Quỷ không có trái tim, ở vị trí trái tim bên trái của nó, chỉ có một nguồn năng lượng được ngưng tụ từ ngọn lửa của quỷ. Gọi chung là hỏa hạch.
Năng lượng của Ngụy Khoảnh là màu đen, vì vậy toàn bộ trái tim đều là màu huyền, nhưng lúc này, trái tim đầy tử khí này dường như sống lại.
Ngọn lửa huyền sắc bao quanh trái tim nóng bỏng, đập mạnh mẽ trong lồng ngực.
Từ khi sinh ra, tất cả quỷ đều biết thợ săn là loài linh cẩu, là biểu tượng của xảo trá, dơ bẩn và tàn nhẫn. Quỷ gặp thợ săn tất phải diệt trừ.
Là đối tượng cũng bị cả Quỷ Môn phỉ báng, ban đầu Ngụy Khoảnh chỉ muốn tìm thủ lĩnh Đường để "hỗ trợ lẫn nhau" mà thôi.
Quỷ nào biết được lại bị hôn bất ngờ.
Quỷ nào biết được tại sao anh lại không đẩy ra.
Phải thừa nhận rằng, Đường Kha Tâm là người đặc biệt nhất mà anh từng gặp, và trong suốt thời gian tiếp xúc với người này, chín mươi phần trăm thời gian đều không ngừng bày tỏ tình cảm một cách chân thành đến mức không thể không tin.
Nhưng đồng thời, Đường Kha Tâm cũng rất độc lập và kiên cường, trên người cậu chứa đầy những quả bom vô hình.
Không dễ kiểm soát nhưng luôn ưu tiên cho anh.
Thật là điên rồi.
"Quỷ Tiêu, Quỷ Si, Quỷ Võng, Quỷ Lượng... Quỷ Mị." Trong bóng tối, Ngụy Khoảnh bắt đầu lẩm nhẩm những cái tên chờ anh chiến đấu, để nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo.
Lý trí bắt đầu nứt vỡ khi nghe thấy tiếng động ngoài cửa phòng vào lúc nửa đêm.
Tách. Đèn trong phòng được Ngụy Khoảnh tự tay bật lên.
"Có chuyện gì vậy?" Ngụy Khoảnh nhìn ra cửa hỏi.
Đường Kha Tâm đang chuẩn bị gõ cửa, tay bỗng khựng lại, rồi cậu rút tay về, ngập ngừng nói: "Anh chưa ăn mấy, tôi đi mua chút ức gà, ăn không?"
Ngụy Khoảnh nhìn đồng hồ trên điện thoại, hai giờ sáng, ăn gà?
"Không ăn." Anh khoanh tay ngồi trên giường, lắng nghe kỹ, không nghe thấy tiếng người rời đi.
Một lúc sau, ngoài cửa lại vang lên: "Chăn trong phòng tôi chưa mua, không ngủ được." Lần này, giọng nói dịu dàng có chút yếu ớt như đang làm nũng.
Ngụy Khoảnh: "..."
Một lúc lâu sau, Đường Kha Tâm lại nói: "Lúc nãy tôi nóng vội quá, xin lỗi." Giọng nói cậu mang theo chút ủy khuất.
Nhiều lúc, những người nóng tính đều biết rõ tính cách của mình, giống như Ngụy Khoảnh rõ ràng biết cơn tức của mình là vô lý vậy.
Vì vậy, khi Ngụy Khoảnh nghe Đường Kha Tâm xin lỗi vì một điều không đáng xin lỗi, cơn giận của anh lại bùng lên.
Rắc một tiếng, khóa cửa bị huyền hỏa đốt cháy, cửa chầm chậm mở ra, ánh sáng ấm áp tỏa ra từ phòng ngủ.
"Vào đi." Từ bên trong vang lên một giọng uể oải. Nghe như một chú sư tử nhỏ đang giận dỗi. Đường Kha Tâm cúi đầu giấu nụ cười, đẩy cửa bước vào.
Trong phòng, Ngụy Khoảnh quấn mình trong chăn.
Anh quay mặt vào tường, lộ ra một nửa cái đầu tròn trịa phía sau.
Đường Kha Tâm ngồi xuống giường, nhẹ nhàng đẩy cục sâu lông: "Không ăn sao?"
Ngụy Khoảnh: "Đánh răng rồi." Vừa nói xong, anh đã hối hận, đôi lông mày nhíu chặt lại – không ăn cơm mà gọi người ta vào làm gì!
