Đính Hôn Khi Gặp Tai Nạn (Tình Cờ Yêu)

Chương 9




“Anh đang làm gì ở đây thế?” Larch há hốc miệng vì kinh ngạc, rồi, vẫn còn xúc động vì được gặp lại anh chứ chưa cần nhắc tới nụ hôn bất ngờ của anh, cô thấy mình lại đỏ mặt lần nữa khi câu trả lời cho câu hỏi đó ùa tới cô. “Dĩ nhiên là anh tới để gặp anh Miles rồi. Anh ấy bị muộn. Anh ấy...” Cô ngừng lại. Cô lắp ba lắp bắp còn Tye thì vẫn nắm lấy cánh tay cô. “Em có để lại giấy nhắn cho anh.” Cô nói và thấy cả người nóng bừng trước sự thiếu tự tin trong lời nói đó. “Chị Hazel đang ở bãi đỗ xe,” cô nói thêm rồi nhất quyết rằng từ giờ trở đi cô sẽ ngậm miệng lại.

Nhưng, “Không phải.” Tye đáp giọng đều đều. “Không phải chứ?”

“Bọn anh đã gặp nhau. Anh có thể giải thích, rằng muộn hay không thì anh Miles cũng sẽ vẫn khám lần cuối cho em cực kì kĩ càng. Chị em có vẻ hơi sốt ruột muốn có mặt ở sân bay,” Tye ôn tồn báo cho cô biết. “Rõ ràng là chị ấy có hẹn với một anh Dane rất đặc biệt.” Larch nhìn anh chằm chằm không nói năng gì - chị Hazel đã thổ lộ với anh về Rune Pedersen ư? Nhưng sự ngạc nhiên của Larch vẫn chưa dừng ở đó khi Tye lại nói tiếp,

“Chị Hazel biết là chị ấy có thể tin ở anh khi anh gợi ý rằng nếu chị muốn đi thì anh sẽ đưa em về nhà.”

Larch há hốc miệng. “Ồ, em không thể để anh làm thế được!” cô thốt lên nhanh chóng.

“Tại sao em lại không thể?”

Cô bối rối trong giây lát. “Vì... à, anh đã làm quá nhiều việc cho em rồi. Mà - mà Warren End cách xa đường anh đi hàng dặm.” Larch lấy lại thêm bình tĩnh. “Em có thể đi tàu mà...”

“Và đưa anh vào sổ đen của chị em mãi mãi ư?” anh cắt ngang.

Larch nhìn anh, thấy yêu anh, mà cũng vì cô yêu và nhớ anh nhiều làm sao nên cô không thể chịu đựng lâu hơn được nữa. Cô đầu hàng và đi cùng anh tới bãi đỗ xe. Cô biết mình đang tham lam, nhưng cô không tài nào cưỡng lại được cơ hội bất ngờ được dành thêm chút thời gian ở cùng người đàn ông đã giữ trọn trái tim cô. Một cách vô thức, cô đưa tay lên má nơi anh vừa hôn và thẫn thờ trong giây lát. Nụ hôn chào hỏi đó xem ra gần như thể, vì vui khi được gặp cô mà anh không kìm lại được cơn bốc đồng.

Tầm bậy, phần tỉnh táo hơn trong cô lên tiếng, rồi khi họ đến chỗ xe và anh mở cửa bên ghế phụ cho cô, cô biết mình sẽ phải đề phòng những suy nghĩ ngớ ngẩn như thế. “Ờ - lẽ ra chị Hazel đã đợi,” Larch thấy cần phải nói khi Tye đi vòng sang ngồi vào bên cô.

“Chẳng nghi ngờ gì là chị ấy sẽ đợi,” anh đồng tình, rồi tạm ngừng trong giây lát, sau đó điềm đạm nói thêm, “Mặc dù vậy, thật ra là anh muốn nói đôi lời với em.”

Larch quay sang nhìn anh. “Về chuyện gì?” cô hỏi, nhưng anh đang mải khởi động xe và chẳng có vẻ gì là đã nghe thấy. Và rồi, vì dường như anh đang tập trung lái chiếc xe dài bóng lộn ra khỏi bãi đỗ chật ních mà không gây va chạm nên cô không nhắc lại câu hỏi của mình.

