Đỉnh Lưu Trong Giới Kinh Dị - Chanh Quất Gia

Chương 2




Lúc Diệp Phi tỉnh lại lần nữa, hắn đã mặc hỉ phục, tay chân bị trói, bên cạnh còn đứng một "người" cũng mặc hỉ phục giống hắn.

Lúc này cả hai đang ở giữa đồi cát, dưới chân mười mấy mét chính là bãi tha ma vừa rồi, mà người trong đó đã không còn thấy đâu.

"Bọn họ nghĩ rằng có hai chú rể cho quỷ lựa chọn, tỷ lệ được chọn sẽ cao hơn." Ngụy Khoảnh tay chắp sau lưng, áo choàng phấp phới, bộ đồ cưới đỏ thắm càng làm anh thêm tuấn tú, như tiên nhân nhập thế.

... Nếu không có đôi mắt mang chút sắc đỏ yêu dị kia.

Diệp Phi: "Ừ—"

"Nếu cậu ngất nữa, sẽ không có cơ hội tỉnh lại đâu." Ngụy Khoảnh chơi đùa với chiếc nhẫn ngọc trên tay trái, hờ hững nói.

Diệp Phi bắt đầu điên cuồng véo nhân trung của mình, không thể để bản thân ngất đi nữa! Hắn có một thắc mắc: "Ngài sao lại..." sao lại để mặc cho bị bắt mà không đại khai sát giới, chẳng lẽ thật sự muốn tìm quỷ để xem mắt?

Hắn không dám hỏi ra, sợ mạng nhỏ sẽ đi đời.

"Cậu cảnh sát, cậu biết đáp án của câu hỏi này không?" Ngụy Khoảnh giơ tay, ngón tay dài lướt qua một dòng cát, không bao lâu, một cục đất ngưng kết trên tay hắn.

Diệp Phi run rẩy nhận lấy cục đất, đọc dòng chữ trên đó: "Ngày hôm sau lễ cưới lớn nhất thôn Hoè Thụ, toàn bộ dân làng đều chết, tân nương duy nhất còn sống hoàn thành công việc thu gom xác, sau đó cũng tự sát, tại sao? Đây... đây!" Hắn trợn tròn mắt kinh ngạc: "Đây là trò chơi tình huống! Chúng ta tìm kiếm manh mối lâu như vậy, lại chính là cái này!"

Thấy Ngụy Khoảnh bày ra vẻ mặt nghi hoặc, Diệp Phi cố gắng hồi tưởng lại kiến thức được đào tạo, miêu tả: "Câu hỏi này hiện tại không có đáp án, cần người chơi bổ sung cốt truyện, thường thì trò chơi này sẽ có một chủ thần, người chơi có thể hỏi chủ thần, chủ thần chỉ trả lời có hoặc không, người chơi dựa vào manh mối để ghép thành câu chuyện hoàn chỉnh."

Ngụy Khoảnh hơi nhướng mày, phán đoán: "Vừa rồi Lưu Hách nói, chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ mới có thể kích hoạt cơ quan, ông ta nói cơ quan, chắc chính là chế độ trả lời câu hỏi trong trò chơi tình huống."

"Dù có biết câu hỏi, không hoàn thành nhiệm vụ trước giờ Tý, cũng không kích hoạt được cơ quan, tên Lưu Hách kia hiểu biết nửa vời, bịa ra chuyện quỷ chọn chồng, rõ ràng chỉ muốn chúng ta làm đội cảm tử!" Diệp Phi phẫn nộ nói.

"Sau cậu biết nhiệm vụ chưa hoàn thành?" Ngụy Khoảnh cười nhạt, phẩy tay cắt đứt dây trói trên tay Diệp Phi, quay người bước về phía cây hoè lớn phía sau: "Hỉ phục thêu phượng hoàng, phượng hoàng ngũ hành thiếu thủy, chủ bảy chòm sao phía Nam, phía Nam của bãi tha ma này, chẳng phải chỉ có cây hoè lớn này sao?"