"Tôi ngủ ở đây được không?"
Ngụy Khoảnh: "..."
Không trả lời có nghĩa là ngầm đồng ý.
Đường Kha Tâm đặt khay đồ ăn lên tủ đầu giường, cố tình vòng qua phía bên kia giường. Ngụy Khoảnh nhìn qua khe hở thấy Đường Kha Tâm mặc bộ đồ ngủ bó sát, cậu bướng bỉnh nằm xuống mép giường chỉ rộng chưa tới mười centimet trước mặt anh.
Rồi cậu cố sức đẩy anh vào giữa giường...
Ngụy Khoảnh định lật người, nhưng giữa chừng bị Đường Kha Tâm ngăn lại, cả người anh bị cố định trên giường, trông chẳng khác gì một con nhộng bị kén bao lấy.
"Anh không thấy nóng sao?" Đường Kha Tâm giả vờ hỏi.
Ngụy Khoảnh kéo chặt chăn lên mặt mình.
Đường Kha Tâm nắm lấy góc chăn kéo ra: "Tôi lạnh, cho tôi chút chăn."
"Cậu vừa mới kêu nóng mà." Ngụy Khoảnh nói nhỏ, dùng chân kéo chăn về phía mình.
Đường Kha Tâm cười đến đau cả má, nhưng vẫn cố gắng giữ giọng điệu trêu đùa: "Tôi vừa nãy có ngồi hỏng cái gì không mà anh trốn nhanh thế?"
Không thể nhịn được nữa, Ngụy Khoảnh liền hất tung chăn: "Tôi khỏe mạnh lắm!"
"Thật không? Nhưng tôi lo quá, hay để tôi kiểm tra giúp anh." Đường Kha Tâm tranh thủ chui vào trong chăn.
"Dừng! Dừng, dừng lại!" Ngụy Khoảnh vội vàng tránh, lúng túng đến mức giường cũng rung lên.
Cuối cùng, cảnh tượng hỗn loạn dừng lại khi Đường Kha Tâm ôm lấy eo Ngụy Khoảnh từ phía sau. Cậu úp mặt vào lưng anh, giọng khàn khàn: "Thực ra... thắng xe nhiều quá không tốt cho thận đâu."
Ngụy Khoảnh: "Cậu đừng ôm chặt quá, thận sẽ vui lắm đấy." Lý trí vẫn còn nhưng cả hai đều khó chịu. May mắn là Đường Kha Tâm biết điểm dừng, nếu không Ngụy Khoảnh thực sự không chắc mình có thể giữ được bình tĩnh.
"Ngụy Khoảnh."
"Ừ?"
"Nếu bây giờ ở bên nhau là quá nhanh, thì mỗi ngày ở bên nhau một giờ được không?"
Ngụy Khoảnh: "..." Cái này cũng có thể tính toán thế sao?
Thấy Ngụy Khoảnh im lặng, Đường Kha Tâm thử thương lượng: "Nửa tiếng?"
"..."
"Hai mươi phút, không thể ít hơn, dễ không kịp lắm." Đường Kha Tâm nuốt lại ba chữ "cởi đồ" trong cổ họng.
Ngụy Khoảnh: "..." Tôi nghi ngờ cậu đang lái xe nhưng không có bằng chứng.
"Anh không nói gì, nghĩa là đồng ý rồi."
Ngụy Khoảnh quay người định nói, nhưng Đường Kha Tâm liền chỉ vào chiếc vòng tay trên tay anh: "Xem ra tôi đã chọn đúng chiếc vòng tay rồi."
Ngụy Khoảnh lúc này mới nhận ra mình vẫn đang nắm chặt sợi dây ngọc bội, đánh nhau trên giường không làm anh đỏ mặt, nhưng trong khoảnh khắc này, tai anh bất chợt đỏ ửng. Anh vội đặt chiếc vòng sang một bên, định nói dối vài câu, nhưng lại bị một cái chạm nhẹ lên môi cắt ngang.
"Anh thích đúng không? Tôi thấy lúc có ngọc bội của ông nội Dương Húc Quốc, anh cũng nắm chặt như thế mà ngủ." Đường Kha Tâm cười, ánh mắt lấp lánh như những vì sao trên trời. Ngụy Khoảnh nhìn đôi mắt đầy tình cảm đó từ từ tiến lại gần, cho đến khi chóp mũi của hai người chạm nhau, giọng nói quyến rũ vang lên bên tai: "Tôi ước lần sau thứ anh nắm mà ngủ là... eo của tôi."
