Định Kiến

Chương 38




Hô hấp khẩn trương của Nghiêm Mạc cũng ngừng lại, trong đầu ông ông tất cả đều là tạp âm, trong một chớp nhoáng chưa thể hồi thần. Hứa Khiêm không nghe thấy lời đáp, chậc một tiếng: "Cậu không động đậy thì để tôi tự mình tới nha."

Nói xong thành thạo cởi nịt đối phương ra, thân người lùi về phía sau một chút, cúi đầu liếm cho hắn.

Chỗ đậu xe này của Nghiêm Mạc phair tốn rất nhiều tiền mới mua được, có không gian đơn độc, hơn nữa cũng đã trễ nên trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không có ai đến, nhưng mặc dù như thế hai người vẫn không mở đèn, mượn nguồn sáng từ garage mò mẫm. Hứa Khiêm dùng hàm răng cắn lấy khoá quần của Nghiêm Mạc, thở ra kéo xuống một chút, lộ ra một đoạn quần lót ở phía sau liền vươn đầu lưỡi ra bắt đầu hoạt động qua về nơi miếng vải nhỏ kia, toàn bộ hơi thở nóng hổi phun ra đều phả lên trên bụng, người kia bị chấn động mạnh hoảng hốt cuống quýt nói: "Đừng ở chỗ này..."

Hứa Khiêm liếc mắt, trực tiếp không thèm để ý sự kháng nghị của hắn, cúi đầu khẽ liếm cơ bụng của Nghiêm Mạc, tiếng nước chậc chậc truyền đến, vang dội trong không gian nhỏ hẹp khiến người ta đỏ mặt tới mang tai, càng đừng nói đến cái hoàn cảnh như vậy trong garage, lỡ may, lỡ may bị người khác nhìn thấy.

Nghiêm Mạc nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy năm giác quan trong nháy mắt đều phóng đại gấp mấy lần, cảm giác xấu hổ càng thiêu đốt hắn, từ từ nhắm hai mắt lại thậm chí không dám mở ra. Hứa Khiêm nhìn thấy hắn sợ thành cái bộ dáng này, liền có hứng trêu đùa, khiêu khích càng lợi hại hơn, kỹ xảo của y rất thành thạo lại hiểu rõ chỗ mẫn cảm của đối phương, trong chốc lát đã khiến Nghiêm Mạc càng thở dốc nặng nề hơn, căn ở phía dưới cũng từ từ cứng lên.

Cách một cái quần lót hứa Khiêm hôn lên cái căn kia, cười xấu xa nói: "Ngoài miệng nói không được, thân thể vẫn rất thành thật nha."

Nghiêm Mạc nghe được đỉnh đầu cũng bốc hơi, đưa tay qua muốn đẩy y, kết quả bị Hứa Khiêm ngậm một cái, nồng nhiệt liếm mút, đầu lưỡi linh hoạt xuyên qua khe hở dùng răng nanh khẽ cắn lấy, bài tiết nước bọt làm ướt hơn nửa bàn tay, dâm mỹ đến không cách nào nhìn thẳng.

Quần lót bị cởi ra, tính khí sưng tấy lộ ra từ bên trong, Hứa Khiêm dùng tay nắm lấy ước chừng, ngón tay cái ma sát nhẹ ở chóp đỉnh, liền nghe đối phương rên lên tiếng, kéo theo ngón tay ở trong miệng cũng gập lại, Hứa Khiêm không có cách nào nói chuyện, cặp mắt hoa đào cười cười cong lên, khoé miệng lộ ra ánh nước, Nghiêm Mạc nhìn y, hạ thân cứng rắn đến lợi hại nhưng vẫn còn một tia lý trí: "Bị người khác nhìn thấy... thì làm sao bây giờ?"

Hứa Khiêm phun ngón tay ướt nhẹp ra, cũng không nhịn được: "Vậy cứ nói là tôi cưỡng gian cậu."

Nói xong lời này ngược lại chính y càng hưng phấn trước, bò lên một chút tháo cà vạt trên cổ Nghiêm Mạc ra, cười dâm đãng nói: "Tiểu mỹ nhân cậu đi theo gia đi ~" Tiếp sau đó liền cởi thắt lưng, trái lại bộ dáng thật sự có mấy phần giống như một tên dê xồm háo sắc.

Người kia khẽ thở hắt ra, cũng không để ý đến, đưa tay ra muốn giúp y cởi, kết quả bị Hứa Khiêm vỗ trở lại: "Cậu đây là bị cưỡng gian hay là hợp gian vậy?"

Nghiêm Mạc dở khóc dở cười: "Anh còn đùa đến nghiện luôn à?"

Hứa Khiêm bất mãn nói: "Lần đầu tiên là cậu cưỡng gian tôi, tôi đòi lại không được à?"

"... Sao anh còn nhớ việc này."

"Nói nhảm, nếu là cậu thì cậu có thể quên được ư?" Hứa Khiêm nhìn vẻ mặt bối rối của hắn, trêu đùa: "Anh đây là người lớn rộng lượng sẽ không so đo với cậu, nhưng thao thì thao đàng hoàng, không xài hết lực để thao cho đến khi tôi chịu phục thì coi chừng tôi —— "

Nghiêm Mạc nheo mắt lại, ngữ khí chợt lạnh xuống: "Anh đừng tưởng bở."

