Sau khi Trương Kiến Sơn truyền đạt hết các chỉ thị từ cấp trên cho Lạc Hạo, ông mới có thể thả lỏng đôi chút.
Ông rất hài lòng, Lạc Hạo quả thật là tinh anh được điều từ cấp trên xuống. Một nhiệm vụ khó khăn như vậy mà hắn có thể vui vẻ nhận, quả là cậy vào cựu binh vẫn đáng tin cậy!
Trương Kiến Sơn âu yếm nhìn Lạc Hạo xem tài liệu, cống hiến hết mình cho công việc, rồi mới nhấc điện thoại vốn đã reo không ngừng từ nãy giờ: 【Chuyện gì?】
【Cục trưởng Trương! Chuyện lớn không hay rồi, tất cả màn hình trong trung tâm đều bị xâm nhập. Trên đó toàn viết Ác quỷ đồ giám thứ hai là Lạc Hạo, Lạc, Lạc cục đó ạ!】
Tay cầm điện thoại của Trương Kiến Sơn run lên, cánh tay tê rần.
"Sao thế, cục trưởng Trương?" Lạc Hạo ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, đôi mắt cười đầy vẻ tò mò.
Nhìn thế nào cũng không giống ác quỷ?
Trương Kiến Sơn bình tĩnh trả lời: "Không có gì, chỉ là Ngụy Khoảnh báo tin. Nói rằng sau mấy tiếng vẫn không tìm được dấu vết. Vô dụng quá." Ông lại nói vào điện thoại: "Gọi đội bốn đến đây, tôi muốn sắp xếp lại nhiệm vụ, nhanh chóng!"
Vừa dứt cuộc gọi, Lạc Hạo đã lên tiếng: "Nhưng cục trưởng thưa Trương, hình như tôi không nghe được câu đó." Hắn cười lớn hơn một chút.
Không khí đột nhiên lan tỏa một luồng sát khí lạnh lẽo, một giọt mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng Trương Kiến Sơn. Với kinh nghiệm nhiều năm dẫn đội, ông nhận ra Lạc Hạo thực sự có vấn đề, có lẽ là cấp bậc rất cao, không phải người bình thường có thể chống lại.
Nhưng từ trước đến giờ chưa từng có tiền lệ quỷ quái ra ngoài giết người, kể cả trong cửa, NPC cũng có giới hạn khi giết người. Trương Kiến Sơn quyết định đánh cược: "Lạc à, tôi nghe nói quỷ quái cấp càng cao, tai càng thính, thậm chí còn như tai gió ấy." Ông đặt tay lên súng không chút biểu cảm, "Cậu vào cửa nhiều, không biết có từng nghe nói qua không?"
Lạc Hạo hành động ngay khi Trương Kiến Sơn vừa chạm vào súng, hắn như một tia sáng lao về phía Trương Kiến Sơn. Trong khoảnh khắc sắp chạm tới tay Trương Kiến Sơn, tai hắn khẽ động, mắt lóe lên, hắn thu tay lại rồi lao về phía cửa sổ.
Rầm! Kính vỡ tung!
Khi Trương Kiến Sơn bước tới cửa sổ với khẩu súng trên tay, trên đường đã không còn bóng dáng của Lạc Hạo.
Cửa phòng bị đẩy ra, đội trưởng đội bốn Từ Tuyên cùng các đồng đội đến nơi: "Trương cục!"
Trương Kiến Sơn nghiêm túc ra lệnh: "Theo như Ngụy Khoảnh đã chỉ đạo, hãy phát lệnh truy nã Lạc Hạo tới các phương tiện truyền thông, tội danh là sát nhân hàng loạt."
Từ Tuyên: "Trương cục, có lẽ chúng ta không cần làm vậy nữa. Hiện tại, các bảng điện tử ngoài đường đều hiển thị hình ảnh của Lạc Hạo. Vụ này đã lên tin tức địa phương rồi."
"Cái gì!" Trương Kiến Sơn bật TV lên trong sự kinh ngạc.