Sắp phát điên mất rồi.
Ngày hôm sau.
Tang Quỷ lại bắt đầu công việc lau sàn phòng khách đầy bọt xà phòng.
Từ lúc lão đại nhà mình bước ra khỏi căn phòng đó, anh cứ như không ở trong trạng thái bình thường, trực tiếp khiến Tang Quỷ phải cắm rễ ở nhà suốt hai ngày, không làm gì khác ngoài việc lau nhà.
"Lão đại, thật ra trong mấy ngày tôi bị giam, tôi đã tìm ra vị trí mấy chiếc chìa khóa rồi. Có cần tôi đi trộm về cho không?"
Ngụy Khoảnh khẽ vẫy khẩu súng bong bóng trong tay.
"Biên bản cuộc họp hôm qua của Hứa Trúc Huyên đã được gửi đến, anh có muốn xem không?"
Ngụy Khoảnh bắn một loạt bong bóng cầu vồng lên chùm đèn trần.
"Tin tức về bài kiểm tra của tân Quỷ Mị có rồi, có muốn đi điều tra không?"
Khẩu súng bong bóng kẹt lại, Ngụy Khoảnh cố gắng tháo ra để sửa.
"Lão đại, giờ tôi nên làm gì đâu?" Tang Quỷ giơ tay lên bất lực, cả đời hắn chưa bao giờ rảnh rỗi như thế này.
"Tiểu Tang à~"
"Dạ?"
Ngụy Khoảnh nhìn chằm chằm khẩu súng bong bóng đã hỏng hoàn toàn, thở dài: "Thật ra chúng ta chẳng làm gì, cũng có thể sống qua ngày mà." Cũng có thể làm một con người bình thường.
Bốp bốp bốp.
Từ cửa chính vang lên vài tiếng vỗ tay, sau đó một gương mặt quen thuộc bước vào.
"Mới nửa năm mà đã tính đến chuyện ăn không ngồi rồi? Không hổ là anh." Quỷ Tiêu - Huyền Lạc, với gương mặt nữ tính của Ninh Vũ Y, bước vào nhà.
Ngụy Khoảnh liếc mắt nhìn, mặt không chút cảm xúc, liền lấy điện thoại ra.
Tút tút tút tút tút.
"Alo? Cảnh sát à? Có người đột nhập nhà riêng."
Bốp! Điện thoại bị Huyền Lạc giật lấy: "Đồ điên."
Tang Quỷ cũng bắt chước, lấy điện thoại ra: "Alo? Cục điều tra à? Có quỷ." Chưa kịp nói hết câu, hắn đã bị Huyền Lạc lôi vào phòng ngủ.
Nhìn Huyền Lạc tự nhiên ngồi xuống cạnh mình như chủ nhà, Ngụy Khoảnh không còn cách nào khác, đành thở dài nhận xét: "Đúng là gián không thể đập chết."
"Anh nghĩ chỉ cần vu oan vài lần là có thể lật đổ được Tổng chỉ huy Quỷ Tiêu sao?" Huyền Lạc hừ lạnh, "Không ngờ làm Quỷ Mị năm năm mà vẫn còn ngây thơ vậy."
Ngụy Khoảnh chống tay lên tay vịn ghế sofa, ôm đầu: "Giờ tôi không có tâm trạng đấu đá với anh."
Huyền Lạc cũng dựa vào tay vịn bên kia, nói cùng tư thế: "Tôi cũng không còn sức để đấu với anh." Hắn liếc nhanh về phía cửa phòng ngủ, nơi có một thuộc hạ đã gây náo loạn cả đêm và giờ đang giận dỗi bên trong.
"Làm sao anh đoán ra là tôi?" Huyền Lạc hỏi.
"Chỉ có giọng điệu làm quá của anh mới đoán ra được chứ ai." Ngụy Khoảnh trả lời với vẻ chán ghét.
"Sức mà quất roi đánh anh thì tôi vẫn còn thừa đấy." Dù vẻ ngoài dịu dàng, nhưng cách hành xử của Huyền Lạc luôn tàn bạo. Điều này cũng là lý do ban đầu Ngụy Khoảnh không liên kết được giữa người đàn ông mềm yếu này với Quỷ Tiêu luôn đeo mặt nạ quỷ.
"Hợp tác không thành rồi, anh còn đến đây làm gì?" Ngụy Khoảnh hỏi.
