Đỉnh Luyện Thần Ma

Chương 118: Yêu Vương Giận Dữ




Đây là quy định ngầm tại Thiên Hoang Đại Lục này, tất cả Yêu Vương đều hiểu, cũng không thể trách tội bọn họ được.

"Thiên Dực Yêu Vương, hắn sao lại đến nơi này? "Lam Tinh đám người cũng khom lưng hành lễ, nhưng trong lòng lại rất nghi hoặc.

"Lần này thật là phiền phức lớn!"Đinh Vân cùng Viên Hồn trong lòng khẽ run lên, trong lòng bọn họ nghĩ đến đây sẽ là Thiết Diễm Yêu Vương, không nghĩ đến tôn đại năng này cũng bị kinh động đến. Nói như vậy Thiết Diễm Yêu Vương cũng sẽ theo sát phía sau.

Tuy trong lòng bọn họ nghĩ Diệp Tử Phàm là một tôn rất lợi hại Pháp Thần cảnh, nhưng mà cùng lúc phải đối đầu với hai vị Yêu Vương, phần thắng thật là mỏng manh a.

"Ầm ầm "

"Đinh Vân, Viên Hồn? Tại Thiên Dực Vương Địa ta đối hai người các ngươi không tốt hay sao?" Đã bị nhận ra, Thiên Dực Yêu Vương cũng không có che giấu nữa.

Trên người hắn khí thế như bài sơn đảo hải bộc phát mà ra, loại khí thế kia so với Sở Báo, Lam Tinh đám người còn mạnh gấp ngàn vạn lần, làm cho không gian xung quanh như muốn sụp đổ một dạng.

Vừa rồi đám Yêu Tướng, Yêu Soái kia còn khom lưng không chịu quỳ xuống, nhưng mà khi Thiên Dực Yêu Vương bộc phát ra khí thế, cả đám đều nằm rạp dưới đất, gần cả ức Yêu Binh cũng không có chịu đựng nổi không ngừng miệng trào máu tươi, toàn thân run rẩy.

"Hồi Bệ hạ! Hai chúng ta cũng chỉ là bất đắc dĩ a!" Viên Hồn lên tiếng hồi đáp, hắn cũng giống như bao Yêu Soái khác, không chịu nổi khí thế do Thiên Dực Yêu Vương phát ra, nằm rạp dưới đất, trong lòng hắn vô cùng đắng chát.

Nếu như mà có thể, ai lại muốn làm nô bộc cho Nhân Loại chứ, chỉ có điều không phải là do bọn họ có muốn hay không là có thể làm được.

"Bất đắc dĩ sao? Nói ra nghe một chút, hai Bộ Tộc các ngươi ngàn năm qua phát hiện ra một đầu Trung Phẩm Linh Mạch, nhưng mà không có báo đi lên, lại muốn chiếm làm của riêng, ta cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, ta đối xử với hai tộc các ngươi tốt như vậy, không nghĩ đến hai tộc các ngươi vẫn cứ phản bội lại ta!" Thiên Dực Yêu Vương híp mắt lại nói.

"Yêu Vương bệ hạ, chuyện này ngài... " Đinh Vân cùng Viên Hồn toàn thân rung mạnh, ánh mắt trân trối nhìn chằm chằm vào vị Yêu Vương bệ hạ này, dường như nhìn thấy một sinh vật ngoài Đại Lục giống như.

Bọn họ đã làm công tác bảo mật vô cùng tốt, không hiểu sao vị Yêu Vương này lại biết được, nếu đã biết rồi, tại sao còn không có tịch thu đầu kia Trung Phẩm Linh Mạch.

Nếu bọn họ nhớ không nhầm thì cách đây mấy ngàn năm trước, cũng vì tranh đoạt một đầu Trung Phẩm Linh Mạch mà vị Yêu Vương bệ hạ này cùng với Thiết Diễm Yêu Vương đã vung tay đánh nhau a, bây giờ phát hiện một đầu Trung Phẩm Linh Mạch bên trong Vương Địa, không có lý do gì làm cho vị Yêu Vương bệ hạ này từ bỏ.

