Đỉnh Lưu Ẩn Hôn Lật Xe Rồi

Chương 31




Nếu lúc nhìn thấy tấm ảnh tạo hình ngập tràn cảm giác chấn động kia còn hơi nghi ngờ này nọ, nhưng khi tài khoản phim tag hẳn tên diễn viên thì có thể chắc chắn như đinh đóng cột rồi.

Vậy là lần này người ăn được miếng bánh của Dương Thụ Hoa, đóng vai nữ chính trong phim mới của bà ấy là... Khương Minh Chi thuộc phái lưu lượng!

Không riêng mấy fan các nhà và người qua đường ngồi chồm hổm canh tài khoản phim mà ngay cả fan Khương Minh Chi nhìn thấy bài Weibo này cũng mắt chữ A mồm chữ O.

Mấy nhà khác chuẩn bị công bố vai diễn thì đoàn đội và phòng công tác sẽ thả phong thanh để fan chuẩn bị tâm lý trước, cũng để khi công bố chính thức fan có thể nhào vô chúc mừng ngay tắp lự, nhưng lần này fan lớn fan lão làng của Khương Minh Chi đều chẳng hề nghe được chút phong thanh nhắc trước gì cả, thậm chí mấy phút trước mọi người còn ở trong siêu thoại lo lắng Khương Minh Chi không vào đoàn đóng phim sắp được nửa năm rồi.

Bài công bố diễn viên cuối cùng của “Bình minh lụi tàn” có lượt chia sẻ và bình luận hàng vạn chỉ trong nháy mắt, chủ đề #Khương Minh Chi đóng “Bình minh lụi tàn” chiếm luôn hot search:

[Mẹ nó mẹ nó mẹ nó, thế mà lại là Khương Minh Chi!]

[Xảy ra chuyện gì thế! Không phải mấy ông mấy bả bảo Dương Thụ Hoa không thích dùng lưu lượng sao!]

[Đậu má không nói tiếng nào đã có được vai diễn rồi, trước đó chẳng có tí gió nào luôn á trời! Thậm chí ngay cả ảnh cô ấy đi thử vai cũng không có luôn! Bảo mật quá nghiêm ngặt!]

[Chúc mừng Khương Minh Chi!]

[Ha ha ha ha ha ha ha chẳng trách có người nói ảnh tạo hình giống Phí Âm, chẳng phải Phí Âm cũng chỉnh theo Khương Minh Chi sao ha ha ha ha ha]

[Vừa nãy fan nhà nào đó còn cười nhạo Khương Minh Chi không có phim đóng, ha ha ha ha ha ha rốt cuộc ai mới không có phim đây.]

[Hu hu hu cục cưng Minh Chi của chúng ta giỏi quá đi thôi, mẹ mãi mãi tự hào vì con.]

[Có vài người cảm thấy đập tiền để đóng phim là có thể ăn chắc được hả? Phim của đạo diễn Dương chẳng bao giờ thiếu đầu tư luôn nhé, ai đó quăng mấy trăm triệu vào cũng vô dụng thôi.]

[Bức ảnh tạo hình này chỉ ánh mắt thôi cũng thấy ngập tràn câu chuyện đằng sau, rất đáng mong đợi.]

[Khương đỉnh lưu tỏ ý chị đây vẫn đứng ở level kế tiếp mà mi không thể đuổi kịp ha ha ha ha]

[Ai nói Khương Minh Chi chỉ có thể đóng phim thần tượng, tác phẩm mới đến rồi đây thây.]

[Vì sao nhân vật lại có hai tên nhỉ, hóng ghê.]

...

Tử Duyệt Tinh Hà, lần đầu tiên Khương Minh Chi thấy căng thẳng khi tài khoản phim công bố vai diễn, lúc này thấy hot search và bình luận dưới bài công bố mới thở phào một hơi.

Cô dùng tài khoản chính của mình chia sẻ bài Weibo của tài khoản phim, đồng thời còn đăng lên vòng bạn bè.

Bên weibo thì đương nhiên toàn là like chúc mừng, bên vòng bạn bè trừ người trong giới giải trí thì còn có rất nhiều bạn bè, người thân chúc mừng cô, hôm nay nhóm chat gia đình “Yêu nước, yêu gia đình, yêu đồng bào” cũng rất náo nhiệt, lần đầu tiên mọi người thấy Khương Minh Chi đóng một bộ phim không phải phim thần tượng nên khó nén vui mừng.

