Đỉnh Lưu Trong Giới Kinh Dị - Chanh Quất Gia

Chương 133




Tim Đường Kha Tâm đập loạn nhịp, hô hấp

Đường Kha Tâm trở nên nặng nề, đó là hệ quả của việc vừa mất đi vừa tìm lại. Sau bao nhiêu tháng trời theo đuổi những tia sáng lấp lánh kia, giờ chúng đã ở ngay trong tầm tay, nhưng cậu lại không dám hành động mạnh, sợ rằng tất cả chỉ là ảo ảnh thoáng qua trong làn sương mờ ảo.

Cộng thêm việc cậu vẫn còn giận, nhất là khi Ngụy Khoảnh dám đe dọa sẽ biến mất. Trên đường quay về, Đường Kha Tâm còn xách theo cả một túi đầy các dụng cụ thẩm vấn cấm.

Suốt một tiếng sau đó, cậu tự nhốt mình trong kho vũ khí, xung quanh là những chiếc còng, ổ khóa đầy rẫy. Trước năm mười lăm tuổi, cuộc đời của Đường Kha Tâm chỉ có những dụng cụ tra tấn này.

Những người bạn đồng hành cùng chịu đựng thí nghiệm với cậu đều đã chết, chỉ có một cậu bé tốt bụng dùng cả tính mạng mình đổi lấy ánh sáng cho Đường Kha Tâm. Dù sau này người đó lớn lên, hoàn toàn quên mất chuyện ấy.

Khi đến nhân gian, chưa bao giờ Đường Kha Tâm cảm thấy cuộc sống là thật. Thức ăn nóng hổi không phải dành cho cậu, trường học rạng rỡ không thuộc về cậu, chăn ấm nệm êm cũng chẳng phải của cậu!

Kho vũ khí chỉ cách khách sạn chưa đầy trăm mét, nhưng Đường Kha Tâm phải mất gần mười phút mới chạy đến nơi. Cậu giữ chặt chiếc chìa khóa trong tay, lo sợ rằng chỉ cần một chút xốc nổi sẽ gây ra sai lầm không thể cứu vãn.

Khó khăn lắm mới có được người mà cậu mong muốn, lần này dù ông trời có nói rằng người này không phải của cậu, cậu cũng không chấp nhận!

"Không đẹp sao?" Ngụy Khoảnh cúi đầu nhìn trang phục trên người mình. "Nhưng đây là thứ cậu đã mua và để đó mà..." Tay anh lướt nhẹ xuống, điều chỉnh phần quần, sau đó lùa tay qua lớp vải mỏng, kéo thẳng những nếp nhăn.

Đồng tử của Đường Kha Tâm co rút mạnh, cậu nhìn thấy rõ một vòng hằn trên bắp đùi của Ngụy Khoảnh, vết hằn khoảng một centimet, đó là chiếc kẹp áo mà cậu đặc biệt mua. Khi mua, cậu tự an ủi rằng mọi quý ông mặc áo sơ mi đều cần có vật dụng này, nhưng thực ra, cậu chỉ muốn nhìn thấy làn da trắng bị siết chặt đến ửng hồng.

Dây lý trí trong đầu cậu dần căng cứng, không thể chịu đựng thêm bất kỳ đòn đánh nào nữa.

"Biết vậy tôi không mặc nó, bó chặt khó chịu quá." Ngụy Khoảnh kéo mạnh dây đai, nó bật lại đùi anh phát ra tiếng "chát!"

Đường Kha Tâm cảm thấy cổ họng khô rát, cố gắng bình tĩnh nói: "Nếu Mị đại nhân làm vậy chỉ để giải đáp câu đố, thì không cần phải nỗ lực đến thế đâu. Tôi sợ anh sẽ hối hận."

Ai ngờ, vừa nói xong, Ngụy Khoảnh đã chu môi, hàng mi dài khẽ run rẩy như sắp rơi lệ. Dù biết rằng vẻ yếu đuối này chỉ duy trì trong giây lát, nhưng tim Đường Kha Tâm vẫn bị thắt lại.

Mỹ nhân cất lời: "Không ai có thể bắt tôi làm điều mà tôi không muốn, cậu rõ điều đó mà..."

