Đỉnh Lưu Trong Giới Kinh Dị - Chanh Quất Gia

Chương 107




"Hắn đẹp trai không?"

"Chưa thấy mặt, giọng nói cũng được."

Rắc. Một tiếng kính vỡ thanh thúy...

Mười phút sau.

Tang Quỷ kinh ngạc nhìn Ngụy Khoảnh bất ngờ đến ghé nhà hỏi: "Lão đại? Ông chủ Đường đâu?"

Ngụy Khoảnh hai tay khoác lên lưng ghế, hừ ra năm chữ: "Bỏ nhà ra đi rồi."

Quỷ Hoàng không biết mặt nhau, chỉ có thể đánh giá giọng nói, thế mà cũng giận! Chả ra làm sao! Anh phát hiện từ cửa lần trước, tính khí của Đường Kha Tâm ngày càng bất ổn, sắp vượt qua cả anh rồi.

Tang Quỷ: "Hả? Mới tối thứ hai thôi, là lão đại kỹ thuật kém quá làm người ta sợ bỏ chạy rồi à!"

Bốp!

Một Tang nào đó bị đánh đầu, ôm lấy mớ tóc lưa thưa sắp rụng mà biết điều ngồi xuống mé mé bàn trà.

So với việc giận dữ, sự chú ý của Ngụy Khoảnh lại bị thu hút bởi bầu không khí đặc biệt trong phòng.

Vừa mới bước vào, anh đã thấy Tang Quỷ, Tần Sân, Hứa Trúc Huyên và Quỷ Sinh ngồi quây quần đánh bài...

"Những thứ khác tôi đều có thể hiểu, nhưng các người đánh bạc với một cảnh sát quỷ là muốn vào sở công an hay mồ hoang?" Ngụy Khoảnh quay đầu về phía Quỷ Sinh, "Sếp anh đã phá hợp đồng rồi, còn qua đây làm gì, anh cũng bỏ nhà ra đi?"

Khuôn mặt trắng bệch của Quỷ Sinh dần dần chuyển sang xanh xám, hắn lặng lẽ đặt bài xuống, chầm chậm đi về phía ghế sofa bên tường đại sảnh.

Nằm xuống, đắp chăn.

Cảm nhận được tâm trạng lão đại không tốt, Tang Quỷ lại lặng lẽ ngồi lui ra xa thêm một chút.

Không nói nữa, mạng nhỏ quan trọng.

Hứa Trúc Huyên vốn đến tìm Ngụy Khoảnh báo cáo tình hình mới của cục điều tra, nhưng đáng tiếc đến không đúng lúc, Tang Quỷ bảo Ngụy Khoảnh và Đường Kha Tâm đang ở trong phòng "mài hợp công việc," thế là cô ở lại đây ôn chuyện với "bạn cũ mới."

"Đây là cãi nhau rồi." Cô ghé vào tai Tần Sân hỏi nhỏ.

Tần Sân buồn bã mà ợ sữa: "Haiz, băng sơn và hỏa sơn yêu đương sao được."

Hứa Trúc Huyên đồng tình nói: "Hai vị huynh đệ này đều nhờ vào Đường Kha Tâm một chiều chủ động tấn công, giờ tấn công bị cắt đứt, trừ khi Ngụy Khoảnh đi xin hòa..." Cô nhận được ánh mắt chết chóc của Ngụy Khoảnh, lưỡi thắt lại: "Chắc là không lớn lắm."

Ngụy Khoảnh xoa thái dương nói: "Chúng tôi chỉ là quan hệ hợp tác bình thường."

Lời vừa dứt, anh nhận được ba ánh mắt liếc xéo và một cái trợn mắt lên trời.

Hứa Trúc Huyên ngồi bên cạnh muốn nói lại thôi.

"Có gì thì nói. Tối nay không nổi giận." Ngụy Khoảnh khoanh tay trước ngực: "Nói đi."

"Vậy tôi nói thẳng nhé." Hứa Trúc Huyên theo bản năng nhích mông ra ngoài một chút: "Đường Kha Tâm đối với anh chân thành hết lòng, ở cửa trước còn mạo hiểm nguy cơ bị chủ thần trừng phạt để giúp anh, cái này... nếu anh không thích người ta mà còn cứ dây dưa, thì hành vi này... đúng là thiếu đạo đức."

Có người dám chê bai lão đại, làm sao mà chịu được, Tang Quỷ bật nhảy lên phản bác: "Lão đại hạ tiêu chuẩn thấp như vậy rồi, không chấp nhận thì chắc chắn là do ông chủ Đường có vấn đề, sao lại đổ lên đầu lão đại được chứ!"