Đường đông, lại không muốn làm anh phân tâm một chút nào nên cô giữ im lặng trong khi anh lo lái xe. Cô không quen đường phố London, nhưng chừng chục phút sau đó, lúc cô bắt đầu đoán là Tye sắp rẽ vào đường cao tốc, cô hơi ngạc nhiên khi anh lại lái xe vào sân trước của một khu căn hộ có vẻ ngoài rất đường bệ.

Cô nhìn anh dò hỏi. “Anh cần dừng lấy mấy thứ.” Anh giải thích.

“Anh - đây là nơi anh ở à?”

“Đi lên nào,” anh mời. “Anh không nên đi quá lâu nhưng lại...” Anh để câu nói dừng lửng lơ và, đã chuẩn bị tinh thần để đợi anh trong xe, cô bắt được tín hiệu ở đó rằng anh có thể sẽ chậm trễ - có lẽ là nhận một cuộc điện thoại bất ngờ hay gì đó - còn cô chẳng thể làm gì hơn là đầu hàng sự thôi thúc bất chợt muốn được nhìn bên trong căn hộ của anh. Cô không thể trông đợi được gặp lại anh sau hôm nay, cô biết thế, nhưng đó sẽ là phần thưởng tặng thêm khi có thể tưởng tượng hình ảnh anh trong căn hộ. Có lẽ là đang thư giãn, xả hơi sau một ngày bận rộn. Có thể là đang đọc báo...

“Được rồi,” cô đồng ý rồi đi với anh vào tòa nhà sang trọng, vào thang máy cùng anh lên tầng trên cùng.

Anh chỉ cho cô vào phòng khách có trần cao, lịch sự, ngăn nắp gọn gàng. Có một đôi tranh sơn dầu trên tường, hai chiếc ghế sofa, đôi ghế độn bông, bàn thấp - cô vui vì đã được thấy căn phòng.

“Em ngồi đi,” Tye mời, xem ra chẳng có vẻ gì là vội lấy thứ anh cần. Larch tới chỗ ngồi gần nhất, chiếc ghế sofa, và chẳng vì lý do gì đột nhiên cô thấy hơi lo lắng. Cô không biết tại sao. Cô tin tưởng Tye với cả tính mạng của mình. Có lẽ là do cảm giác hơi căng thẳng có trong không khí ở đó. “Em uống trà nhé?” anh lịch sự hỏi, chứng tỏ, nếu cô cần, rằng anh không vội gì ngay lúc đó cả.

Larch thoải mái hơn một chút và cô thậm chí còn mỉm cười với Tye, nhận ra rằng chắc hẳn là anh biết cô đã loanh quanh hàng tiếng trời chiều hôm đó mà chẳng nghỉ ngơi gì, dù có một nhà hàng nhỏ ở bệnh viện.

“Để em pha cho,” cô xung phong, được an ủi vì bất cứ cơ hội nào được dành thêm vài phút bên anh. “Anh vừa đi làm và...”

“Hôm nay anh nghỉ.” Tye ngắt lời.

“Ồ!” Cô hơi lùi lại. “Dù vậy thì anh cũng đã ừm bận rộn, em cho là thế.”

“Em nói thế cũng được,” anh đáp, và trước sự ngạc nhiên của cô, thay vì đi vào bếp hoặc đi lấy thứ khiến họ có mặt ở đó, anh lại bước tới kéo chiếc ghế gần bên. “Anh làm việc cho tới tận sáng sớm nay,” anh nói.

“Ồ!” cô lại lầm bầm lần nữa, và khi trí óc cô bừng tỉnh một cách chậm chạp, cô bắt đầu liên kết từ “làm việc” với điều gì đó khác mà anh vừa nói. “Anh nói là anh muốn có đôi lời với em,” cô nhớ lại, và rồi tim cô đột nhiên bắt đầu đập rất nhanh - rút cục liệu có phải anh chuẩn bị trao cho cô một công việc hay không? Ôi, cơ hội được thỉnh thoảng gặp anh ở văn phòng...

“Đúng thế,” anh đồng tình nhưng lại tạm ngừng hồi lâu một cách lạ lùng như thể đang lựa chọn lời lẽ rất cẩn thận. Thế rồi anh nói, “Anh ngạc nhiên khi đọc lời nhắn của em hôm thứ tư.”

Cô không hề trông đợi điều đó, cô gạt mớ tóc vàng óng ra sau với một cử chỉ đầy lo lắng. “Anh đọc...” Giọng cô khô khốc. “Hôm thứ tư ư? Anh về Grove House hôm thứ tư à?” Đôi mắt xanh đáng yêu của cô mở to. “Em nghĩ là anh không về đấy cho tới tận hôm nay cơ mà?”