Khương Minh Chi cảm thấy dù thế nào, ít nhất lần này cô không thấy ngại khi mời người nhà đến rạp phim xem cô đóng nữa.

Cô lướt Weibo, hầu hết mọi người đều chúc mừng và chúc phúc, nhưng bên cạnh đó vẫn có mấy người chất vấn khả năng diễn xuất ở phim thần tượng của Khương Minh Chi có thể gánh nổi được sao, tại sao Dương Thụ Hoa lại chọn cô làm nữ chính, có phải có nội tình gì không.

Khương Minh Chi phồng má nhìn đống chất vấn ấy.

Mặc dù quả thực bản thân cô rất muốn diễn nhân vật này, nhưng khi Dương Thụ Hoa báo rằng bà ấy chọn cô làm nữ chính, phản ứng đầu tiên của cô là kích động, vui vẻ không thể tin nổi, phản ứng thứ hai là khi được nhận vai diễn này rồi không khỏi thấy thấp thỏm.

Đạo diễn Dương tin tưởng cô như thế, ngộ nhỡ cô diễn không đạt thì phải làm sao?

Khương Minh Chi chẳng sợ gì khác, sợ nhất là phụ lòng mong đợi và tin tưởng của người ta đối với cô.

Lúc chụp ảnh tạo hình, Dương Thụ Hoa thấy được sự do dự và sợ sệt của Khương Minh Chi, bà ấy cười nói với cô rằng chắc chắn cô có thể làm được, kỹ năng diễn xuất có thể mài dũa, phong cách thể hiện có thể thay đổi, bà ấy đã dẫn dắt rất nhiều diễn viên, nhưng năng lực cảm nhận, lý giải cũng như khí chất thông minh không thể rèn ra được, nhưng cô lại có cả hai thứ này.

Khương Minh Chi biết mình có được vai diễn này không hoàn toàn vì kỹ năng diễn xuất của cô lúc thử vai, dù gì ở lần thử vai đó có rất nhiều nữ diễn viên có diễn xuất tốt, cô giành được vai diễn này chắc hẳn là vì lúc nói chuyện sau đó, cô đã thêm góc nhìn của bản thân rồi phân tích nhân vật Trình Tĩnh Yên.

Khương Minh Chi nghĩ lại sự cổ vũ của Dương Thụ Hoa dành cho mình, trong lòng bỗng tự tin lên hẳn.

Hôm sau, trong nhóm chat phòng làm việc, Hàn Cần gửi toàn bộ lịch trình tháng sau của Khương Minh Chi vào nhóm, trước đó đa phần đều là một loạt “Tạm trống”, giờ thì tất cả lấp kín bởi “Ở đoàn phim”.

“Bình minh lụi tàn” cần phải quay trong ba tháng, bối cảnh bao gồm thành phố S và phim trường Cổ Đông.

Hàn Cần: [Chuẩn bị vào đoàn rồi đó Khương Minh Chi, mấy ngày tới xem kỹ kịch bản, cố lên!]

Người trong giới đều biết lần này Khương Minh Chi làm nữ chính của Dương Thụ Hoa là tài nguyên tốt nhường nào, lần đầu tiên Dương Thụ Hoa dùng lưu lượng, không ít người chờ xem thành quả cuối cùng.

Khương Minh Chi: [Cảm ơn chị Cần!]

Mao Mao đột nhiên bắt đầu k3u rên trong nhóm:

[Hu hu hu hu hu hu, vậy đôi vợ chồng nhỏ của chúng ta lại phải xa nhau ư]

[Tổng giám đốc Lộ lại vất vả trông giữ căn nhà trống vắng rồi]

Khương Minh Chi nhìn lịch trình xếp kín mít của mình, cô nhìn kỹ vào dòng ghi chú nho nhỏ dưới góc phải “Địa điểm: Thành phố S/Phim trường Cổ Đông”.

Vào đoàn đóng phim đồng nghĩa với việc phải đến nơi khác.

Trước kia chẳng thấy sao cả mà không hiểu sao giờ nghĩ đến việc mình phải vào đoàn phim thì bỗng thấy có một chút xíu xiu không nỡ...

