Đỉnh Luyện Thần Ma

Chương 1064: Quá Nhiều Người Muốn Chết




“Ngươi nói không có sai! Thiếu Chủ nhà ta muốn uy hiếp ngươi, vậy thì có thể thế nào, như ngươi biết điều mà nói, ngoan ngoãn đưa ra tất cả cống hiến điểm, dập đầu nhận tội, còn như không, chỉ có một con đường... Chết!”

Đang lúc Dương Tử Vũ trong lòng lo lắng cho cái mạng của mình có thể bị Diệp Tử Phàm lấy đi bất cứ lúc nào, bỗng nhiên một cái âm thanh từ trên không trung truyền xuống, lời nói có chứa Nguyên Lực vô cùng hùng hậu bên trong, nhất là chữ chết cuối cùng kia, uy áp mà nó mang đến làm cho quá nữa Hóa Thần có mặt tại nơi đây không có trụ vững, đều nằm rạp xuống dưới đất, không dám ngẩn đầu lên nhìn cái người phát ra âm thanh kia là ai.

Một lời nói có thể đem mấy chục vạn Hóa Thần cường giả trấn áp, Như vậy có thể thấy, người đến lần này thực lực hết sức là kính khủng, ít nhất cũng là Ngụy Thánh sơ kỳ cường giả tu vi.

Ngụy Thánh Cường Giả! Từ này xuất hiện bên trong suy nghĩ của mọi người lúc, tất cả trong lòng đều là lạnh lẽo vô biên. Đám người bọn họ đây tranh đấu, cũng chỉ là tại trong Hóa Thần cảnh mà thôi, như thật sự Ngụy Thánh Cường Giả chen chân vào, cái kia kết cục không cần nghĩ cũng là biết đến.

Thường nghe nói, tại cái này bên trong Thượng Thánh Đài, Ngụy Thánh Cường Giả không thể nào xuất hiện, cũng không thể ra tay với lại Thí Luyện Giả, như không sẽ bị Triều Tịch Thánh Cung chế tài. Đây là thiết luật của Triều Tịch Thánh Cung, người này ngang nhiên xuất hiện, còn ra tay đem mọi người trấn áp, y là không có sợ Triều Tịch Thánh Cung chấp pháp giả chế tài hay là sao?

"Xoẹt! "

“Khặc khặc! Nhậm Nguyên Lang! Lần này người thua cuộc chính là ngươi rồi!”

Sa Huỳnh Tăng là Đạo Thể Hóa Thần cường giả, uy áp kia tuy cường đại, nhưng những người như hắn vẫn còn đứng vững, nhìn người mới đến kia, hắn không khỏi quái dị cười một tiếng đối với lại Nhậm Nguyên Lang ngay bên cạnh nói.

Những người khác sợ tôn này Ngụy Thánh trấn áp bọn họ, nhưng không có bao gồm Sa Huỳnh Tăng hắn. Đơn giản người mới xuất hiện này Sa Huỳnh Tăng là nhận ra, đây không phải là một trong ba tôn cường giả gần trăm năm trước khi hắn mới đến đây phải móc hầu bao một ngàn cống hiến điểm cho người này hay là sao?

Trước hắn không biết tôn này Ngụy Thánh cường Giả thân phận, nhưng ở đây lâu rồi, những tin tức căn bản hắn là có biết. Tôn này Ngụy Thánh tên là Dương Kỳ Năng, Ngụy Thánh trung kỳ tiểu thành cường giả, thủ hộ tại Thượng Thánh Đài này đã ngàn vạn năm lâu, vốn hắn chỉ biết có nhiêu đó mà thôi, nhưng giờ đây nhìn thái độ cũng như cách xưng hô của Dương Kỳ Năng đối với lại Dương Tử Vũ, hắn có thể khẳng định, Dương Kỳ Năng này chính là Dương gia người trong.