“Đấy là dự định ban đầu của anh.” Anh thừa nhận, đôi mắt xám của anh nhìn cô, quan sát, đánh giá, lí giải. Ngay lập tức cô cụp mắt xuống. Nhưng rồi lại nhanh chóng ngước lên để nhìn đăm đăm trong sự hoài nghi khi anh nói tiếp, “Nhưng khi mấy lần anh gọi về Grove House mà có vẻ như chẳng có ai ở đó cả, anh nghĩ là tốt hơn hết nên gọi cho bác Jane Harris.”

“Ôi Tye. Bác Jane bảo anh là em đã đi cùng chị Hazel. Nhưng...” Larch ngập ngừng. “Anh không bỏ công việc đấy vì em chứ? Dĩ nhiên là anh không làm thế rồi.” cô phủ nhận, ngay lập tức thấy mình thật ngớ ngẩn.

Mặc dù vậy cô lại thấy chẳng nói nên lời nhiều hơn là thấy ngớ ngẩn khi anh khẳng định, “Anh thế đấy.” Cô nhìn chằm chằm vào anh không nói năng gì, và rồi anh tiếp lời, “Anh không thể tin được em lại bỏ đi kiểu đó.”

“Anh - đã đọc giấy nhắn em để lại, anh đã nói vậy.”

Tye nôn nóng cử động, và rồi gần như làm cô hoảng sợ khi anh nói ngay sau đó, “Anh đã nghĩ rằng giữa chúng ta có nhiều hơn lá thư bé nhỏ lịch sự nào đó.”

Anh ấy biết! Anh ấy biết rằng mình yêu anh ấy! Larch ngay lập tức rời mắt khỏi anh, nhận ra rằng sự căng thẳng mà cô cảm thấy lúc trước chỉ tới từ cô mà thôi, và nỗi lo sợ của cô rằng anh có thể sẽ nhìn thấy tình yêu cô dành cho anh.

“Anh không phải gặp anh M-Miles hôm nay ư?” cô nói, nhanh chóng đổi chủ đề, ngay lúc đó sẵn sàng bám theo bất cứ điều gì khác ngoài cô với Tye và chuyện giữa hai người họ. Chẳng hề nghi ngờ gì là anh đang nhắc tới cái cách cô đeo bám theo anh đêm hôm thứ ba.

“Anh không cần gặp anh Miles.”

“Ồ,” cô lầm bầm, không chắc phải hiểu câu nói đó thế nào. Chắc chắn là nếu Miles không muộn đến thế vì những bệnh nhân ngoại trú thì Tye đã loanh quanh đợi để thảo luận bất cứ chuyện gì khiến anh phải đến bệnh viện để gặp anh ấy. “Anh sẽ vui khi biết rằng hôm nay em đã được công nhận là hoàn toàn khỏe mạnh.” Cô vui vẻ ướm lời.

“Anh biết,” Tye đáp. Và điều đó khiến cô lại nhìn anh.

“Anh biết ư?” cô hỏi. Và, trí óc cô lại trở nên rối nùi. “Làm sao anh biết? Ngay cả chị Hazel cũng còn chưa biết k...”

“Dù có thể bị cho là làm trái nguyên tắc - mặc dù vậy anh phải nói là anh ấy và anh có thể làm nhiều việc vì nhau - anh Miles đã gọi vào di động cho anh, nơi anh dừng ở lối vào Roselands, ngay lúc em vừa rời khỏi phòng anh ấy.”

Larch há hốc miệng nhìn Tye chằm chằm. “Anh...” Cô lại gượng nói. “Anh đã thu xếp để anh ấy gọi điện cho anh...”

“Rõ ràng là em không muốn anh đi cùng em hôm nay.”

“Ôi, Tye. Không phải thế!” cô phản đối. Có phải cô, bằng việc bỏ đi theo cách mà cô đã làm, đã xúc phạm anh? Chắc chắn là không rồi! Nhưng trí não cô, vẫn luôn tìm kiếm để biết được nhiều hơn, lại đang kiếm tìm. “Anh không có mặt ở đấy để - ở bệnh viện ấy - để gặp anh Miles ư?” cô chậm rãi hỏi. “Mà...” nhịp tim cô đột nhiên nện thình thình “... mà để gặp em.”