Ngụy Khoảnh: "..." Không biết rút lại câu "không nổi giận" có kịp không.

Hứa Trúc Huyên: "Vậy không thích thì từ chối đi, tôi chỉ đứng ở góc độ con gái thấy bất công thôi."

Tần Sân yếu ớt chen vào: "Nhưng Đường đại lão cũng không phải con gái mà."

Hứa Trúc Huyên: "Vậy con trai yêu đương như thế nào?"

Ba tên "bạch diện thư sinh" nhìn nhau, chẳng ai có kinh nghiệm cả.

Ngụy Khoảnh cảm thấy đến đây thật sự chỉ làm mình thêm bực bội, anh hỏi Hứa Trúc Huyên: "Cô đến đây có phải vì cục có tin tức gì không?"

Từ lúc ra cửa Hứa Trúc Huyên đã đội mũ trốn trong nhóm thực tập sinh nghe giảng, cục để ý đến cảm xúc của cô mà giấu việc cô đã vào tầng ba Quỷ môn.

Nhưng dù cục điều tra hành động rất ấm áp, cũng không bằng đại lão Ngụy Khoảnh ba lần vào cửa ba lần cứu người hấp dẫn. Hứa Trúc Huyên: "Cục đã phân tích tất cả dữ liệu của Si, Võng, Lượng, phán định Ninh Vũ Y không thuộc bất kỳ ai trong ba người. Vì vậy xác định hắn chính là tân Quỷ mị."

Vậy là xác định rồi?

Ninh Vũ Y mặc dù hành động kỳ quặc, nhưng ở chỗ anh thì cậu ta nói chuyện hoàn toàn không giống một người mới. Lông mày của Ngụy Khoảnh nhướng cao, liếc qua Quỷ Sinh đang nằm co trong góc tường.

Một tia sáng lóe lên - ai nói Quỷ hoàng chỉ có ba vị?

Ngụy Khoảnh: "Tang à~"

"Dạ đây." Tang Quỷ đột ngột bị gọi tên, mắt sáng rỡ. Đã lâu rồi hắn không thấy lão đại cười nham hiểm như vậy.

Mỗi lần nụ cười này xuất hiện, luôn có người gặp chuyện.

Tang Quỷ hào hứng xoa xoa tay: "Lão đại có gì sai bảo ạ?"



Trong Vực Săn, một đám người hớt hải chạy lên đỉnh núi đón Đường chủ, một đám khác thì run rẩy theo Đường chủ xuống núi thẳng đến kho vũ khí.

Tu Kỳ theo sau Đường Kha Tâm không ngừng lau mồ hôi trán: "Thủ lĩnh, vô duyên vô cớ chúng ta đi gây sự với Quỷ Tư, chuyện này không đáng đâu."

"Tôi chỉ đi gặp mặt một chút, tiện thể đấu vài hiệp." Đường Kha Tâm qua nhận diện khuôn mặt, chuẩn bị vào kho vũ khí.

Đám thợ săn phía sau nhìn nhau không nói gì, bày trận lớn thế này để đấu vài hiệp, không biết có cần gọi thêm người không.

Tu Kỷ: "Thủ lĩnh, Quỷ Tư và thợ săn từ trước tới giờ nước giếng không phạm nước sông, đột nhiên phá vỡ cân bằng, e là thời thế sắp đổi đấy."

"Không dùng thân phận này đi gặp chẳng phải là được rồi sao." Đường Kha Tâm đưa tay chuẩn bị mở cửa.

Có người phía sau khuyên: "Như vậy càng không được, sao có thể để Đường chủ một mình đi mạo hiểm!"

Đúng lúc mọi người đang vò đầu bứt tóc, tiếng thông báo tin nhắn nhẹ nhàng vang lên.

Đường Kha Tâm khựng lại, lấy điện thoại ra.

Đây là âm báo riêng cậu cài cho Ngụy Khoảnh, tiếc là mấy tháng nay số lần tự động vang lên chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Đây cũng là lý do khi cậu nghe nói Ngụy Khoảnh luôn nhắn tin với Quỷ Tiêu thì không kiềm được giận.

Cậu mở tin nhắn ra.

Ngụy Khoảnh: 【Muốn đi xem phim.】

Trong thoáng chốc, Tu Kỳ cảm thấy nhiệt độ xung quanh ấm lên vài độ, Đường Kha Tâm xoay người lại, khuôn mặt còn lạnh lẽo như băng mùa đông giây trước giờ lại tràn đầy vui vẻ, đôi mắt như ngâm trong hũ mật, ngọt ngào đến phát ngấy.