Diệp Tử Phàm chỉ là một tên Hóa Thần Cường Giả, lại dám đi đắc tội với lại Dương gia người. Giờ đây chọc giận đến Ngụy Thánh Cường Giả của Dương gia ra mặt giải quyết, như vậy kết cục của Diệp Tử Phàm không cần nghĩ cũng biết, đó là chỉ có một con đường chết mà thôi.

Hóa Thần! Hóa Thần! Dù có cường đại như thế nào đi chăng nữa, cũng không có khả năng là đối thủ của Ngụy Thánh cường Giả cho được.

“Hừ! Chưa đến bước cuối cùng, ai thắng ai bại còn không có biết được đâu!”

Nhậm Nguyên Lang cũng biết tình cảnh bây giờ rất kham ưu, nhưng vẫn như Sa Huỳnh Tăng vừa rồi, còn chưa đến bước đường cuối cùng, rất khó nói ai thắng ai bại.

Dù là Nhậm Nguyên Lang biết chắc phần thắng của Diệp Tử Phàm tương đối mong manh. Nhưng mà hắn vẫn tin vào trực giác của mình, cái này Diệp Tử Phàm sẽ không có đơn giản, không chừng trong tay còn có thủ đoạn gì trấn áp cái kia Ngụy Thánh trung kỳ tiểu thành Dương Kỳ Năng cũng không biết chừng.

“Vịt chết đến nơi vẫn còn mạnh miệng. Ngươi là muốn dựa vào cái Thượng Thánh Đài quy định không cho phép Ngụy Thánh động thủ chắc!”

Như có phần hiểu sai ý nghĩ trong lòng của Nhậm Nguyên Lang, Sa Huỳnh Tăng khinh thường một tiếng nói.

Bên trong Thượng Thánh Đài này này có quy định Ngụy Thánh cường Giả không thể nào tự ý động thủ, như không sẽ bị Thánh Cung chế tài, thế nhưng quy định lập ra chỉ để chế ước nhược giả mà thôi, cường giả là không bao giờ chịu ước thúc.

Nếu như không tại bên ngoài kia cũng có quy định Ngụy Thánh cường Giả không được làm phiền Hóa Thần Thí Luyện Giả, nhưng những tôn kia Ngụy Thánh vẫn là thu tiền mồ hôi nước mắt của Hóa Thần Thí Luyện Giả bình thường đó thôi.


Lần này cũng vậy, như Dương gia Ngụy Thánh muốn diệt đi Diệp Tử Phàm, chỉ cần tìm một cái cớ là được, tại nơi đây có người nào dám đi tố giác hành vi của tôn này Ngụy Thánh kia chứ.
Nhậm Nguyên Lang không có tiếp tục cùng Sa Huỳnh Tăng đối đáp, vì hắn biết những gì mà Sa Huỳnh Tăng nói hoàn toàn không có sai, thế nhưng không hiểu như thế nào, hắn vẫn là đối với lại cái kia Diệp Tử Phàm, có một niềm tin mãnh liệt là y có thể vượt qua được lần này kiếp nạn, cái này niềm tin không hề có căn cứ gì, chỉ xuất phát từ trực giác của hắn mà thôi.

“Phụ thân! Lần này ngài phải làm chủ thay cho chúng ta a!”

Cũng như bao nhiêu ác bá khi nam bá nữ khác, một khi đi khi dễ người gặp một khối xương cứng không thể gặm ra, nhìn thấy trưởng bối của mình đến, liền sẽ khóc lóc kể lể nói mình bị ăn hiếp.
Dương Mỹ Kỳ cùng Dương Tử Vũ cũng là nằm trong số đó, nhìn thấy Dương Kỳ Năng xuất hiện, Dương Mỹ Kỳ là chạy đến bên cạnh lên tiếng nói mình bị ăn hiếp, còn Dương Tử Vũ tuy không nói lời nào, nhưng cái ánh mắt đáng thương kia của hắn, ai cũng nhận ra được là hắn đã nhận ủy khuất vô cùng lớn.

“Mỹ Kỳ! Không cần nói nữa, chuyện nơi đây ta đã biết tất cả!” Dương Kỳ Năng hòa ái đối với lại đứa con gái này của mình nói.