Anh không phủ nhận điều đó. “Anh biết em sẽ ở đó.”

Anh đã chủ định ở đó để gặp cô! Tay cô lại bồn chồn vuốt tóc. “Làm sao?” cô hỏi, có đến một nghìn lẻ một điều bắt đầu đuổi nhau lòng vòng trong đầu cô. “Làm sao anh biết em sẽ ở đó? Em đâu muốn đi đâu.” Cô thú nhận. “Em đã tin chắc là sẽ hủy cuộc hẹn với anh Miles.”

“Chị em sẽ không bao giờ cho phép em bỏ lỡ cuộc hẹn.” Tye tự tin nhận định.

Larch nhìn anh ngồi đó, tì nhẹ về phía trước, đôi mắt anh không nhìn đi đâu ngoài cô. Với cô anh mới thật thân thương làm sao. Nhưng điều này thật không ổn! Không hiểu sao cô lấy lại được giọng vui vẻ. “À, tốt hơn hết là em nên đi Warren End thôi!” cô nói. Thế rồi lẽ ra cô đã đứng dậy, nhẹ nhàng hết mức, và không hề tỏ ra vội vàng, thì trước khi cô làm được gì nhiều hơn việc nhấc túi xách ở bên cạnh lên, Tye đã rời khỏi ghế và ngay lập tức đứng cạnh cô.

Thế rồi, trong khi cô thấy mặt ửng hồng, đỏ, đủ mọi sắc, thì anh đã nắm lấy bàn tay phải của cô và ngăn không cho cô đi đâu hết. “Chúng ta vẫn chưa thảo luận xong,” anh bình tĩnh nói.

Cô ước gì mình cũng có thể bình tĩnh được như thế. “Th-thảo luận ư?” cô lắp bắp. Rồi cô xoay sở để lấy lại được bình tĩnh đôi chút, “Đây là đôi lời mà anh muốn nói với em à?”

“Anh không hề muốn cuộc trò chuyện của chúng ta chỉ diễn ra một chiều.” anh đáp, giọng thêm chút âu yếm, cô có phần nghĩ thế, dù cô sẽ không ngạc nhiên nếu mình hiểu sai. Với Tye ngồi gần đến thế, xem ra khả năng tư duy của cô cũng đang ngừng hoạt động rồi.

“Ch-chủ đề là gì?” cô hỏi, theo cách nào đó nghĩ rằng lẽ ra mình không nên hỏi nhưng trí tò mò của cô đã chọn đúng thời điểm đó để muốn có được câu chuyện ba xu của nó.

Tye nhìn cô, nắm khư khư lấy tay cô như thể anh mới là người thấy căng thẳng chứ không phải cô. “Chúng ta,” anh nói rất rõ ràng.

Nếu có cơ hội được tự do thì cô đã chạy trốn. Nhưng tay phải cô bị anh nắm chặt lấy và trông chẳng có vẻ gì là anh định cho phép cô trốn vội đi đâu. “Chúng ta ư?” cô yếu ớt nhắc lại. Rồi, vì anh tốt bụng và tử tế, và vì cô chẳng có lựa chọn nào cả, “Ôi Tye, chẳng có chúng ta nào hết,” cô nói. Cô nghĩ anh hơi tái mặt, nhưng lúc này cô sẽ không để ý đến trí tưởng tượng của mình nữa. Với cô, Tye thật tuyệt vời nhưng cô lại chẳng là gì với anh cả. “Em biết em có phần đeo bám đêm hôm thứ ba.” Cô đỏ mặt, “À, thực ra là đeo bám nhằng nhẵng, khi chúng ta anh biết đấy. Nhưng anh không phải đối tốt với em mà...”

“Kẻ chết giẫm nào đang đối tốt cơ chứ?” anh cắt ngang, khiến cô sửng sốt vì sự gay gắt bất ngờ của anh.

“Anh đã thấy...” cô sững lại nín thở. Ôi, trời ạ, cô suýt nữa đã nói với anh là cô yêu anh!

“Anh đã thấy khá nhiều điều.” Anh tiếp lời khi cô đột nhiên không nói gì nữa. “Anh đã thấy em ốm yếu, sợ hãi, dũng cảm, kiêu hãnh. Anh đã thấy em ân cần, và anh đã muốn làm mọi điều anh có thể làm cho em...”

“Tye, anh đã làm rồi đấy thôi!” cô vội vã thốt lên. “Em đã mang lại cho anh quá nhiều phiền phức rồi.”