Chẳng những là hai người bọn họ, tại đây Yêu Thú khi nghe đến Trung Phẩm Linh Mạch hai mắt cũng rất là khát khao, nhất là những Yêu Soái hậu kỳ viên mãn cảnh giới như Lam Tinh, Sở Báo còn Bạch Phó.

Bọn họ đã dừng lại Yêu Soái hậu kỳ viên mãn cảnh giới thật lâu, vẫn mong gom góp được một trăm đầu Hạ Phẩm Linh Mạch, hoặc là một đầu Trung Phẩm Linh Mạch tiến hành đột phá Tứ Giai mà chưa được.



Tuy là đột phá Tứ Giai cảnh giới không chỉ có một trăm đầu Hạ Phẩm Linh Mạch hoặc là một đầu Trung Phẩm Linh Mạch có thể thành công, nhưng mà dù sao đó cũng là có một tia hi vọng, không phải sao?

Nếu như bọn chúng biết bên trong cái Lục Thụ Cốc kia không phải là một đầu Hạ Phẩm mà là Trung Phẩm Linh Mạch, bất cứ giá nào bọn nó cũng sẽ phát quân tiến vào tranh đoạt.

"Làm sao mà ta biết được có phải không? Hừ tại Thiên Dực Vương Địa có chuyện gì có thể qua mắt được ta, nhất là hai tộc các ngươi lại tranh đấu đến cả ngàn năm hơn, chẳng qua là ta muốn bên trong Thiên Dực Vương Tộc xuất hiện thêm một đám hậu kỳ cường giả, cùng với một số Vương Địa xung quanh tranh phong mà thôi, không nghĩ đến cuối cùng lại làm lợi cho vị Nhân Tộc kia!" Thiên Dực Yêu Vương không đợi Đinh Vân nói xong, đã cắt lời.

Hắn thân quý vi Yêu Vương, nhưng bên trong lãnh địa Yêu Soái cảnh giới lại không có bao nhiêu, nhất là Yêu Soái hậu kỳ cảnh giới, càng là kém trầm trọng.

Mỗi khi nghe được bên trong Vương Địa của mình bị cái khác Yêu Soái cho chiếm cứ, hắn trong lòng khó chịu có thể nghĩ, mỗi lần gặp các vị Yêu Vương khác, hắn nhận ra trong mắt bọn họ sự giễu cợt, hắn buồn bực có thể biết.

Chỉ là tự trọng bản thân Vương Giả, không thể tự mình xuất thủ đối phó với một đám Yêu Soái, cho nên hắn chỉ có thể âm thầm bồi dưỡng một đám cao thủ, nhưng mà đến giờ hiệu quả còn không được tốt cho lắm.

"Chúng ta biết tội, mong bệ hạ tha thứ! " Đinh Vân cùng Viên Hồn cố gắng ngồi dậy, gian nan nói.

Chỉ là khi nói xong, mồ hôi của bọn họ tuôn ra như mưa, cả người lại nằm xuống dưới đất, hai tay ôm lấy đầu của mình tỏ ra vô cùng thống khổ.

"Bệ Hạ....Là chúng tôi..Không tốt.. Cầu mong ngài.. Ngài hãy giết chết chúng tôi đi?" Viên Hồn hai mắt toàn là tơ máu, ngước lên nhìn Thiên Dực Yêu Vương với ánh mắt cầu khẩn.

"Không sai.. Bệ hạ, xin ngài hãy cho chúng tôi được chết! " Đinh Vân còn khá hơn một chút, nhưng mà cũng không tốt hơn được đi đâu, Nô Ấn trong đầu bọn họ lại phát tác, cảm giác lần này là vô cùng cường liệt, hắn thật sự là không thể nào chịu nổi, lên tiếng cầu xin Thiên Dực Yêu Vương cho bọn họ một cái thống khoái, vì bọn họ ngay cả tự sát cũng là không có khả năng.