Dương Tử Vũ dẫn theo Dương Mỹ Kỳ đến nơi đây, nói là muốn vào tham quan cái này Thượng Thánh Đài một chút, nhưng mà cả hắn cùng với lại Lại Tử Thâm, Cảnh Thiên ba người, ai lại không biết mục đích thật sự của Dương Tử Vũ là cái gì, chẳng qua là vì Dương Tử Vũ đưa ra con số làm cho Lại Tử Thâm cùng Cảnh Thiên hai người hài lòng, cho nên mới mắt nhắm mắt mở để cho hai người này vào bên trong này làm càn mà thôi.

Tuy biết Dương Tử Vũ bản lãnh, cũng như với những thủ đoạn mà Dương Tử Vũ có trong tay, tuyệt đối sẽ không thể nào thua đám thổ dân bên dưới Hạ Giới Tinh Vực này được.

Dù vậy, với thiên tính cẩn thận như Dương Kỳ Năng hắn, vẫn là âm thầm đi theo một chuyến cho chắc ăn. Nghĩ lại quyết định lúc trước của mình mà hắn cảm thấy vô cùng sáng suốt, như không phải hắn đi theo đến nơi đây, Dương Tử Vũ rất có thể đã gặp phải chuyện gì không may rồi.

“Diệp Tử Phàm! Lời nói vừa rồi của phụ thân ta, ngươi đã nghe rồi chứ. Muốn sống mà nói, lập tức đưa Lệnh Bài qua đây, dập đầu bồi tội, như vậy có thể bản Tiểu Thư mở lòng từ bi, xin phụ thân tha cho ngươi một cái mạng chó!”

Có Dương Kỳ Năng tại đây, Dương Mỹ Kỳ là không còn sợ cái này Diệp Tử Phàm uy hiếp nữa, nàng kiêu ngạo như một con Công xòe đuôi, chỉ tay về phía Diệp Tử Phàm, ra lệnh nói.

Thứ gì chứ, một tên Hạ Giới Tinh Vực thổ QNZaT dân, không biết thân biết phận, lại dám động sát ý với lại cao cao tại thượng Dương gia nàng, đây là không biết sống chết, nghĩ đến tình cảnh khúm núm của bản thân vừa rồi, Dương Mỹ Kỳ càng là thêm hận cái này Diệp Tử Phàm hơn.

Dương Mỹ Kỳ đã quyết định, dù cái này Diệp Tử Phàm có ngoan ngoãn dập đầu xin tha, nàng cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, phải đem Nguyên Thần của người này rút ra, dùng Nguyên Hỏa Phần Hồn thêu đốt cho đến khi cái này Diệp Tử Phàm hết thọ nguyên mà chết, mới có thể làm cho nàng quên đi cái cảm giác sợ hãi như vừa rồi! Dương Mỹ Kỳ trong lòng rất là độc ác suy nghĩ.

“Haiz... Trên đời này thật sự là có quá nhiều người muốn chết! “ Diệp Tử Phàm nhìn ba người Dương gia này, không khỏi thở dài một tiếng nói nhỏ.

Dương Kỳ Năng cái tên này, như hắn nhớ không lầm, sáu tháng trước ra tay với lại hắn, sau bị hắn dạy cho một cái bài học, thu hết điểm cống hiến mà Dương Kỳ Năng này có trong tay.

Vì nghĩ đến Triều Tịch Thánh Cung, Diệp Tử Phàm hắn mới bỏ qua cho Dương Kỳ Năng này một con ngựa, chỉ xóa đi ký ức về hắn trong đầu của Dương Kỳ Năng này mà thôi.

Nhưng giờ đây, Dương Kỳ Năng một hai muốn tìm chết, hắn cũng là không có gì lý do không đưa y một đoạn đường, cùng lắm là tạm thời ra bên ngoài kia làm một phương Tán Tu, chờ đột phá Thánh Vương Chi Cảnh sau đó rồi tính tiếp, dù sao trước giờ hắn chưa bao giờ gia nhập bất kỳ thế lực nào cả.