Ngụy Khoảnh chưa kịp thể hiện hết sự ủy khuất, anh đã bị ngọn lửa rực cháy bao trùm, không khí trong phòng dần trở nên loãng. Lần này, anh không ngăn cản đôi tay ngang tàng của Đường Kha Tâm nữa.

Áo khoác nhanh chóng rơi xuống nền gạch phòng tắm, Ngụy Khoảnh ngoan ngoãn bước theo Đường Kha Tâm đến giường. Khi bị đẩy ngã xuống, chiếc áo sơ mi gắn với kẹp áo bị xé toạc từ dưới lên, những mảnh vải chạm vào da khiến mỗi tấc da thịt bị kích thích đến đỏ ửng.

Điện thoại bắt đầu rung liên tục, Đường Kha Tâm rút tay ra, nhanh chóng nhấn nút tắt máy.

Trong cuộc chiến chiếm lĩnh, khi vùng đất cuối cùng bị bao bọc bởi vải sắp bị kẻ địch xâm chiếm, đột nhiên, Ngụy Khoảnh kêu lên: "Chờ đã." Anh bất ngờ phanh gấp, tránh né cơn mưa tên của kẻ xâm lược và đóng sập cổng thành.

"Sao vậy?" Đường Kha Tâm gục lên vai Ngụy Khoảnh, khó khăn nhấc đầu lên khỏi chiếc gối đầy hương, hơi thở nóng bỏng pha lẫn dục vọng cuộn trào phả lên tai Ngụy Khoảnh.

Ngụy Khoảnh chống người dậy, lui về phía sau, nói một cách không nghiêm túc: "Tôi khát nước, muốn uống nước."

"Tôi cũng rất khát, ăn anh xong là hết khát thôi." Đường Kha Tâm tiến lại gần, nhẹ nhàng cắn vào vành tai Ngụy Khoảnh, thì thầm với giọng lơ mơ: "Chúng ta cùng ăn nhau thì sẽ không còn khát nữa."

Thế nhưng, Ngụy Khoảnh kiên quyết lôi người đang đè lên ngực mình ra và với tay lấy ly nước trên tủ đầu giường.

Khi người ta không hợp tác, Đường Kha Tâm cũng chẳng thể làm gì khác ngoài việc trêu đùa một cách tinh quái... nắm chặt một chỗ.

"Khụ khụ khụ!" Ngụy Khoảnh ho sặc sụa, tay cầm ly nước run lên, nước văng ra nửa ly, mắt anh ngấn nước, ho dữ dội.

Lúc này, Đường Kha Tâm không dám làm gì, chỉ biết nằm yên, chờ đợi Ngụy Khoảnh uống nước: "Uống từ từ, đừng để sặc."

Lòng cậu nóng như lửa, ánh mắt cháy bỏng.

Những lời dịu dàng lại bị Đường Kha Tâm thốt ra một cách gượng gạo.

Người đang uống nước thì không hề vội, chậm rãi nhấp từng ngụm. Ly nước vừa rời môi một chút, anh lại đưa nó về và tiếp tục nhấm nháp, đôi mắt đào hoa mở to, trong đó chứa đầy ý đồ xấu xa.

"Lúc cậu vào, hình như cậu có ném thứ gì xuống đất thì phải?" Ngụy Khoảnh nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh sự thích thú trước vẻ mặt khát khao của Đường Kha Tâm. "Thứ gì vậy? Lấy ra tôi xem nào."

"Chẳng có gì đâu, chỉ là vài món đồ dùng hàng ngày thôi." Đường Kha Tâm qua loa trả lời, cố gắng gạt chiếc ly chắn giữa hai người.

Tay cầm ly của Ngụy Khoảnh siết chặt.

Dù người trước mắt gầy gò, nhưng sức mạnh lại vô cùng đáng gờm. Đường Kha Tâm không ngừng vuốt ve bàn tay ấy, trong lòng mong muốn năm ngón tay này nắm lấy thứ khác.

"Thật sao?" Ngụy Khoảnh liếc mắt nhìn về phía cửa, khi Đường Kha Tâm bước vào, anh đã nghe thấy tiếng xích sắt rơi xuống đất. Rõ ràng, cậu đã dành cả giờ đồng hồ để lên kế hoạch cho một cuộc cầm tù mới.