Khương Minh Chi nghĩ mình không nỡ rời căn hộ rộng rãi xa hoa năm trăm mét vuông này.

Rõ ràng ở cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều mới là phương thức vợ chồng sống chung đúng đắn giữa cô và Lộ Khiêm, trước kia một năm gặp nhau một, hai lần, cô sống hệt như một chó độc thân solo từ trong bụng mẹ cũng chẳng cảm thấy có vấn đề gì cả.

Khương Minh Chi thấy người vợ xứng với Lộ Khiêm nhất phải là một cô chủ nhà giàu sang quyền thế có gia thế giống anh, xuất thân hào môn, gia tài bạc triệu, sau khi gả cho anh thì hằng ngày ở nhà hưởng thụ cuộc sống của một quý bà, sau đó dịu dàng hiền thục chờ anh đi làm về.

Chứ không phải kiểu nữ minh tinh giới giải trí luôn đứng ngược hướng với anh như cô.

Nhưng có vẻ đã muộn rồi.

Khương Minh Chi nhìn bảng lịch trình kín hết của mình, cô còn chưa kịp nhắn tin báo với Lộ Khiêm cô phải vào đoàn đóng phim, thật ngại khi anh sắp phải ở một mình trông nhà vắng, vậy mà lại nhận được thông báo Lộ Khiêm chuẩn bị tạm biệt Bình Thành...

Trụ ở Lộ thị ở Bình Thành thành lập được mấy tháng, phát triển nhanh chóng, nhưng trụ sở ở Cảng Thành mới là nơi bọn họ cắm rễ hoạt động mấy chục năm, bây giờ hai nơi có một số việc cần kết nối với nhau, vì vậy Lộ Khiêm muốn tạm thời về Cảng Thành một khoảng thời gian.

Khương Minh Chi biết tin này thì há hốc miệng, cô không ngờ mình còn chưa đi mà Lộ Khiêm đã muốn đi rồi.

Hóa ra cô mới là người bị vứt bỏ trước.

“Phải đi mấy ngày?” Khương Minh Chi hỏi Lộ Khiêm.

Lộ Khiêm không nói chắc số ngày cho cô biết, có thể công việc quá rắc rối, cũng có thể khoảng thời gian ấy không thể dùng từ “mấy ngày” để tính, anh chỉ nói: “Anh sẽ cố hết sức nhanh nhất có thể.”

Khương Minh Chi nghe được câu “Anh sẽ cố hết sức nhanh nhất có thể” thì rầu rĩ “Ồ” một tiếng rồi nằm xuống kéo chăn quay lưng lại với Lộ Khiêm.

“Minh Chi?” Cô nghe thấy Lộ Khiêm gọi cô ở phía sau, Khương Minh Chi cố tình không để ý đến anh.

Cô nhận ra khi mình nghe tin Lộ Khiêm phải đi thì trong lòng bỗng tức giận không tên, hơn nữa cơn giận này còn có mấy phần... buồn lòng.

Khương Minh Chi cũng không biết tại sao lại thế.

Cô chỉ biết nhanh là bao lâu? Vẫn cứ qua loa.

Ba tháng có thể nói là nhanh nhất có thể, nửa năm cũng thể có thể nói thế, mà một năm cũng có thể nói vậy.

Có lẽ mấy tháng này là ngoại lệ, hai người lại khôi phục trạng thái một năm gặp mặt một, hai lần, mỗi lần một, hai ngày.

Trụ sở ở Bình Thành có quan trọng lắm không, sản nghiệp của Lộ thị trải khắp toàn cầu, anh qua đây mấy tháng đã hoạt động tốt, sau này có thể bồi dưỡng cấp dưới trông giữ.

Làm chó độc thân solo thì có thì không tốt, cô đơn đến mức lên hot search bị toàn mạng xã hội cười suốt ba ngày thì đã sao, hình tượng bà hoàng ế vạn năm solo từ trong trứng như cô có thể thắng một đống người, hình tượng thế này hút nhiều fan nhất, Khương Minh Chi quật cường thầm nghĩ trong lòng.

Lộ Khiêm nhìn chằm chằm bóng lưng cô đơn của Khương Minh Chi.

