứ hai mà nói, đó là Sở Thiên Vũ hắn có niềm tin chống lại Thánh Vương Cường Giả, hoặc giả chí ít cũng có thể từ trong tay của Thánh Vương Cường Giả bình an vô sự rời đi, nên hắn mới có thể an nhiên tự tại cho đến bây giờ.

"Là dựa vào cái kia thanh kiếm đó sao? Ta cũng là muốn biết, nó có cái gì bản lĩnh, có thể hộ ngươi an toàn? ".

"Diệt Thế Chi Thủ! Sát!".

Diệp Tử Phàm gằn giọng một tiếng, liền là lập tức xuất thủ.

Những gì mà Sở Thiên Vũ nghĩ, Diệp Tử Phàm hắn đương nhiên cũng có thể nghĩ ra được. Đến bây giờ Sở Thiên Vũ còn không có rời đi, còn sát không ít Ngụy Thánh của Triều Tịch Thánh Cung, y không có sợ Thánh Vương Cường Giả của Triều Tịch Thánh Cung trấn áp, chắc chắn là có chỗ dựa vào.

Diệp Tử Phàm còn là có suy đoán, sự tự tin của Sở Thiên Vũ là nhờ vào cái thanh kiếm mà y đang cầm trên tay, một thanh kiếm vô cùng quỷ dị, ngay cả Đại Hắc cũng là không thể nào nhìn ra được hư thực.

Với Diệp Tử Phàm hắn thì lại mang đến một cảm giác áp bách, như nó đối với mình vô cùng nguy hiểm một dạng. Chỉ là cũng như cái tên Nguyệt Bán Minh vừa rồi, Diệp Tử Phàm hắn cũng không cho cái này thanh kiếm là Hạ Phẩm Thánh Khí cấp bậc, không nói rất khó có một kiện bảo vật như là Luyện Thần Đỉnh một dạng, cấp bậc rất cao vẫn có thể nhận cấp thấp hơn mình vô số lần làm chủ nhân, chỉ nói từ cái kia thanh kiếm hắn không cảm nhận được Thánh Khí hơi thở, hắn cũng khẳng định cái này trường kiếm không phải là Hạ Phẩm Thánh Khí cấp bậc.

Nhưng dù là như thế, với một tia nguy hiểm mà hắn vừa rồi cảm ứng được, cũng không thể làm cho hắn khinh suất ứng phó, một chiêu Diệt Thế Chi Thủ kia, có thể nói là toàn bộ thực lực công kích của hắn hiện tại vốn có rồi.

Tính lên cũng là gần sáu mươi vạn tòa Thế Giới Chi Lực, trong đó chủ yếu nhất vẫn là Thánh Hồn Công Kích, cao hơn mấy ngàn tòa Thế Giới Chi Lực mà vừa rồi Nguyệt Bán Minh sử dụng cả trăm lần, có thể nói, vì một tia nguy hiểm trong lòng, lần này, Diệp Tử Phàm hắn là đã ra vốn gốc. Đã không làm thì thôi, như đã làm mà nói, như vậy phải là hết sức, đây là quan niệm trước giờ của Diệp Tử Phàm hắn.

"Diệp Tử Phàm! Ta hiện tại liền là cho ngươi biết, lòng tin của ta từ nơi đâu mà đến!".

"Tu La Sát Thiên Trãm! Sát!"

Nhìn cái kia chưởng ấn mang vô tận kinh khủng uy năng mà Diệp Tử Phàm đánh đến, Sở Thiên Vũ không có lấy gì làm lo lắng, ngược lại vui vẻ cười gằn một tiếng, ngay sau đó một kiếm trãm ra, đạo kia Huyết Sắc Quang Mang mang theo vô tận thần uy, như muốn đem thiên địa này trãm ra thành hai nửa, hướng Diệp Tử Phàm sát đến.

Uy năng một chiêu kiếm kia, không gian trong phút chốc là tan vỡ thành từng mảnh nhỏ, hỗn động đan xen xuất hiện khắp mọi nơi, loại lực lượng kinh thế kia, như đem so với chưởng ảnh của Diệp Tử Phàm mà nói, kia là như hạo nguyệt so với đom đóm, Tu La Kiếm chiêu là vần hạo Nguyệt kia, còn chưởng ảnh của Diệp Tử Phàm, nó được ví như đom đóm, hết sức là nhỏ bé. Và lẽ dĩ nhiên, với lực lượng tuyệt đối như thế, nó là đem chưởng ảnh của Diệp Tử Phàm cấp chôn vùi, thế đi không giảm, hướng vị trí của Diệp Tử Phàm tiến đến, tốc độ kia còn nhanh hơn ánh sáng tốc độ nữa, chỉ trong một cái chớp nhoáng, nó là đã đến nơi.

‘Tu La! Ngươi chắc chắn chứ?’ Sở Thiên Vũ rất nhanh cùng Tu La bên trong Tu La Kiếm giao lưu.

‘Chủ nhân! Không có vấn đề gì!’ Tu La Lão Giả dùng thần niệm truyền âm đáp lời.

Tu La Lão Giả là biết vì sao Sở Thiên Vũ đúng lúc này lại đi hỏi hắn câu hỏi như thế này! Người trước mắt Diệp Tử Phàm này, là Tam Chuyển Bán Thánh Cường Giả không có sai, một kích y đánh ra vừa rồi cũng là vô hạn tiếp cận Phàm Thể Thánh Vương Cường Giả. Nhưng như thế vẫn là còn chưa đủ, với Tu La Kiếm cấp bậc hiện tại, Diệp Tử Phàm nhiêu đó thực lực là không có đủ xem!

‘Như thế thì ta đây an tâm! ‘ Sở Thiên Vũ nghe Tu La Lão Giả khẳng định như thế, cũng là thở phào một hơi.

Bên ngoài hắn tuy khinh thường Diệp Tử Phàm là một người sắp chết, nhưng tại sâu thẳm trong nội tâm, hắn là không có chút nào xem thường Diệp Tử Phàm cả. Như vừa rồi Tu La Lão Giả này nói không chắc chắn, một kích vừa xong hắn liền là quay đầu chuồn thẳng!

"Ầm ầm!!! Ầm ầm!!!! Rầm rầm!!! ".

"Phốc... Rầm rầm! "

Hai chiêu kiếm Sở Thiên Vũ hắn vừa xuất ra, dùng cho hai người Diệp Tử Phàm cùng Nguyệt Bán Minh, tuy thực lực của hai người là cách biệt một trời một vực, thế nhưng mà kết quả lại hết sức là giống nhau, vẫn là Sở Thiên Vũ chiếm tuyệt đối thượng phong, không có một cái loại nào lực lượng có thể ngăn cản hai chiêu kiếm kia của hắn từ đối thủ.
"Phốc... Khụ...Hạ Phẩm Thánh Khí... Không nghĩ đến thật sự là Hạ Phẩm Thánh Khí! "

Trên một khối Tử Tinh cách khối kia Lục Tinh Đại Lục mà Sở Thiên Vũ đứng vài ức dặm, Diệp Tử Phàm một thân huyết tương giàn giụa, miệng đầy máu tươi, ánh mắt nhìn bên kia vị trí của Sở Thiên Vũ đúng, hay đúng hơn là hắn nhìn trong tay Sở Thiên Vũ thành trường kiếm kia, kinh dị lên tiếng.

Võng du , bổ trợ huyền huyễn , lưu ý đây là truyện hậu cung ai dị ứng né luôn hộ mình