Định Kiến

Chương 8




Hô hấp của Nghiêm Mạc có mấy phần run rẩy, hắn hít sâu một hơi: “Anh nói, tôi đều biết.”

Chỉ là biết thì có ích lợi gì chứ? Nghiêm Mạc cũng không phải là hạng người ngoan cố không yên, hắn chỉ theo thói quen, thói quen lẳng lặng nhớ nhung tám năm này, thói quen cảm thấy thích người kia, hắn tiêu hao từng giọt từng giọt tâm huyết đan nên cái giường ấm áp cũng không thể đợi được Văn Bân, nhưng lại mua dây buộc mình tự quấn mình vào chỗ bế tắc.

Cắt chẳng đứt, gỡ càng rối.

Hứa Khiêm thấy thần sắc thương cảm của hắn, cũng không đành lòng tiếp tục xé rách vết thương đã đẫm máu tươi kia, chỉ thầm than một tiếng, nâng ly cạn hết.

Rượu đỏ từ từ ngấm dần, tửu lượng của Nghiêm Mạc vẫn là kém điêu luyện so với Hứa Khiêm một chút, cuối cùng say rượu. Hứa Khiêm đỡ bờ vai hắn muốn hỏi hắn ở đâu, nghe được tiếng rên rỉ ậm ờ, nghe kĩ lại, phát hiện cho tới bây giờ, hắn vẫn đang gọi tên của Văn Bân.

Hứa Khiêm không còn cách nào, duỗi tay móc lấy di động của hắn, dùng sinh nhật Văn Bân giải mật mã, vừa vào màn hình chủ, đã thấy màn hình nền đúng là bức hoạ mà đối phương đã từng đề cập tới, cây cổ thụ sân trường nơi thao trường, xanh um mênh mang, có hai người ôm lấy thân cây thô to như thế, rễ cây màu nâu đậm uốn lượn đan xen nhau, thật dài không đâm xuống đất.

Y nhìn một lát, lại thở dài một tiếng, thuận tay gọi điện thoại cho Văn Bân.

Đối phương dường như có hơi kinh ngạc: “Bây giờ các anh đang ở cùng một chỗ sao?”

“Đúng vậy, có một vài chuyện công việc, hẹn nhau tại một nhà hàng, kết quả tiểu tử này uống quá chén…” Hứa Khiêm nói được một nửa, không biết Nghiêm Mạc uống lộn thuốc gì, bắt đầu dính lấy thật sự muốn hôn y. Hứa Khiêm sợ hết hồn, vội vàng vung tay hất người ra, lại thuận tay bịt kín miệng đối phương.

Văn Bân nghe được tiếng động ở đầu kia, liền vội vàng hỏi làm sao vậy, chợt nghe Hứa Khiêm nói lớn, vội vã nói cậu nhắn địa chỉ qua rồi cúp điện thoại.

Nghiêm Mạc uống say sức lực thật khoẻ, lúc này đang đè Hứa Khiêm lăn trên sàn nhà trong gian phòng riêng, người kia hơi khó hiểu, lòng bảo hôm nay cũng không uống bao nhiều sao lại say thành như vậy, vừa giương mắt nhìn, phát hiện ngay cả cổ của đối phương cũng đỏ rực.

Hứa Khiêm thở dài, lôi cánh tay của đối phương đỡ hắn dậy, lảo đảo lắc lư ra cửa. Điện thoại di đọng trong túi vang lên, Vân Bân cẩn thận nhắn tin qua điện thoại của y, còn dặn bọn họ nên kiếm tài xế được chỉ định*.

(*Tài xế được chỉ định (代驾): tiếng Anh là designated driver, khi uống say, nếu ko thể lái xe thì họ có thể gọi dịch vụ để có tài xế đến lái xe mình về. Hoặc khi đi chơi với nhóm thì có một người sẽ hứa ko uống rượu để còn tỉnh mà đèo mọi người về nhà an toàn.)

Hứa Khiêm nhìn dòng chữ cảm thấy lòng ấm áp hẳn, cũng nghe theo gọi một tài xế được chỉ định, lúc này Nghiêm Mạc thành thật hơn so với lúc trước, ngoan ngoãn tựa vào bả vai y, trong miệng không ngừng kêu tên Văn Bân, giống như tụng kinh, nghe đến lòng người khác thấy phiền.

Một lát sau, tài xế được chỉ định được ứng tiền trước chạy tới, là một tiểu tử chừng 20, dáng dấp có vẻ như nói rất nhiều, thấy dọc đường Nghiêm Mạc nói thầm, trêu chọc nói: “Vị đại ca này đang thất tình sao?”

Hứa Khiêm rất là phiền lòng đẩy đối phương đã mềm nhũn nằm sấp đầu xuống, châm chọc nói: “Đúng vậy, người hắn thầm mến tám năm đã kết hôn rồi, chú rể không phải là hắn, kết quả gác lại cái này mượn rượu giải sầu, cậu nói có thảm không?”

Tiểu tử kia cũng vô cùng ngay thẳng, tức thì gào lên: “Quá thảm quá thảm, so với tôi lúc trước còn thảm hơn! Aiz, trước kia tôi cũng thích một cô gái như vậy, cuối cùng người ta sớm đã có vị hôn phu, mệt tôi còn ở một đầu theo đuổi gắt gao, aiz…” Gã thở dài một tiếng, dùng ánh mắt thương hại liếc nhìn kính chiếu hậu, Hứa Khiêm nhịn không được nở một nụ cười, đập xuống lưng ghế: “Đừng nhiều lời, lái xe của cậu đi.”

Chờ đến nơi, Hứa Khiêm đưa người lên, để tài xế được chỉ định chờ ở dưới lầu.