Anh có thể cảm nhận được Khương Minh Chi không vui, vì anh tạm thời phải đi.

Bọn họ kết hôn được ba năm, tháng ngày chia cách chiếm tuyệt đại đa số, số lần liên lạc đã ít lại càng ít hơn, có lúc anh bận đến mức quên luôn mối quan hệ này, nhưng ngẫu nhiên trong một buổi đêm yên tĩnh nào đó, khi mọi thứ chìm trong yên lặng, anh sẽ mới tới một đôi mắt.

“Kết hôn không?”

“Được.”

Cô đáp lời vô cùng thoải mái, triệt để, kèm theo sự dũng cảm và kiêu ngạo được ăn cả ngã về không.

Anh đê hèn thế đấy.

Lộ Khiêm vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy kéo Khương Minh Chi lại.

“Thật sự sẽ không quá lâu đâu mà.” Anh kiên nhẫn giải thích.

Khương Minh Chi biết mình vì cái này mà không vui đúng là vô lý, bướng bỉnh nghiêng mặt đi, cố gắng hết sức để mình có vẻ rộng lượng, chẳng để tâm: “Anh về thì về thôi, em đâu cản anh.”

“Kệ anh thích về bao lâu thì về.”

“Dù sao đó mới là nhà của anh, em cũng đâu bắt anh không được về nhà.”

Lộ Khiêm sinh ra và lớn lên ở Cảng Thành, cũng giống cô lớn lên ở Bình Thành vậy, người thân bạn bè đều ở đây, rễ mọc ở đây rồi, sao có thể nói cắt đứt là cắt đứt được. Nếu bảo cô bây giờ rời khỏi Bình Thành đến sống ở một nơi khác trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, cô sẽ cực kỳ không vui.

Huống chi có lý do gì khiến Lộ Khiêm nhất quyết ở lại Bình Thành đâu chứ, ở đây có người nào hay chuyện gì đáng để anh ở lại sao?

Lộ Khiêm vén mấy sợi tóc rối trên trán ra sau tai cho Khương Minh Chi, nghe mấy lời hệt như trẻ con giận dỗi của cô,

Khương Minh Chi tức tối nói xong thì nhìn thẳng vào mắt Lộ Khiêm.

Có cảm giác ngày mai người này phải bỏ cô mà đi.

Trong đầu cô hiện lên rất nhiều khung cảnh.

Nhà tư bản xấu xa này muốn cô bán thân mới cho cô mượn ngựa chụp tạp chí, bình tĩnh nói lại những lời chấn động ngược với lẽ thường cô nói khi say “Lần đầu tiên gặp nhau chồng tôi làm tôi suốt ba ngày liền”, anh tựa cửa vô cùng trơ trẽn âm thầm quan sát cô nhảy thoát y, rồi còn đến đón cô khi cô chạy thông cáo xong, mới đi làm được một nửa đã chạy tới cứu cô gái yếu đuối phất phơ trong gió, tạo áp lực cho đám Khâu Bính Đức bắt nạt cô phải xin lỗi cô, còn tặng thiên nga đen cho thiên nga đen.

Khương Minh Chi khịt mũi.

Dù trong lòng không muốn thừa nhận nhưng giây phút này cô phải thừa nhận... Cô sắp quen với việc có anh ở bên cạnh mất rồi.

Có chồng ở đây.

Sau đó Khương Minh Chi khịt cái mũi cay cay lần hai.

Hu hu hu cứ để anh đi đi! Để anh về nhà! Cô không phải loại phụ nữ không có đàn ông thì không sống nổi!

Lộ Khiêm thấy Khương Minh Chi bĩu môi lại khịt mũi, rõ ràng đã ấm ức đến mức kỳ cục rồi nhưng ánh mắt vẫn vô cùng quật cường.

Hai người xa nhau rất nhiều lần, có lúc anh đi khi cô còn đang say giấc, thỉnh thoảng anh sẽ nghĩ lúc ngủ Khương Minh Chi thích chui vào lòng người khác, anh không có đây thì một mình cô ngủ thế nào chứ.

Lộ Khiêm ôm Khương Minh Chi vào lòng, vươn tay bóp mặt cô, nhẹ giọng hỏi: “Nơi này không phải nhà của anh hả?”