Thói quen nóng nảy mỗi khi giận dỗi này cần phải được dạy dỗ kỹ lưỡng.

Ngụy Khoảnh lại nhấc ly nước lên nhấp một ngụm nhỏ, hỏi: "Cậu cũng khát sao?"

"Ừ, tôi muốn uống anh." Đường Kha Tâm ngồi lên phía trước, cố tình ngồi xuống... trên đó.

Ngụy Khoảnh cố nén tiếng rên trong cổ họng, giọng khàn khàn: "Thật sự muốn uống?"

"Ừm..." Đường Kha Tâm không yên, cơ thể cọ xát, giọng nói dần trở nên mỏng manh, có chút nghẹn ngào.

Cậu rướn lên uống nước, nhưng lại trơ mắt nhìn Ngụy Khoảnh uống hết phần nước còn lại vào miệng.

"Ngụy Khoảnh... ~"

Muốn uống!

Không uống được!

Sắp khát chết rồi!

Đôi mắt hút hồn kia từ từ tiến lại gần, tiếng rên rỉ của cậu cuối cùng cũng được đáp lại. Hơi thở của cậu bị cướp mất, một dòng mát lành như suối đổ vào môi, rồi tràn vào trái tim, gợn lên từng đợt sóng tình.

Cho đến khi chiếc áo sơ mi bị kéo tuột xuống vai, Đường Kha Tâm vẫn chưa hành động. Đây là lần đầu tiên cậu ngoan ngoãn như một chú mèo lười, mặc cho người trước mặt khám phá vùng bụng của mình, bốn chân rụt lại, giấu đi những móng vuốt sắc nhọn, chỉ để lộ những miếng đệm mềm mại khẽ đẩy vào ngực người ấy.

Tuy nhiên, người ấy lại là kẻ vô cùng xấu xa.

Ngụy Khoảnh dừng lại, giọng nói pha lẫn chút từ tính của dục vọng: "Còn muốn uống nữa thì tự lấy đồ dùng hàng ngày của cậu ra mà trói vào người."

"Chỉ có còng tay và cùm chân thôi. Trói vào thì khó làm động tác lắm." Sự cám dỗ quá lớn khiến kẻ bị tình nghi lập tức thú nhận, cậu mò mẫm tháo thắt lưng của Ngụy Khoảnh, buộc chặt vào cổ tay mình và đưa đầu kia cho người phán xét, thể hiện quyết tâm: "Sau này sẽ không bao giờ chạm vào nữa."

Ngụy Khoảnh nắm lấy đầu thắt lưng, vừa nhướng mày vừa xoa bóp nó.

"Phạm thêm lần nữa thì phạt tôi vĩnh viễn không được nhìn thấy những thứ này." Tầm mắt của Đường Kha Tâm dừng lại ở dải dây đen dưới chiếc áo sơ mi của Ngụy Khoảnh, trực giác khiến một luồng nhiệt khí tụ lại nơi bụng dưới, rồi điên cuồng tràn xuống tìm chỗ phát tiết, dòng máu sôi sục không ngừng.

Cậu không kiềm chế được mà muốn chạm tới, nhưng cổ tay lập tức bị dây da do thẩm phán trưởng kéo căng nâng lên, treo lơ lửng trên thanh chắn đầu giường.

Ngụy Khoảnh đã nhẫn nại đến cực hạn. Anh ngồi trên người Đường Kha Tâm, một tay nhẹ nhàng tháo hết lớp quần áo lỏng lẻo trên cơ thể cậu. Rồi anh cúi xuống, bắt đầu trừng phạt nặng nề.

Cảm giác dịu dàng trên da kết hợp với cơn đau nhói ở cổ tay, mọi kích thích đều chạy khắp từng dây thần kinh của Đường Kha Tâm. Hai chân cậu lơ lửng trong không khí, ngón chân co rụt lại trong sự sảng khoái. Đây là lần đầu tiên cậu trao toàn bộ bản thân mình cho một người đàn ông khác. Trong lòng chỉ thấy mình như tan chảy thành dòng nước xuân, mê man trong thế giới nóng bỏng của mỹ nhân.

Đúng vào thời khắc quan trọng, mỹ nhân bỗng dừng lại. Lần này không phải vì ý xấu, mà vì cậu chàng vụng dại đang cần được hướng dẫn gấp.