“Không, em không hề.” anh phủ nhận.

Nhưng cô không chấp nhận điều đó. “Khi nghĩ đến chuyện em chui vào giường anh đêm đó thế nào...” cô mở đầu trước nhưng rồi lại bị anh ngắt lời.

“Điều em không bao giờ nghĩ mình sẽ làm nếu anh không khiến em tưởng rằng chúng ta sống chung và rằng em không lạ gì giường anh cả.” Tye cắt ngang, thái độ gay gắt của anh đột nhiên biến mất.

Larch nhìn anh, mừng vì anh không còn tức giận với cô nữa; cô chẳng muốn anh cáu cô. “Chúng ta làm bạn được không?” cô hỏi.

“Anh thích thế,” anh trả lời, và, dù điều đó khiến cô vui, cô vẫn nghĩ tốt hơn là mình nên đi bây giờ. Nhưng khi cô lần nữa lấy túi chuẩn bị rời đi thì Tye nói khẽ, “Chưa đâu”.

“Em không muốn...” cô mở lời, hơn hết thảy, cô không muốn anh biết rằng cô yêu anh đến tuyệt vọng.

Nhưng anh lại lần nữa cắt ngang. “Thế còn điều anh muốn thì sao?” anh khẽ hỏi.

Còn Larch đánh rơi túi xách và quay lại nhìn vào đôi mắt màu xám điềm tĩnh của anh. Nếu trong khả năng của cô, cô sẽ trao cho anh bất cứ thứ gì anh muốn trên thế giới này. “Điều anh muốn là gì?” cô hỏi và choáng váng với câu trả lời của anh.

Trước tiên anh hít một hơi dài, và rồi sau đó, tay kia của anh nắm lấy bàn tay trái của cô, anh nhìn sâu vào đôi mắt cô. “Em,” anh nói. “Anh muốn em, Larch ạ.”

Không nói nên lời, chỉ hít thở, cô nhìn anh chằm chằm. Trí não cô dường như vừa tắt phụt. “Anh không muốn.” Cô khàn giọng phủ nhận.

“Anh có.” Cái nhìn của anh không chút nao núng.

“Nhưng, nhưng...” Cô hít một hơi lấy bình tĩnh. “Nhưng hôm thứ ba, khi chúng ta...” cô lại ấp úng.

“Anh đã có thể... Anh biết là lẽ ra em đã ừm ngủ với anh. Chỉ có anh là không muốn thôi.”

Sự kinh ngạc của anh thật rõ ràng. “Em điên à?” anh ngờ vực hỏi. “Không muốn! Trời ơi là trời, anh tuyệt vọng vì em!”

“Tuyệt vọng? Anh-ư?”

“Chắc hẳn là em phải biết rằng anh...” anh đột nhiên ngừng lại. “Ôi, em yêu,” anh dịu dàng nói, “Em ngây thơ không mảy may biết điều gì đã khiến anh trốn khỏi em đêm đó.”

Cô nhìn anh chăm chăm, thấy hơi sửng sốt. “Em ng-nghĩ là em đã quá đeo bám,” cô nói một cách yếu ớt.

“Đeo bám? Em ư?”

“Chị Paulette đã nói mấy chuyện về...”

“Ôi, Larch,” Tye cắt ngang. “Dù anh rất quý bà chị dâu của mình, nhưng từ bây giờ, và cả sau này nữa, em cứ hiểu là hầu hết những điều chị ấy ba hoa chích chòe đều đã được thêm mắm dặm muối rồi nhé?”

Bây giờ và sau này! Larch bắt đầu thấy bối rối, vì thế cô quyết định chỉ tập trung vào điều Tye đang nói - chủ đề là: chúng ta. “Nhưng...”

Cô chuẩn bị tranh luận, rồi lại đổi thành, “Em không đeo bám ư? Em nghĩ là có đấy. Anh đã nói là nên để em đi, chỉ có em là không để anh làm thế thôi.”

“Anh không hề quên. Thực ra...” cái nhìn của anh hết sức nghiêm túc “... thực ra,” anh nói tiếp, “anh đã thức gần trọn đêm đó nghĩ về cái cách em ở bên anh.”

“Bởi vì anh muốn ngủ với em ư?” cô hỏi, thấy không chút mù mờ.