【Tính đến 7 giờ tối nay, có nhiều người dân phản ánh rằng màn hình TV nhà họ bị chiếm dụng bởi hình ảnh một người lạ.】
Xoẹt xoẹt——
Tin tức chưa kịp phát xong, màn hình TV liền chuyển sang nền trắng, trên đó là hình ảnh nửa người của Lạc Hạo trong bộ đồng phục của cục điều tra, trên ngực còn đeo phù hiệu.
Ngay sau đó, dưới màn hình bắt đầu chạy dòng chữ quen thuộc:
【Ác quỷ đồ giám thứ hai – Lạc Hạo.】
【Thông báo đến bảy người chơi tham gia trò chơi ác quỷ, trò chơi đã bắt đầu và sẽ không kết thúc. Đừng cố đi đường tắt, không được lơ là, thời gian của các ngươi, không còn nhiều.】
"Người dân còn chưa kịp phản ứng, nếu sự thật phơi bày, sẽ gây ra nỗi sợ hãi trong cộng đồng." Trán Từ Tuyền đã lấm tấm mồ hôi.
Trương Kiến Sơn xem đồng hồ: "Theo tính toán, cuộc tấn công thứ hai sẽ xảy ra sau hai giờ nữa. Thông báo xuống các đội, yêu cầu chính quyền địa phương phối hợp tăng cường tìm kiếm, đặc biệt chú ý các sự kiện gây thương tích tập thể."
Trong sáu giờ đầu tiên, họ không tìm ra nội dung của cuộc tấn công, nhưng điều đó không có nghĩa là có thể chủ quan, bởi vị thần chủ này đã đưa tay tới cả những người vô tội.
Đây là cuộc khủng hoảng chưa từng có.
Ở một nơi khác, Lạc Hạo nhìn hình ảnh mình xuất hiện khắp nơi trên đường phố cùng với lời cảnh báo của thần chủ, giận đến mức suýt nghiến nát răng. Hắn lập tức gọi cho Ngụy Khoảnh.
Chủ thần từng nói có thể hỏi kinh nghiệm từ người trước đó.
Nhưng hắn không hy vọng nhiều lắm, bởi vào buổi trưa, có một thợ săn Tu La tuyên bố đã bắt giữ quỷ mị, tức là Ngụy Khoảnh, còn phá nát chiếc nhẫn ngọc và chìa khóa của quỷ mị.
【Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.】
Quả nhiên, không gọi được.
Lạc Hạo bình tĩnh nhớ lại – chủ thần đã gợi ý có thể tìm người chơi trước để học hỏi, điều này có nghĩa là Ngụy Khoảnh vẫn còn sống. Còn sự xuất hiện của thợ săn Tu La kia thực chất là giúp Ngụy Khoảnh rời khỏi chiến trường.
Hắn gần như có thể khẳng định rằng tên thợ săn Tu La kia hoặc là tâm phúc của Ngụy Khoảnh, hoặc chính là đồng đội của caayh ta.
Và chắc chắn Ngụy Khoảnh đã làm điều gì đó chọc giận Chủ Thần, dẫn đến việc từ một thông báo đơn giản trên PPT phát triển thành sự công bố đồng bộ trên toàn thế giới, khiến hắn không còn nơi nào để ẩn náu trong nhân gian.
Thật là tội nghiệp!
Ở góc đường, người đàn ông tóc bảy ba bóng dầu quay đầu rồi nhanh chóng ẩn vào bóng tối. Người đi đường cố gắng bước theo, nhưng không thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
Về thái độ đối với trò chơi, Đường Kha Tâm khá tiêu cực. Chủ Thần yêu cầu người chơi chạy đua với thời gian, tự tìm đồng đội, làm như thể thu thập đủ bảy con ác quỷ là có thể triệu hồi thần rồng vậy.
Chưa kể, không ai biết người chơi thứ bảy là ai. Sau khi Ngụy Khoảnh làm rối tung mọi thứ, giờ đây, ngay cả các quỷ cũng không chắc ai mới là Chủ Thần.