Xung quanh một đám Yêu Tướng, Yêu Soái nhìn thảm trạng của hai người bọn họ mà lạnh cả mình, những tên chưa bị gieo Nô Ấn không hiểu tại sao hai vị Yêu Soái kia lại tỏ ra đau đớn như vậy, nhưng mà những tên bị gieo Nô Ấn thì lại trong lòng thầm hô may mắn, bọn họ còn chưa sinh ra ý nghĩ bất trung với vị chủ nhân kia.

"Hai người các ngươi làm sao vậy? " Thiên Dực Yêu Vương lần này cũng là ngạc nhiên.

Hắn không nghĩ đến tại sao vừa rồi còn nói chuyện bình thường Đinh Vân cùng với Viên Hồn lại trở nên thống khổ như vậy, ngay cả người của bọn họ bây giờ cũng toàn là huyết, thật không thể hiểu nổi.

"Phong Vũ Xuân! Ngươi là một tên hèn mạt, có giỏi thì giết chết chúng ta đi!" Viên Hồn ý chí không được tốt như Đinh Vân.

Hắn thấy Đinh Vân đã cầu khẩn mà vị Yêu Vương kia còn không chịu ra tay, hắn thật sự là chịu không nổi, cũng quên đi tất cả lên tiếng mắng.

Thế nhưng những lời này lại nghe vào đám Yêu Soái như Lam Tinh, Lăng Thiên Bằng thì bọn họ bị dọa không nhẹ.

Phong Vũ Xuân, đây chính là tên húy của Thiên Dực Yêu Vương a, ngươi lại dám gọi thẳng tên của hắn trước mặt mà mắng, còn có cho chúng ta sống nữa hay không.

Ngươi có chết cũng đừng nên kéo theo bọn ta đệm lưng a,Lam Tinh đám người trong lòng mắng hai tên Viên Hồn và Đinh Vân như máu chó phun đầu.

Chỉ chịu một chút đau khổ mà thôi, có cần thiết phải mất bình tĩnh như vậy hay không?

Bọn nó còn đang kéo dài thời gian, chờ vị chủ nhân kia xuất hiện, nếu như bây giờ vị Thiên Dực Yêu Vương kia nổi giận, cho hai người bọn họ một chưởng, có phải là bọn cũng theo sau gặp tai ương hay không?

"Muốn chết! " Thiên Dực Yêu Vương sắc mặt tiệm lãnh.

Hắn cũng đã nhận ra được hai tên thuộc hạ đang chịu đựng nổi đau khổ vô cùng khủng khiếp.

Thậm chí nó còn đáng sợ hơn tử vong gấp trăm ngàn lần, vì muốn hắn ra tay, ngay cả tên họ của hắn cũng lôi ra mắng, đây là điều không thể tưởng tượng nổi.

"Ầm ầm!!!"

Thiên Dực Yêu Vương xuất thủ, một đại chưởng ấn hư không xuất hiện, nhưng mà không phải là nhằm vào đám Yêu Soái dưới kia, mà là tòa Luyện Thần Thành trung tâm Đại Sảnh.

Hắn tuy là rất giận, nhưng còn chưa đến mức mất đi lý trí, hắn biết những chuyện này cũng là do tên Nhân Tộc bên trong tòa Đại Sảnh kia làm ra, chỉ cần bắt được hắn, mọi chuyện đều có thể được giải quyết nhẹ nhàng.

Khi hắn vừa đến đây, thần thức cường đại của hắn đã bao phủ toàn bộ tòa Luyện Thần Thành này, hắn không phát hiện bất kỳ một tên Nhân Tộc dấu vết nào, chỉ là khi dò xét đến tòa Đại Sảnh kia, hắn phát hiện bên trong có một cái Đại Đỉnh,khi nhìn vào trong đó, hắn không có cảm ứng được bất cứ cái gì, như có một bức màn che đậy lại mọi thứ bên trong, làm cho thần thức của hắn không thể nào tiến vào bên trong được.

Với lại từ nơi đó phát ra khí tức cũng khiến cho tim của hắn đập nhanh, hắn không hề nghi ngờ mục tiêu mà hắn tìm kiếm ngay tại trong tòa cao ba mét đại đỉnh này.