Hai người bọn họ thật vất vả hì hà hì hục vào thang máy, Hứa Khiêm lau mồ hôi, lòng nói hàng này sao càng ngày càng nặng?

Ngược lại Nghiêm Mạc không phải nặng, nhưng mà mắt đều nhắm lại, cả người ngã trên mình Hứa Khiêm, mỗi một hơi thở đều là mùi rượu. Hứa Khiêm chỉ sợ hắn nôn ra, tăng tốc bước chân chạy tới của, vừa quay người lại bắt đầu tìm chìa khoá.

Cũng không biết tiểu tử này bỏ chìa khoá ở đâu, Hứa Khiêm đặc biệt thô bạo xổ ra toàn bộ mọi thứ trong cặp cũng không thể tìm thấy, đành phải lục lọi trong túi trên người hắn.

Nghiêm Mạc sợ nhột, không chịu nổi người khác chọt chọt, bây giờ mơ mơ màng màng cười, sức lực vẫn còn khoẻ, kéo lấy tay Hứa Khiêm thiếu chút nữa xốc y lên khỏi mặt đất. Người kia hùng hùng hổ hổ đè tay chân hắn xuống, lục lọi từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới cả buổi, còn thiếu không cởi giày ra, cuối cùng cũng tìm ra nơi lớp lót trong áo khác.

Vật tới tay, y giãy giụa muốn đứng dậy, lại bị Nghiêm Mạc xé cổ áo, sức lực vẫn vô cùng khoẻ, trực tiếp kéo bung một mảng áo sơ mi ra. Hứa Khiêm vừa cúi đầu, liền cảm thấy ngực lạnh lẽo một trận, bối rối trong nháy mắt, một cái tát dán lên mặt đối phương.

Chỉ nghe một tiếng “bốp”, Nghiêm Mạc bị đánh phải quay đầu đi, mờ mịt trợn mắt nhìn người ở trên mình, đôi môi run lên có lẽ muốn gì đó.

Hứa Khiêm lười tính toán với con ma men, sửa sảng lại áo, dùng chân đẩy hắn ra xa một chút, hai ba lần thử đã mở được cửa.

Nghiêm Mạc ở một mình, trong phòng ngủ trống rỗng, một mảng tối om. Hứa Khiêm lục lọi hồi lâu rốt cuộc tìm được công tắc đèn, rồi quay người lại, lôi kéo cái tên đang ngã trên mặt đất, trong miệng chửi thề gọi cầm thú.

Y mất rất nhiều sức lực mới vứt người xuống trên ghế salon trong phòng khách, bản thân cũng ngồi xuống theo, thở phào một cái.

Nhà của Nghiêm Mạc không tính là lớn, lộ ra phong cách thiết kế đơn giản, trong phòng khách trống rỗng, ngoại trừ vài vật dụng trong nhà cần thiết ra, hầu như không có đồ trang trí dùng để bày biện. Hứa Khiêm bĩu môi, thầm nghĩ người này quả nhiên chẳng tình thú chút nào, liền tự cố gắng đứng dậy rót cốc ước, mới vừa uống vài hớp, liền nhìn thấy một tấm vải màu trắng bay từ trong phòng ra, sợ đến tay hắn run lên.

Hứa Khiêm cũng gan lớn, lấy lại bình tĩnh đi tới phía trước, phát hiện trong phòng không đóng cửa sổ, gió đêm thổi bay vải trắng trên kệ vẽ xuống. Vì vậy y khom lưng nhặt lên, dự định phủ lại, ánh mắt liền bị bức hoạ kia hấp dẫn gắt gao.

Đó là một bức tranh sơn dầu lấy màu ấm làm chủ đạo, vẽ bóng lưng của một thiếu niên, đang ngồi bên cửa sổ. Ngoài cửa sổ là nắng chiều đỏ như lửa, nhuộm lên áo sơ mi trắng của người trong bức hoạ, hình như có gió nhẹ lướt qua, ôn nhu thổi bay ngọn tóc của thiếu niên, ánh sáng mơ hồ hắt lên khuôn mặt của cậu, bên môi còn dư lại một nụ cười rực rỡ như ánh chiều tà.

Lần đầu tiên Hứa Khiêm nhìn thấy bức hoạ này, cũng là rất nhiều năm về trước.

Khi đó mẹ vừa mới mất, bố hung hăng tìm tới cửa, y không có chỗ để trốn, chỉ đành mang theo toàn bộ gia tài đi lang thang trên đường.

Sau đó y đi ngang qua một triển lãm tranh, cách đám người, từ xa xa trông thấy một góc của bức hoạ này —— quỷ thần xui khiến, Hứa Khiêm móc hết túi tiền, dùng toàn bộ tiền mặt trên người, mua một tấm vé vào cửa.

Sau đó y trở nên giàu có, có tiền, sự nghiệp không ngừng phát triển, bây giờ đã cách lúc đó mười năm, Hứa Khiêm vẫn nhớ như in, tâm tình của mình khi thấy bức hoạ này.

Bây giờ nhìn lại hơi lộ ra ngòi bút non nớt, nhưng khi đó lại hung hăng chọt trúng tim y. Thiếu Nniên sống ở ngoài cảnh giới của Hứa Khiêm, ánh mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm bức tranh, chăm chú nhìn người trong bức vẽ, dường như muốn dung nhập vào trong bức tranh, để cảm thụ độ ấm của nắng chiều, cảm nhận gió phây phẩy trên mặt.

Nói là nhất kiến chung tình, cũng không quá đáng, bởi vì y đã từng coi bức tranh sơn dầu như tính mạng của mình.

Hôm nay… dù sao chẳng qua chỉ là chuyện đã qua.