Định Kiến

Chương 14




Đảo mắt đã qua hơn một tháng, bản thảo thiết kế trong tay Nghiêm Mạc cũng đã hoàn thành hơn nửa, cộng thêm phần trước kia được bàn bạc ở trong khách sạn để sửa đổi, cũng căn cứ theo trí nhớ mà đại khái trả lại như cũ. Trùng tu nền đã được xác định, Hứa Khiêm cũng bắt đầu tìm người dọn đồ trong nhà ra ngoài, chỉ còn dư lại vài đồ dùng hàng ngày đủ cho một người dùng, xem ra trước khi xác định toàn bộ, y không tính dời đi sớm.

Chủ nhà cũng không vội, Nghiêm Mạc dĩ nhiên cũng không sốt ruột, thường thường đi vào bên trong xem xét một chút, tìm linh cảm. Mỗi lần hắn đến đều rất cẩn thận, tận lực không để lại bất cứ dấu vết gì… Dĩ nhiên đêm say rượu đó là ngoài ý muốn.

Lại qua mấy ngày, Hứa Khiêm gọi điện tới nói lời cảm ơn, cũng tỏ ý đoạn thời gian bận rộn nhất đã qua, hỏi hắn có muốn cùng ăn một bữa cơm hay không, nhân tiện nhìn bản thảo thiết kế và vân vân. Nghiêm Mạc vốn muốn cự tuyệt, sau khi nghe được lý do tới liền gật đầu đồng ý, hai người hẹn 7:30 tối thứ sáu, gặp ở một nhà hàng hạng sang ở phụ cận.

Nghiêm Mạc đúng hẹn đi tới gian phòng riêng, nhưng phát hiện Hứa Khiêm còn chưa tới, đành phải ngồi xuống chờ.

Kết quả chờ một hồi, đã gần nửa tiếng đồng hồ.

Lúc Hứa Khiêm tới đã hơn 8h, vừa vào phòng, y liền mở nút áo âu phục ra, lại tháo cà vạt vứt xuống một bên: “Xin lỗi, lúc gần muốn đi có chuyện kéo lại, đám lão quỷ kia không cho tôi đi…”

Nghiêm Mạc khách khí cười cười, càng dối lòng nói: “Không sao, tôi cũng vừa mới tới.”

Hứa Khiêm thở dài một hơi, thuận tay nâng ly rượu đỏ trong tay lên, lại lần nữa rót đầy ly, giơ lên về phía hắn: “Lần này là anh đây không đúng, một ly này, coi như tôi mời cậu.”

Kết quả chén rượu này y vẫn còn chưa nuốt xuống hết, điện thoại di động đặt trên bàn vang lên, vừa nhìn điện thoại may không phụt ra.

Dĩ nhiên là Văn Bân đã lâu không gặp.

Hứa Khiêm sửng sốt một chút, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn Nghiêm Mạc đang ngồi đối diện, đối phương nghi ngờ nhìn y, vừa mới muốn nói chuyện, tiếng chuông liền cắt đứt.

Chỉ bất quá lần này là điện thoại di động của Nghiêm Mạc.

Nghiêm Mạc cơ hồ chỉ trong một giây đã nhận điện thoại, để ở bên tai nhưng mà chỉ mấy giây thì sắc mặt đại biến.

Hứa Khiêm cuối cùng nuốt ngụm rượu trong miệng kia xuống: “Rốt cuộc em ấy nói gì?”

Nghiêm Mạc cúp điện thoại, hơi khó khăn mở miệng: “Trần Tư Song vào phòng sinh sáu tiếng rồi, vẫn chưa ra.”

“Cô ấy không phải còn chưa tới ngày sinh theo dự tính sao, thế nào đột nhiên liền…” Hứa Khiêm nặng nề chậc một tiếng, quay đầu lại bắt đầu gọi điện thoại: “Alo, là bác sĩ Trần sao? Aiz aiz là tôi, một người bạn của tôi có vợ sinh non, vào phòng sinh mấy giờ rồi vẫn chưa ra, bạn tôi gấp đến độ sắp điên rồi… Aiz không sai, chính là em ấy, bệnh viện… Ở bệnh viện nào ấy nhỉ?” Y nhìn về phía Nghiêm Mạc.

“Bệnh viện Nhân Tâm.”

“Đúng đúng đúng, bệnh viện Nhân Tâm… Ồ, hoá ra hôm nay đến phiên ngài đang trực ở đó, tốt tốt tốt, thật sự làm phiền ngài rồi, aiz, tôi sẽ chạy tới bây giờ…”

Y hấp tấp cúp điện thoại, xoay người cầm áo khoác lên muốn đi, vừa ra đến trước cửa liếc nhìn Nghiêm Mạc còn đang ngốc lăng ở tại chỗ, không nhịn được thúc giục: “Cậu có đi hay không? Không đi thì tôi đi một mình.”

Lúc này người kia mới chạy tới, suốt đường đều hoảng hốt, cúi đầu trầm mặc đến xuất thần ở ghế phó lái.

Lúc đèn đỏ, Hứa Khiêm mở cửa sổ xe, châm điếu thuốc hung hăng hít một hơi. Nghiêm Mạc bị mùi thuốc lá kích thích run một cái, ngẩng đầu nhìn về phía y, rất lâu mới nói: “Chúng ta tới… có không thích hợp lắm hay không?”