Hắn tựa hồ có chút tức giận, thô bạo lột quần Hứa Khiêm xuống, vỗ mạnh một cái lên cặp mông, Hứa Khiêm run lên, trên mặt vẫn cười, ghé vào bên tai đối phương nói: "Vậy thì mạnh mẽ thao tôi đi."

Việc đã đến nước này, nhịn nữa thì không phải là đàn ông, một tay Nghiêm Mạc giữ lấy eo y, ngón tay dính nước bọt lần xuống theo đường eo, ấn vào miệng huyệt đang khép chặt ở phía sau, đâm hai cái mới nhớ ra: "Trên xe... không có dầu bôi trơn."

Hứa Khiêm hung hăng liếc mắt: "Còn phải để tôi tự mình tới sao?"

Nghiêm Mạc không nói gì, buồn bực bắt đầu khuếch trương, hắn căn cứ theo ký ức lần trước, đầu tiên là thăm dò một ngón tay vào...

Ngực Hứa Khiêm phập phồng, y ghé vào trên ngực Nghiêm Mạc, giở trò xấu cắn cổ đối phương, để lại một dấu vết ái muội trên đó. Y uống rượu, bây giờ toàn thân phát nhiệt, lười biếng tựa trên thân người kia, mở rộng chân mặc cho ngón tay kia khuấy động ở sau lưng. Phương pháp của Nghiêm Mạc còn tương đối non tay, thận trọng, giống như rất sợ sẽ làm y bị thương.

Hứa Khiêm chịu không nổi sự chậm chạp này, cắn tai hắn giục hắn nhanh lên một chút, còn không cần mặt mũi nói một đống lời thô tục, ghẹo Nghiêm Mạc đến nói không ra lời, dương v*t dựng đứng như cây gậy sắt, đặt ở đáy chậu nóng đến đốt người.

Hứa Khiêm ép xuống cọ cọ căn kia của hắn, lại vươn tay ra cùng ma sát hai căn cùng một nơi. Tính khí trong lòng bàn tay chống đỡ nhau, thân súng đè ép lẫn nhau, quy đầu không ngừng có nước rỉ ra, ướt nhẹp cả tay. Hứa Khiêm thoải mái ngâm nga một tiếng, lực đạo càng tăng lên, lòng bàn tay vuốt ve quy đầu đến đỏ lên, dán lên gân xanh đang nổi lên, kèm theo mạch đập lẫn nhau, thình thịch nhảy loạn.

Tiếng nước dồn dập từ phía sau truyền tới, Nghiêm Mạc từ từ nắm được mấu chốt, bắt đầu tìm tòi điểm kia trong cơ thể. Buồng xe nhỏ hẹp, bọn họ không thể duỗi thẳng hai tay hai chân như ở trên giường, chỉ có thể gần như cong người ôm lấy nhau, cách một lớp quần áo còn chưa cởi ra hết cảm thụ nhiệt độ cơ thể lẫn nhau.

Miệng thịt nhỏ hẹp bị đầu ngón tay mở rộng ra, nếp uốn buộc chặt từ từ thư giản, cái miệng nhỏ nhắn mút lấy vật từ bên ngoài, Hứa Khiêm vừa uống rượu nên cơ thể còn mẫn cảm hơn so với lúc bình thường, không đợi Nghiêm Mạc hoàn toàn tìm đúng vị trí, cũng đã nhận được khoái cảm từ sự ma sát nơi tràng bích, dịch thể trong suốt bài tiết ra.

Nghiêm Mạc rút ra ngón tay đầy ánh nước lấp lánh, trả thù lau sạch trên mông người kia: "Hứa ca, anh thật nhiều nước..." Hắn chậm rãi nói, trong thanh âm mang theo một chút thích thú khác: "Quả thật là anh thích hợp bị người ta đè hơn."

Hứa Khiêm cười một tiếng, liếm liếm cằm hắn: "Anh đây chỉ cho cậu đè, người khác cũng không thèm liếc nhìn một cái, thế nào?"

Ánh mắt của Nghiêm Mạc đỏ lên: "Anh nói xem."

"Tôi nói rồi, cho nên cậu còn không mau một chút... Ưm... chính là chỗ này..." Y cong bụng lại, sảng khoái đến tay không nắm chắc, níu lấy Nghiêm Mạc đến đau, cắn lỗ tai hắn.

"Hứa ca, tên của anh thật là dễ nghe."

Hứa Khiêm còn chưa kịp thở dốc, lại bị húc một cái, lực đạo còn mạnh hơn lúc trước, theo bản năng "a" lên một tiếng, nước mắt cũng nhanh chóng trào ra.

Nghiêm Mạc thích bộ dáng này của y, ngón tay không nhanh không chậm đâm vào tràng đạo, hai ngón tay khép lại tách miệng huyệt ra, kéo lấy nếp uốn buộc chặt, nhẫn nãi ban đầu đã từ từ giảm xuống, hắn thầm nghĩ hôm nay phải đâm căn kia của mình vào, cắm xuyên qua, thao đến khi ý thức của y mơ hồ chỉ có thể nhìn chính mình.

Loại ham muốn chiếm giữ làm của riêng giống dã thú này không biết từ đâu đến, tựa như thuốc độc lặng lẽ âm thầm ngấm vào xương tuỷ.

Bởi vậy, muôn đời muôn kiếp không trở lại được nữa.