Trước đây, khi anh bị Quỷ Tư bắt giữ, anh vốn nghĩ rằng mình sẽ phải ngồi tù một thời gian dài, nhưng không ngờ kẻ luôn đòi giết anh là Quỷ Tiêu lại tìm đến cửa ngục và thả anh ra.
Huyền Lạc nói với anh rằng lý do thả anh ra là để anh đi tìm bằng chứng minh oan cho mình.
Lời nói dối này, Ngụy Khoảnh chắc chắn không thể tin.
Dù nguyên nhân bắt đầu từ đâu, tội đã đóng nắp quan tài, cho dù có lật lại án, quyền lực của anh cũng không thể quay trở lại, chi bằng trực tiếp hủy diệt hệ thống đó...
"Còn nhớ Lạc Hạo không?" Huyền Lạc đi thẳng vào vấn đề.
Ngụy Khoảnh dĩ nhiên vẫn nhớ đến vị trưởng phòng tài vụ sắc bén kia, mới gặp mặt hai ngày trước.
Huyền Lạc tiếp tục nói: "Ở trong cánh cửa đó, Lạc Hạo có một lượng lớn người ủng hộ, những người này không phải do tôi mời đến. Qua điều tra, tất cả bọn họ đều là thợ săn."
Ngụy Khoảnh cuối cùng cũng quay mặt lại, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Huyền Lạc, không giống như đang nói đùa: "Vậy thì liên quan gì đến tôi?"
Huyền Lạc đáp: "Trong số chúng ta, chỉ có cậu và thợ săn là có mối quan hệ tốt, thợ săn đứng đầu, thủ lĩnh Đường."
Lúc này, hai con quỷ đang nghe lén trong phòng ngủ cảm thấy lạnh sống lưng, Tang Quỷ quay đầu lại nhìn, thì thấy Đường Kha Tâm đã xuất hiện trong phòng từ lúc nào, cậu ngay lập tức bịt miệng hắn và ra hiệu im lặng.
Ngụy Khoảnh nhướn mày: "Cậu muốn tôi hỏi giúp về chuyện của thợ săn?" Anh vắt chân trái lên chân phải, "Hai xe hạt lửa." Đưa ra cái giá trên trời.
Quỷ Tiêu: "Anh cướp à!"
Ngụy Khoảnh ngẩng cằm lên: "Ừ, tôi cướp đấy thì sao?"
Đường Kha Tâm phía sau suýt bật cười, nhưng cố nín lại.
Cuộc thương lượng trong phòng khách vẫn tiếp tục.
"Thợ săn là một nhóm rất đặc biệt, giống như loài sói, có hiệu ứng đầu đàn. Họ sẽ tuân theo người đứng đầu bầy sói." Huyền Lạc tiến gần hơn về phía Ngụy Khoảnh, giọng nói nghiêm túc: "Nhưng không biết anh có hiểu rằng một số thợ săn có hiệu ứng đầu đàn phát triển đến mức cực đoan, họ sẽ mù quáng tuân theo một người cụ thể. Chúng tôi gần đây đã gọi hiện tượng này là tính lệ thuộc. Điều này liên quan đến một vụ án lớn từ mười năm trước trong cánh cửa đó, nếu anh có thể cung cấp manh mối, anh có thể chuộc tội..."
Tang Quỷ nghe thấy điều này thì hừ lạnh: "Xem thường ai thế? Lúc trước, ảnh đã nói với thủ lĩnh Đường về cái gọi là tính lệ thuộc này rồi."
Đường Kha Tâm mỉm cười cứng nhắc, giọng lạnh lùng hỏi: "Cậu vừa nói gì?"
Trong khi đó, Ngụy Khoảnh đang bị Huyền Lạc làm cho đầu óc ong ong lên—chuộc tội để lập công? Tội gì, công của ai? Nói gì thì nói, ai bảo anh đã nhận tội—anh bất ngờ nắm lấy mặt của Huyền Lạc và thay đổi chủ đề: "Tôi đã muốn nói điều này từ lâu rồi, tại sao anh cứ phải sử dụng gương mặt này để nói chuyện?"
Huyền Lạc phản đối: "Đây là mặt thật của tôi, tất nhiên tôi phải dùng nó nói chuyện!"
Và thật tình cờ, cửa phòng ngủ "rầm" một tiếng ngã xuống sàn đá hoa cương, Đường Kha Tâm mặt lạnh bước ra khỏi phòng.
Tang Quỷ lén ló đầu ra phía sau, liên tục nháy mắt ra hiệu cho bên này.