“Có gì không thích hợp, đều là anh em, trước tiên không nói đến tôi, chỉ với quan hệ bạn học cũ của cậu với em ấy, vẫn không thể quan tâm một chút sao?” Y phun một ngụm khói trắng, vẻ mặt mơ hồ: “Dù sao cũng là… cũng là biết nhau một thời gian dài như vậy, quan hệ còn không tệ lắm, cho dù không đề cập tới những tâm tư bẩn thỉu kia, thật sự muốn buông tay mặc kệ, cậu làm được ư?”

“Nhưng…” Thế nhưng anh rõ ràng còn chưa buông xuống.

Nghiêm Mạc không nói lời này ra, hắn tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, cảm thấy rất mệt mỏi.

Hứa Khiêm cũng không đáp lời hắn, chờ đèn đỏ xong, liền dập điếu thuốc, đạp chân ga lao đi. Trong lòng y khó chịu, lái xe cũng tuỳ ý, dù thế nào không xảy ra chuyện gì là được rồi, kết quả chạy một lúc, thấy phía trước có cảnh sát giao thông kiểm soát, Hứa Khiêm phanh lại dừng xe ở ven đường, lay lay người bên cạnh: “Mau, tôi đổi chỗ với cậu.”

Nghiêm Mạc sửng sốt một chút, bỗng nhiên nhớ tới người này vừa mới uống rượu, tuy rằng không nhiều, nhưng cũng có thể bị tra ra. Hứa Khiêm thấy hắn bất động như khúc gỗ, thúc giục: “Con mẹ nó động tác của cậu nhanh lên một chút, nếu không đến lúc đó cũng không đi được!” Nói xong cởi giây an toàn ra, bắt đầu bò qua chỗ Nghiêm Mạc.

Dù sao cũng là hai nam nhân trưởng thành, chỗ đằng trước có lớn hơn nữa cũng không đủ cho bọn họ lăn qua lăn lại, trong lúc nhất thời chen chúc một chỗ. Sau đó mắt thấy cảnh sát đang len lén đi qua bên này, dưới tình thế cấp bách, Hứa Khiêm lục lọi đến cần điều chỉnh, vốn muốn để ghế dịch về phía sau, chừa ra một ít khoảng trống, ai dè dùng sức quá mạnh, lại làm lưng ghế ngã xuống…

Tiếp đó y ở một tư thế quỷ dị nào đó, nằm trên ngực Nghiêm Mạc.

Mà để cho người ta xấu hổ là… cửa sổ xe bị gõ vang. (=))))))))))))))))))

Chờ khi hai người rốt cuộc tới bệnh viện đã là nửa tiếng đồng hồ sau đó, áo khoác của Hứa Khiêm để quên trong xe, cổ áo vẫn mở rộng một mảng, hấp tấp sãi bước vọt tới trước phòng bệnh, Văn Bân vội vàng chào đón, kêu một tiếng Hứa ca.

Hứa Khiêm thấy giọng của cậu ấy cũng khàn cả lên, hơi có chút đau lòng vỗ vỗ bờ vai cậu, hỏi bác sĩ Trần tới rồi sao?

Văn Bân mắt đỏ gật gật đầu, lôi kéo tay y không ngừng nói cảm ơn, sau đó lời nói hơi có chút không mạch lạc. Đổi thành trước kia, Hứa Khiêm có lẽ còn có thể thừa cơ hội này ăn chút đậu hũ này nọ, nhưng bây giờ chỉ thấp giọng an ủi cậu, nửa phần ý tưởng dư thưa cũng không có.

Nhưng toàn bộ rơi vào trong Nghiêm Mạc, lại có một loại ý tứ khác.

Vì vậy hắn đi lên trước, chìa tay ra ôm Văn Bân một cái: “Cuối cùng đã không sao rồi.”

Nghiêm Mạc thì thầm nói, lúc ngẩng đầu lên vừa vặn đối mặt với ánh mắt của Hứa Khiêm, người kia nheo mắt lại chằm chằm nhìn hắn, sau một lúc lâu cười một cái.

Y mấp máy môi, không phát ra âm thanh gì, nhưng Nghiêm Mạc nhìn vẫn hiểu.

Hứa Khiêm nói hắn ấu trĩ.

Vậy thì sao chứ?

Nếu như có thể đoạt được người trong lòng này, hắn nguyện ý trả gía tất cả…

Ngay khi hắn nghĩ như vậy, đột nhiên Văn Bân chạy đi như điên, xông về cánh cửa phòng sinh đang từ từ mở ra.

Phía sau, Hứa Khiêm không chút nể mặt cười ra tiếng, mặc dù chỉ là một thoáng qua, nhưng cũng giống như một con dao nhỏ, đâm thật sâu vào trái tim của Nghiêm Mạc.

Hắn tức giận quay đầu lại, vô tình thấy đôi mắt đỏ, Hứa Khiêm nhìn vậy sửng sốt một chút, đột nhiên đưa tay tới, ôm lấy cổ hắn kéo ra ngoài.

“Đi thôi, trong thời gian còn lại chúng ta đều là dư thừa.” Y nói xong lời cuối cùng, nặng nề chậc một cái.

“Cậu khóc quá khó coi.”