“Điều đó, dĩ nhiên rồi,” anh thừa nhận. “Nhưng đặc biệt hơn, anh đã dành nhiều giờ thao thức cả đêm muốn tin, nhưng lại sợ không dám tin, rằng có lẽ em có hơi...” anh tạm dừng lại “... yêu anh...” Anh nắm chặt đôi bàn tay cô khi cô lẽ ra đã giật tay ra.

“À, dĩ nhiên là em quý anh,” cô vội vàng nói, trong cơn vội vã hoảng hốt biện hộ bèn mượn lời anh nói về tình cảm anh dành cho chị dâu. “Ai lại không quý anh trong hoàn cảnh này cơ chứ?”

Cô đã nghĩ rằng anh lại thoáng tái nhợt đi trong giây lát, nhưng trong cô đang hoảng hốt kinh khủng để biết chắc được điều gì ngoài việc rằng lẽ ra cô không bao giờ nên yếu đuối mà leo lên xe anh. Tham lam, chính là nó. Cô đã tham lam nhượng bộ mong muốn được dành thêm thời gian bên anh.

Nhưng Tye đang lắc đầu. “Không,” anh nói. “Không?” cô lặp lại, họng còn hơn cả khô khốc.

“Phải hơn thế nữa.”

Sự quý mến, ý anh là thế ư? “Em xin lỗi,” cô xin lỗi, mong là anh sẽ nghĩ rằng cô xin lỗi vì cô không thể yêu anh một chút.

Mắt anh dán vào nghiên cứu cô, còn cô lại bắt đầu thấy bồn chồn lo lắng. Cứ như thể anh đang cố để nhìn xoáy vào tận tâm hồn cô. Mà cô thì không thể chịu được điều đó. Mặc dù vậy, khi lẽ ra cô đã nói gì đó, nói bất cứ điều gì để phá tan sự im lặng, Tye lắc đầu. “Không,” anh lại nói lần nữa. “Suốt mấy hôm vừa rồi anh đã dành nhiều thời gian hơn em có thể biết để mổ xẻ từng lời, từng cái nhìn, từng sắc thái cảm xúc đã qua giữa chúng ta.” Anh khẽ lắc lắc tay cô. “Anh không thể tin được...”

“Em không muốn cuộc nói chuyện này!” Larch thẳng thừng cắt ngang, trong cô chìm trong hoảng loạn.

Nhưng anh vẫn không ngừng nghiên cứu nhìn cô. Thế rồi ngay lập tức khóe miệng anh giật giật dấu hiệu của một nụ cười. “Anh đang làm em sợ à?” anh hỏi, hoàn toàn như thể anh đã nhận ra chính xác điều cô sợ hãi - phỏng đoán của anh về tình yêu mà cô dành cho anh.

“Em nghĩ là giờ em sẽ về nhà.” Cô tuyên bố ngắn gọn. Chỉ để phát hiện ra, khi bàn tay anh đặt lên cánh tay cô, rằng cô sẽ không đi đâu hết cho tới khi nào anh sẵn sàng.

“Đừng có hoảng lên thế. Chẳng có gì phải sợ cả.” Tye dịu dàng hứa với cô.

Cô ước gì mình có thể tin điều đó, nhưng vì cô không thể trốn đi mà không xô đẩy lộn xộn nên cô bèn làm điều khả thi duy nhất. “Em không có hứng thú với những lời nói dối của anh đâu!” Cô chuyển sang công kích.

“Nói dối!” Anh có vẻ ngạc nhiên.

“Anh muốn ngủ với em nhưng, tuyệt vọng thế mà anh vẫn bình tĩnh bỏ đi đêm đó.”

“Bình tĩnh! Theo anh nhớ thì anh đã bỏ chạy khi anh còn có thể.”

“Cứ như thật ấy!” cô chế nhạo, dù cô nhớ rõ rằng anh đã để lại chiếc áo sơ mi, anh đã vội vã bỏ đi.

Dấu hiệu của nụ cười đó lại xuất hiện nơi khóe miệng anh, hệt như thể anh đã nhìn xuyên qua màn công kích của cô và đã nhận ra bản chất nó là gì - một nỗ lực để lảng tránh anh. “Em sẽ gây khó dễ cho anh, phải không cưng?” anh nhẹ nhàng hỏi.