Chẳng hiểu sao, Ngụy Khoảnh lập tức buông tay khỏi mặt Huyền Lạc.
Sắc mặt của Huyền Lạc lập tức đọng lại một làn khí lạnh, nhanh chóng biến thành một chiếc mặt nạ quỷ xanh đáng sợ. Hắn đứng lên định chào hỏi thủ lĩnh Đường một cách trang trọng, không ngờ đối phương lại lướt qua hắn, trực tiếp kéo Ngụy Khoảnh đi, mở cửa biến mất khỏi không gian.
Quỷ Sinh lặng lẽ bước lên phía trước: "Lâu rồi, về thôi."
Huyền Lạc: "..." Có lẽ cần phải nâng cao uy tín của Quỷ Tư.
"Cậu điên à!" Ngụy Khoảnh bị kéo mạnh xuống giường. Anh ngẩng lên, thấy mình đã bị kéo vào căn phòng sơ sài của Đường Kha Tâm trong khu săn bắn, căn phòng chỉ có mỗi chiếc giường.
Đường Kha Tâm nhìn gương mặt đẹp trai bên dưới, xung quanh cậu phát ra một luồng khí nguy hiểm: "Tôi nghe nói, anh nghĩ tôi nghe lời anh vì cái gọi là tính lệ thuộc của thợ săn?"
Ngụy Khoảnh: "..." Là do cái mồm lanh chanh của Tang Quỷ vừa nói ra. Anh nghe thấy hết rồi.
"Có thật không?" Đường Kha Tâm không định để Ngụy Khoảnh tiếp tục im lặng, cậu cảm thấy uất ức đến mức gần như muốn phát điên, đời này cậu chưa bao giờ thấy mình bị đối xử bất công như vậy—vào sinh ra tử, cống hiến cả tấm lòng, cuối cùng lại bị coi là kết quả của một hiện tượng di truyền kém.
Nghe những lời của Tang Quỷ, cậu mới nhớ lại, khi mới quen, Ngụy Khoảnh không hề phản đối cậu đến vậy, mà kể từ lúc nghe thấy hai chữ "thợ săn", mọi chuyện mới trở nên tồi tệ.
Ngụy Khoảnh hỏi lại: "Cậu từng nói là vì tôi đẹp nên cậu mới thích tôi."
"Vậy thì sao?" Đường Kha Tâm cố gắng kìm nén cơn giận.
Ngụy Khoảnh: "Cậu đối với những người đẹp khác cũng không mấy khách sáo."
Đường Kha Tâm tức đến bật cười: "Ồ, vậy là người yêu cái đẹp thì phải ra ngoài ngắm gái đẹp à?"
Ngụy Khoảnh: "Khi nào tôi đã đi ngắm gái đẹp?"
"Thế còn mấy nữ sinh trong rạp chiếu phim thì sao?"
"... Đó là trừng mắt, không phải nhìn." Ngụy Khoảnh nhận ra rằng Đường Kha Tâm vốn là một vại dấm chua, dấm đã lâu năm.
Thực ra, anh đã sớm quên cái gọi là tính lệ thuộc kia, mấy tháng chung sống khiến anh tin rằng Đường Kha Tâm độc lập đến mức không thể nào có thứ gene thấp kém đó.
Nhưng rốt cuộc Đường Kha Tâm thích anh vì lý do gì thì anh thật sự không hiểu, chi bằng nhân cơ hội này hỏi cho rõ.
Thật tiếc là Đường Kha Tâm đã giận đến mức gần như mất hết lý trí, cậu cúi xuống cắn mạnh vào xương quai xanh của Ngụy Khoảnh!
"Ai da!" Ngụy Khoảnh bị đau, "Cậu điên rồi à!"
Đường Kha Tâm không nghe, tiếp tục cắn, vừa cắn vừa xé áo. Ngụy Khoảnh mặc chiếc áo lụa mà sáng nay Đường Kha Tâm đã tỉ mỉ chọn cho, chỉ cần kéo nhẹ là rách, để lộ phần ngực trắng nõn.
"Dừng tay!"
"Anh có thể tiếp tục ra lệnh, xem tôi có nghe lệnh của anh không, chủ nhân."
...
Ngụy Khoảnh nghiến răng nói:
"Tôi tin cậu, dừng lại đã."
"Muộn rồi."
Tác giả có lời muốn nói: Miệng mở ra, lại mở ra.
Nguỵ Khoảnh: Đợi đã mmp!