Tứ chi đột nhiên được giải thoát, Diệp Phi nhịn cảm giác tê dại, đứng tại chỗ duỗi duỗi gân cốt, lúc này, bên tai vang lên tiếng cười như trẻ con, phía trước Ngụy Khoảnh cũng cười theo: "Chim báo tang đã kêu, xem ra sắp có tân quỷ sinh ra rồi, ha ha ha~"

Diệp Phi bị âm thanh ma quái kép này dọa đến rùng mình, hắn cầm lấy chén nước dưới chân, nhét cục đất vào, vội vàng đuổi theo bước chân của Ngụy Khoảnh.

Ngụy Khoảnh liếc xéo chén nước trong tay Diệp Phi: "Nước này để cậu tiện dụ quỷ dùng, và theo như lời đồn là đảm bảo sinh con trai."

Diệp Phi kinh ngạc: "Chuyện này ngài cũng biết!"

Ngụy Khoảnh: "Người phụ nữ đó tự nói, sinh năm con gái, người đàn ông uống nước thuốc mới sinh được đứa con trai quý báu kia."

Keng! Nước đổ tung tóe. Cái chén lăn xuống gốc cây.

Phép lạ xảy ra vào lúc này, cây hoè lớn sau khi hấp thu nước, thân cây dần dần chuyển động, bóng cây lay động trên sườn đất, kèm theo tiếng xào xạc của cành lá va chạm, âm thanh ngày càng dày đặc, lắng nghe kỹ, có thể từ khoảng trống của âm thanh hỗn loạn nghe thấy vài tiếng của phụ nữ, giống như... có người đang ngâm nga.

Diệp Phi nhận ra giai điệu này, là bài hát tang lễ đặc biệt trong đám cưới ma!

"Cậu cảnh sát, cậu biểu diễn một chút, chơi trò chơi này thế nào." Ngụy Khoảnh không bận tâm vỗ vỗ thân cây, nhận được một tràng cười nịnh nọt, giống như cây hoè lớn bị cù lét.

"Ờ—" Đại não của Diệp Phi trống rỗng, hắn ngơ ngác đặt tay lên thân cây, mắt mở to như chuông đồng, cố gắng hồi tưởng câu hỏi—dân làng đều chết, chỉ có tân nương không chết, chẳng lẽ...

"Tân nương là hung thủ?" Diệp Phi hỏi.

Cây hoè lớn rung rinh cành trả lời: "Đúng."

Trận đầu thắng lợi, Diệp Phi có chút tự tin, lưng thẳng tắp, liếc nhìn Ngụy Khoảnh đang trầm tư bên cạnh, hắng giọng nói: "Tân nương vì giết người cảm thấy tội lỗi mà tự sát?"

Cây hoè lớn: "Không đúng."

!

Diệp Phi thấy Ngụy Khoảnh khẽ nhíu mày, sợ hãi suy nghĩ— tân nương giết toàn bộ dân làng sau ngày cưới, không có người sống sót tức là kể cả tân lang cũng bị giết, cho thấy cuộc hôn nhân này tân nương không hài lòng, là dân làng ép cô!

Hắn đưa ra câu hỏi thứ ba: "Tân nương không tự nguyện kết hôn?"

Cây hoè lớn: "Vừa đúng vừa không đúng. Các ngươi còn cơ hội cuối cùng, hì hì hì~"

Ngụy Khoảnh bên cạnh cuối cùng cũng có phản ứng: "Thú vị thật, cái này gọi là tái hiện tình huống, thật thú vị, ai nghĩ ra cái này?"

Diệp Phi: "Ờ... hình như là quân nhân nước ngoài nào đó."

Ngụy Khoảnh lờ đi tiếng lẩm bẩm của Diệp Phi, đặt tay trái lên cây hòe, chiếc nhẫn ngọc trên ngón cái tỏa ra ánh sáng xanh dịu trong ánh trăng. Cây đại thụ như bị chấn nhiếp, lập tức ngừng động đậy.

Diệp Phi vội thu tay lại, đứng nghiêm chỉnh đợi câu hỏi từ Ngụy Khoảnh – người này có thể giết quái, giải đố, chỉ dựa vào một cái móng phượng trên vải mà tìm đến được đây, câu hỏi của anh chắc chắn rất tinh tế!

Ngụy Khoảnh: "Tân lang là một tên cặn bã."

Diệp Phi: "?"

Cây hòe: "Đúng vậy."