Tu Ki: "Thủ lĩnh ơi?"

"Chỗ Quỷ Tiêu mấy người đi dò thám đi. Nhớ cẩn thận một chút." Đường Kha Tâm đột ngột hạ lệnh, sau đó ôm điện thoại, bước chân nhẹ nhàng về phía khách sạn.

Tu Kỳ dám cá nếu Đường Kha Tâm có đuôi, lúc này chắc đã vẫy lên trời rồi. Hắn vẫy tay ra hiệu: "Báo động giải trừ, mọi người giải tán thôi."

Ngày hôm sau.

Tại tầng năm trung tâm thương mại Vạn Khả, trong rạp phim Toàn Cầu, mấy cô gái nhỏ đang thì thầm bàn tán gì đó.

"Nhìn kìa, đẹp trai quá! Đẹp trai bùng nổ luôn!"

"Mặc đồ trông ngoan đư, là đàn anh trường bên cạnh hả?"

"Không thể nào, nếu người này là sinh viên chắc chắn chúng ta đã nghe nói từ lâu rồi!"

"Đẹp trai quá đi, phải chụp ảnh lại thôi."

Tách! Một tia sáng lóe lên. Cô gái nhỏ vội vàng tắt đèn flash, hét lên: "Á, má xấu hổ chết mất!"

"Ôi kìa, anh ấy nhìn qua đây rồi!"

Lúc này, mấy cô gái đột nhiên im bặt, bởi vì người đứng trước máy gắp thú, ôm bỏng ngô, trông có vẻ hiền lành vô hại kia vừa quay lại, cho các cô một ánh mắt đầy sát khí.

"A! Hung dữ quá." Mấy cô gái như chim sợ cành cong bỏ chạy.

Đường Kha Tâm bước vào rạp phim, không để ý đến mấy cô gái chạy ngang qua, cậu nhìn Ngụy Khoảnh ở đằng xa, hôm nay Ngụy Khoảnh mặc chiếc áo hoodie màu vàng nhạt cậu đặc biệt đặt trong tủ quần áo của anh, đeo khuyên tai và dây chuyền cậu bỏ trong túi. Anh ngoan ngoãn đợi ở cửa rạp chiếu phim.

Đây là khung cảnh cậu đã tưởng tượng vô số lần, cứ ngỡ phải cố gắng rất lâu mới có thể thành hiện thực.

"Sao lại đứng đây?" Đường Kha Tâm bước đến, đưa qua một ly trà sữa.

Ngụy Khoảnh nhận lấy ly trà sữa, chỉ vào khẩu súng bong bóng trong máy gắp thú nói: "Không gắp được." Quỷ mị cũng có thứ không giỏi.

Mười phút sau, Ngụy Khoảnh ôm khẩu súng bong bóng ngồi trên ghế đôi trong rạp phim: "..."

Anh tốn ba mươi xu cũng không gắp được, vậy mà Đường Kha Tâm lại gắp một lần đã được.

Bực thật.

Nhưng mà lại thấy vui...

Rồi lại càng bực.

"Uống không? Phủ sữa phô mai hai tầng."

"Không uống."

"Vậy dâu tây yogurt?"

"Không!"

Đường Kha Tâm vui vẻ nhận nhiệm vụ uống hai ly trà sữa.

"Nhìn kìa, cặp đôi đó đẹp trai quá."

"Đừng mơ mộng nữa, phim bắt đầu rồi. Đeo kính lên đi."

Rạp chiếu phim tối dần, máy chiếu trên đầu bắt đầu hoạt động.

Phim là "Đại Ma Đầu Đại Chiến Tiểu Cương Thi" do Ngụy Khoảnh chọn, nhưng người chọn phim dường như không thích bộ phim này lắm. Phim mới bắt đầu chưa đầy mười lăm phút, anh đã tháo kính ra, liên tục ngáp dài.

"Cạch." Ở bên cạnh có tiếng động, Ngụy Khoảnh quay đầu nhìn thấy Đường Kha Tâm đang ấn tay vịn giữa hai ghế xuống rãnh.

"Ghế đôi dùng như thế này." Đường Kha Tâm nhích lại gần một chút, vòng qua lưng Ngụy Khoảnh nắm lấy tay trái của anh. Khoảng cách giữa hai người cuối cùng cũng biến mất, "Sao lại chọn bộ phim này?"

"Có lẽ là vì nhớ nhà." Ngụy Khoảnh bịa ra.