Đường Kha Tâm nắm chặt dây nịt, cố gắng tự điều chỉnh vị trí của mình. Một tay khác của cậu đưa lên phía trước, dạy bảo: "Để ở đây, không sao đâu. Sáng nay, khi trò chuyện qua điện thoại với anh, tôi đã tự mình... Ưm hừm!"

Lời dạy dỗ của cậu bị một cú đột ngột đập vỡ trong cổ họng, tiếp theo là tiếng hít sâu vì đau đớn.

Cậu tưởng rằng buổi sáng mình đã mở rộng rất tốt, nhưng không ngờ rằng vẫn chưa đủ chuyên nghiệp để khớp với phụ kiện.

Máy móc đang chờ được ghép nối, nhưng phụ kiện quá lớn.

Đường Kha Tâm đau đến mức hít sâu một hơi, cơ bắp không tự chủ được mà co rút lại, làm cho người phía trên cũng phải khẽ kêu lên.

Mặc dù bản thân đang đau đến mức sắp ngất, nhìn thấy Ngụy Khoảnh nhăn mày lại, cậu bỗng nhiên lại cảm thấy thương xót. Cậu cố gắng thư giãn: "Cởi trói cho tôi, tôi tự làm."

Làm thế sao được, hình phạt sẽ mất đi ý nghĩa!

Ngụy Khoảnh nâng bánh lái, cho xe chạy ngược lại một chút để điều chỉnh, rồi chỉ dùng một lực mạnh đã đưa phụ kiện vào đúng vị trí.

"Á!" Đường Kha Tâm thét lên trong cơn sốc, vội vàng dùng một tay nắm chặt lấy chỗ duy nhất có thể bám víu. Bên dưới lớp da trắng nõn của cậu, đã có vài vết cào đỏ.

Cậu nhìn mà đau lòng, nhưng người kia lại chẳng bận tâm, tiếp tục tạo nên những đợt sóng mạnh mẽ. Cảm giác nhức nhối kỳ lạ bắt đầu tràn ngập khắp cơ thể, Đường Kha Tâm chỉ có thể bám chặt vào chiếc thuyền để giữ thăng bằng.

Lần đầu tiên trải nghiệm sự ân ái, sau mười mấy đợt sóng vồ vập, Đường Kha Tâm đã hoàn toàn mất khả năng bám víu, và dây nịt cũng đúng lúc đứt rời vì những rung động. Cậu như một người bị rút hết sức sống, mềm nhũn ngã xuống.

Ngụy Khoảnh liền lật người theo, khớp lại phụ kiện và động cơ bắt đầu gầm lên lần nữa.

Trong lúc mơ màng, Đường Kha Tâm chộp lấy dải kẹp áo yêu thích, theo nhịp độ của dây nịt mà di chuyển. Những câu từ tục tĩu về sự sướng khoái, sâu đậm cứ thế tuôn ra, làm Ngụy Khoảnh đỏ mặt.

"Khoảnh Khoảnh~"

"Ừ?"

"Bộ đồng phục này tôi còn mua thêm cả váy ngắn nữa, để trong ngăn thứ hai ấy. Nếu bây giờ anh mặc, chắc chắn sẽ... Ah!" Câu nói của cậu bị cắt đứt.

Sau một đợt tấn công nữa, Đường Kha Tâm bắt đầu lẩm bẩm những câu mơ hồ: "Anh... làm thế nào mà... phía trên xấu hổ như một cô gái còn trinh, mà phía dưới lại... mạnh mẽ như thế... ưm ah!"

Hậu quả của việc nói bậy quá nhiều là bị bịt miệng, để mặc những đợt sóng tiếp tục dâng cao.

【 Quỷ Si Lâm: Cái nhóm này bị cái gì mà không thấy ai nói vậy? 】

Huyền Lạc lấy điện thoại ra gọi cho Ngụy Khoảnh: 【Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.】

Hắn gọi tiếp cho Đường Kha Tâm: 【Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau...】

"A Sinh, nếu lần này tôi còn sống, sau này tôi luẩn quẩn trong lòng còn dám hợp tác với hai tên này, nhớ ngăn tôi lại."

Quỷ Sinh: "..."