Hơn nữa, nếu không để ý đến mọi chuyện, các gợi ý sẽ tự hiện ra. Nếu còn sáu gợi ý nữa, thì sẽ còn ba mươi sáu giờ. Dù sau đó thế giới của họ có thể sụp đổ, nhưng ít nhất trong ba mươi sáu giờ ấy, Đường Kha Tâm biết rằng cậu và Ngụy Khoảnh sẽ an toàn.
Cậu muốn tận dụng từng phút giây với Ngụy Khoảnh. Người khác có thể có ba tháng để tận hưởng mối tình nồng cháy, còn cậu thì muốn dồn hết ba tháng ấy vào ba mươi sáu giờ ngắn ngủi.
Vừa mới hẹn hò, Đường Kha Tâm nhiệt tình đến mức đè Ngụy Khoảnh xuống gối mà hôn lấy hôn để, suýt chút nữa khiến anh ngộp thở.
"Dừng lại, dừng lại!" Ngụy Khoảnh cố gắng đẩy trán Đường Kha Tâm ra, "Môi tôi tê hết rồi." Anh khổ sở nói.
"Vậy để em nắn cho."
Ngụy Khoảnh chưa kịp thở phào, thì Đường Kha Tâm lại di chuyển tay xuống chỗ nhạy cảm của anh.
"Ngụy Khoảnh, có phải em làm chưa đúng chỗ không? Sao anh chẳng nói tiếng nào vậy?" Đường Kha Tâm vừa tò mò vừa xoay tròn ngón tay, mãi đến khi nghe thấy tiếng rên rỉ của Ngụy Khoảnh mới chịu dừng lại.
Ngụy Khoảnh: "......"
Một giây trước còn là công tử nho nhã, giây sau đã chìm đắm trong khoái lạc. Có lẽ Đường Kha Tâm đã phát huy từ "thiên biến vạn hóa" đến cực độ, khiến người ta tò mò không thể kìm chế được.
"Rốt cuộc em thật sự là ai?" Ngụy Khoảnh hỏi.
"Mỗi gương mặt đều là em." Đường Kha Tâm cảm nhận được sự đầy đặn vừa vặn trong tay mình, thỏa mãn đáp: "Em yêu anh, rất yêu~"
Ngụy Khoảnh nhận ra khả năng hồi phục của một con người như anh không thể nào theo kịp Đường Kha Tâm với tài năng bẩm sinh của cậu. Anh nhanh chóng xoay người thoát thân, lăn xuống mép giường!
Người trên giường ngơ ngác, tay vẫn giữ tư thế ôm, nhưng trong lòng đã trống không. "Sao vậy?" Đường Kha Tâm hỏi.
"Tôi cần lấy thứ gì đó." Ngụy Khoảnh vừa nhặt điện thoại vừa đi về phía phòng thay đồ.
"Thứ gì vậy?" Đường Kha Tâm kéo tấm chăn xuống, chân trần đuổi theo.
"Là đồ tôi mang từ cánh cửa ra, để ở biệt thự của Tần Sân rồi." Ngụy Khoảnh vừa vào phòng thay đồ, cảm thấy người dính dính nên quay đầu bước vào phòng tắm.
"Em đi với anh." Đường Kha Tâm vừa nói xong, thì Ngụy Khoảnh phía trước bỗng khựng lại. Lo lắng, cậu lập tức dán sát người vào lưng Ngụy Khoảnh, "Sao thế?"
Ngụy Khoảnh cúi đầu nhìn điện thoại mà không nói gì.
【Ác quỷ đồ giám số hai: Lạc Hạo.】
【Quỷ Tiêu Lạc: @Thủ lĩnh Husky, nếu anh không nói gì, tôi sẽ cho nổ tung cái nhóm này đấy!】
【: Tôi thích cái nhóm này.】
"Em nhớ anh từng nói Lạc Hạo mới được điều đến Cục điều tra cách đây một tháng. Và tên Quỷ Lượng đó cũng bắt đầu xuất hiện ở trong cửa khoảng thời gian đó. Anh nghĩ bọn họ có liên quan gì không?" Đường Kha Tâm nắm tay Ngụy Khoảnh kéo về phía phòng tắm.