Diệp Phi: "..." Tôi nghi ngờ NPC thay lòng đổi dạ vì nhan sắc nhưng tôi không dám nói ra.

—-Rốt cuộc đây là câu chuyện kiểu gì? Cô nương thôn hòe thụ bị ép gả cho một tên cặn bã, sau đó giết hết mọi người rồi tự sát? Điều này có hợp lý không?

Sau bốn câu hỏi, cây hòe im bặt, Ngụy Khoảnh thu tay lại, vẻ mặt như còn chưa đã thèm?

Dưới áp lực của cảm giác thị giác kép, trái tim nhỏ bé của Diệp Phi treo lơ lửng, vừa lúc nghe thấy tiếng hét thảm từ phía sau, suýt nữa thì dọa hắn mất vía.

Hắn lập tức cúi người, bò tới bờ đất nhìn xuống, dưới bãi tha ma, hai người đang la hét trước một ngôi mộ mới đào, trong lúc Diệp Phi tò mò có gì đáng sợ, hắn thấy một bàn tay đen kịt chỉ còn xương bám chặt vào mắt cá chân của một người.

Người còn lại, Diệp Phi nhận ra là tên đầu vàng từng đề nghị đưa Ngụy Khoảnh ra chịu trận. Đầu vàng thấy đồng bạn bị bắt, phản ứng đầu tiên là chân mềm nhũn, sau đó là lăn lộn bò chạy.

Chưa chạy được hai bước, xung quanh mộ có động tĩnh, từng bộ xương đen từ dưới đất chui lên, dưới bầu trời đêm, bộ xương đen mờ ảo, từng đốm lửa xanh tụ lại, hướng về phía đầu vàng, còn người bị bắt dưới đất lập tức bị xé tan chỉ còn lại bộ xương trắng bóng nằm bên mộ.

Ngụy Khoảnh ung dung tiến lại gần, nhẹ nhàng nói: "Thế giới bên trong mà tôi biết, tính theo ngày, mỗi ngày có một số lượng tử vong cố định. Nếu không tìm được chìa khóa, người sẽ tiếp tục chết, chơi là chạy đua với tử thần."

"Lắm xương bay vậy, anh đứng thẳng vậy không sợ chết à!" Diệp Phi nằm rạp trên đất điên cuồng ra hiệu cho Ngụy Khoảnh, nhưng thấy Ngụy Khoảnh không quay đầu lại, dùng tay chặt vào một bộ xương đang lao tới từ phía sau, móc ra đốm lửa xanh đưa lên miệng: "Nhóp nhép nhóp nhép."

Diệp Phi: "..."

Bộ xương: "..."

Không có bộ xương nào dám bay tới hướng này nữa.

Diệp Phi suýt quên mất, vị anh hùng trước mắt này, vốn không phải là người! Không thể trách hắn trí nhớ kém, chỉ có thể trách gương mặt hiền lành của Ngụy Khoảnh quá lừa tình.

Ngụy Khoảnh: "Bọn họ vì mạng sống, đẩy chúng ta ra, tiếc là người trong cửa, bất kể trung gian hay không, đều là chung một dây, câu đố không giải được, vẫn chết hết."

Đôi mắt đào hoa luôn chứa đựng ý cười giờ lại mang theo sát khí, ánh nhìn khóa chặt vào đầu vàng đang chạy đến chân đồi, lạnh lùng nói: "Nhưng để người này chết như vậy, có chút quá nhẹ nhàng."

Nhẹ nhàng?

Diệp Phi quay đầu nhìn, đầu vàng bị bộ xương bám đầy người, mỗi bước đi đều đau đớn, khi đến gần, thân thể đã bị ăn mất một nửa, lộ ra bộ xương trắng, một con mắt nửa rơi khỏi hốc mắt, nhanh chóng bị lửa ma nuốt chửng.

Hắn run rẩy đưa ngón tay còn xương hướng về phía Ngụy Khoảnh trên đồi: "Cứu, cứu tôi, anh nhất định có thể cứu tôi."

Ngụy Khoảnh cúi xuống, nụ cười như gió xuân thấm vào lòng, nhưng lại khiến linh hồn lạnh như băng:

"Cậu còn nói quỷ mị nhất định sẽ chọn tôi, đây không phải cũng không chọn sao~"