Vì đây là phim 5D khái niệm mới, mọi người đều chọn ghế điều khiển cơ học. Chỉ có Ngụy Khoảnh và Đường Kha Tâm chọn ghế đôi, làm giảm trải nghiệm xem phim.

Hai người họ làm gì, cũng không ai nhìn thấy.

Tai Ngụy Khoảnh động đậy, nghe được vài âm thanh khác biệt so với tiếng la hét:

"Có phát hiện gì không?"

"Từ trường không có biến động. Rốt cuộc là ai báo cáo ở đây sẽ có biến động lớn?"

"Tôi làm sao biết được, dù sao cấp trên rất coi trọng việc này, sợ có thứ trong cửa ra ngoài gây chuyện. Việc này nửa năm trước cũng đã từng xảy ra, không phải không có khả năng."

Khóe miệng Ngụy Khoảnh khẽ cong lên.

Thực ra buổi hẹn hò này là vì anh đã có phỏng đoán về thân phận của Ninh Vũ Y, đặc biệt ra ngoài để "câu cá".

Nhưng hứng thú của Đường Kha Tâm dường như rất cao, khiến anh không có cơ hội giải thích rõ.

Thực ra cũng không cần giải thích, cùng lắm lát nữa nói đây là buổi trình diễn lớn mà anh mời Đường Kha Tâm xem.

Anh thử rút tay ra, nhưng Đường Kha Tâm lại nắm chặt: "Chờ đã, ở đây có gì đó không ổn."

Mắt Ngụy Khoảnh mở to, đảo một vòng, trong rạp chiếu phim vẫn bình thường, Tang Quỷ còn chưa phát lực, Đường Kha Tâm đã phát hiện ra vấn đề rồi.

Trực giác này tiêu chuẩn rất cao.

Vậy Đường Kha Tâm bắt được khẩu súng bắn bong bóng cũng nhờ trực giác này sao? Ánh mắt Ngụy Khoảnh liếc về hộp đồ chơi trên đùi.

Trong lúc anh đang mải suy nghĩ, màn hình lớn trên đó nhấp nháy một cái, ngay sau đó, con xác sống quấn băng bị thiếu một góc trong hốc mắt trên màn hình chậm rãi quay đầu lại nhìn khán giả.

"Chào các bạn nhé~" Xác sống cười khanh khách, "Các bạn thơm ngon quá!"

Chỉ trong chớp mắt, xác sống với gương mặt dữ tợn đập vỡ màn hình, một cái chân khổng lồ không cân xứng bước ra ngoài, giẫm lên sàn nhà.

Quỷ quái đã xâm nhập vào thực tế!

"A a a!" Khán giả la hét liên tục, nhưng vì thiết bị xem phim quá chân thực, mọi người đều tưởng mình đang nhìn thấy ảo cảnh, không ai chạy trốn.

Thậm chí, cô gái ngồi hàng đầu tiên cách bộ nanh khổng lồ của xác sống chưa đầy nửa mét, vẫn còn đang đưa tay ra với!

Tim Đường Kha Tâm căng thẳng, lập tức định lấy súng ra.

Nhưng có người còn nhanh hơn cậu, chỉ thấy hai người đàn ông lao lên phía trước, bắn vài phát súng đã khống chế xác sống tại chỗ.

"Chậc, để dọa thêm chút nữa cũng không chết ai mà." Ngụy Khoảnh chán chường nhận xét.

Tay Đường Kha Tâm đang vòng qua người anh bỗng nhiên khựng lại: "Chuyện này là do anh làm?"

Ngụy Khoảnh tặng cậu một ánh mắt ngây thơ... cùng một nụ cười ngạo nghễ.

Trong tiếng hét chói tai của hàng ghế đầu, có xen lẫn chỉ lệnh: "Người điều khiển chắc chắn ở gần đây. Mau đi kiểm tra."

Dây thần kinh của Đường Kha Tâm lại bị kéo căng.

"Haizz, việc chính không làm ưm..." Ngụy Khoảnh còn muốn tiếp tục cảm thán, miệng đã bị Đường Kha Tâm chặn lại.

Một hương vị ngọt ngào của dâu tây và phô mai lan tỏa trong khoang miệng...

Ngụy Khoảnh giãy giụa.

Trong hơi thở, Đường Kha Tâm nhẹ nhàng nói đứt quãng: "Đừng nháo, đừng cắn, nhẹ chút, như các cặp đôi hôn nhau thôi. Tôi đã dạy anh rồi mà."

Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai sẽ có một nhân vật phản diện phi thường bị lộ mặt