"Có thể." Ngụy Khoảnh chẳng mấy quan tâm đến thân phận của Lạc Hạo, bởi trong chưa đầy một giờ nữa, hắn sẽ vì quá lo lắng mà tự động lộ diện. Điều Ngụy Khoảnh chú ý là một người khác: "Trong nhóm có thêm một người, và kẻ đó đang ra lệnh."
"Là Chủ Thần." Đường Kha Tâm nhặt vòi hoa sen lên, bắt đầu điều chỉnh nhiệt độ nước.
"Chủ Thần lại dám xâm chiếm nhóm của tôi." Ngụy Khoảnh cảm thấy khó chịu, ngón tay lướt trên màn hình.
【Thủ lĩnh Husky đã rời khỏi nhóm.】
Hừm!
Về việc phớt lờ những lời đe dọa, Ngụy Khoảnh và Đường Kha Tâm có thái độ giống hệt nhau.
Xì!
Ngụy Khoảnh chưa kịp bỏ điện thoại xuống, thì đã bị xịt một đợt nước đầy mặt. Anh chớp mắt ngẩng đầu lên, thấy Đường Kha Tâm đang cười gian, tay cầm vòi hoa sen: "Khách ơi, có cần kỳ cọ không?"
Vị "khách" bị tạt nước đầy mặt giận dữ ném chiếc điện thoại xuống, bước vào bồn tắm giành lại vòi hoa sen: "Kỳ cọ em ấy!"
Đây là lần thứ hai họ cùng bước vào bồn tắm. Để tránh việc bồn tắm lần trước bị vỡ do trận chiến quá dữ dội, cả hai phần lớn chỉ đánh nhau bằng tay. Bốn chân dài quấn lấy nhau, không ngừng va chạm trong không gian chật hẹp.
Vì tư thế quá đáng ngượng ngùng, Ngụy Khoảnh không ngừng cố gắng che mắt Đường Kha Tâm, nhưng tất cả đều bị né tránh, càng chơi đùa thân thể anh càng đỏ. Lo lắng đến mức, anh cố gắng tìm dây thừng để tái diễn chiêu trò cũ.
Trong phòng tắm làm gì có dây thừng.
Đường Kha Tâm cười ranh mãnh, ép Ngụy Khoảnh phải nới lỏng cơ thể. Cậu nâng cằm Ngụy Khoảnh lên, nói: "Cá cược không? Nhìn thẳng vào mắt em hơn ba mươi giây, em sẽ hầu hạ anh tử tế~"
Là một quỷ hoàng, người không chớp mắt dù nhìn bữa tiệc ăn thịt ác quỷ, nhưng Ngụy Khoảnh lại không thắng được cược này.
Điều đó trực tiếp dẫn đến trận chiến trong bồn tắm kéo dài vô thời hạn.
Cùng lúc ấy, một ác quỷ đang bị đếm ngược thời gian cũng không nỗ lực tìm đồng đội. Không ai biết Lạc Hạo đang ở đâu.
Và không có ác quỷ nào phối hợp với Chủ Thần.
Đến chín giờ tối. Có lẽ vì bị phớt lờ quá mức, kẻ đang ẩn náu trong bóng tối đã giận đến đỉnh điểm, trực tiếp gửi đến một món quà lớn.
"Cục trưởng Trương! Có hàng loạt người dân phản ánh về việc có nhiều người lạ xuất hiện trên phố."
Trương Kiến Sơn: "Còn đứng đó làm gì, mau cảnh giác, những người đó rất có thể không phải là người!"
"Không phải đâu cục trưởng." Từ Tuyên giơ tay áo lên lau mồ hôi trên trán, "Những người đó, tất cả, tất cả đều đã bất tỉnh."