Cô gần như dịu lại ngay lập tức trước giọng nói của anh, không để ý tới cái từ “cưng” có thể làm tan chảy cả xương ra ấy. “Anh đang đổ lỗi tất cả mọi chuyện cho em - còn em thì khó mà biết được tất cả những điều này là gì,” cô òa lên nghẹn ngào. “Ngoài việc rằng mọi chuyện chỉ là anh muốn em, nhưng lại từ chối nhu cầu của mình. Em...”

“Anh còn có thể làm gì khác chứ?” anh hỏi.

Và điều đó khiến cô phát cáu. “Đấy, anh lại làm em loạn cả lên!” cô thốt lên. “Em muốn có câu trả lời chứ không phải là những câu hỏi - nếu anh không phiền.”

“Em sẽ có bất cứ thứ gì trong khả năng anh có thể trao em,” Tye đáp, và cô ước gì trí tưởng tượng của cô biết nghe lời, bởi vì rõ ràng cô nghĩ mình thấy một kiểu âu yếm nào đó trong mắt anh.

“Nghe có vẻ đầy hứa hẹn đấy!” Cô không biết làm sao mình có thể xoay sở để trả lời đốp chát đến vậy khi điều mà cô muốn làm là lao mình vào anh và bảo anh ôm lấy cô. Nhưng điều anh nói tiếp đó gần như khiến cô hoàn toàn ngã sụp xuống.

Vì anh mỉm cười, và rồi dịu dàng, vô cùng dịu dàng, nói, “Thứ lỗi cho anh nếu anh nói tất cả những điều này không đúng cách, nhưng em đã thu phục trái tim anh, Larch Burton ạ, và nó đã hoàn toàn khiến khả năng suy nghĩ logic mà anh có trước đây, trước khi quen em, rối tung hết cả lên.”

Hoàn toàn sững sờ kinh ngạc, cô nhìn anh chằm chằm. “Ờ... à, có lẽ em sẽ ơ-ở lại một lúc nữa.” cô thừa nhận với những gì cô có thể nói. Và thật mừng là cô đang ngồi xuống khi anh tì về trước và đặt một nụ hôn thoáng qua nơi khóe miệng cô.

Đó là lúc tiếng nói của cô hoàn toàn biến mất, và, thấy run bần bật, tất cả những gì cô có thể làm chỉ là ngồi đó mà nhìn anh chăm chú. Có phải anh vừa thực sự nói rằng cô đã thu phục trái tim anh không?

“Em thực sự là niềm vui tươi đẹp nhất với anh.” Tye khẽ khàng nói, và hôn vào khóe miệng bên kia của cô trước khi lui lại. “Em lại làm anh phân tâm rồi.” anh buộc tội, thế rồi dường như đã bình tĩnh hơn, anh thì thầm, “Thứ tự logic,” và, trong khi cô vẫn đang nhìn anh có hơi bối rối thì anh bắt đầu nói “Vậy là anh đang ở đó, ở bệnh viện để gặp anh Miles, khi em được đẩy vào.”

“Đấy là quay lại lúc...”

“Lúc anh gặp em lần đầu tiên, xinh đẹp, yếu ớt và dính đầy máu, nhưng không yếu ớt như anh nghĩ lúc đầu. Em yêu tội nghiệp, trông em đầy lo lắng. Thế rồi, khi anh hứa với em anh hiếm khi làm việc gì mà không suy xét, anh phát hiện ra rằng lấy cớ là đến bệnh viện để gặp anh Miles nhưng anh đang đến bệnh viện để kiểm tra tình hình của em.”

“Anh đến nhiều hơn một lần.”

“Anh trở thành người đến thăm thường xuyên. Như hai ta đều biết, người duy nhất đến thăm em.”

“Anh vẫn tới thăm em - ngay cả khi em không còn hôn mê nữa,” Larch nói, tim cô đang chạy đua, dường như ngưng, đập, rồi lại tiếp tục chạy đua.

Tye cười toe toét tự phản đối. “Tất nhiên là anh tự nhủ rằng mình đi thăm em chỉ để lấy lại chiếc nhẫn của bà.” Cái cười của anh mờ dần. “Thế rồi chúng ta nhận ra rằng em bị mất trí nhớ, và một cảm giác muốn được bảo vệ em an toàn bao trùm lấy anh đến mức, khi em hỏi, “Em đính hôn với anh à?”, trông em thật bối rối và đơn độc - em chẳng có ai cả - anh chỉ muốn em có một ai đó. Đơn giản là anh chẳng đời nào nói không với em. Mà anh cũng đời nào,” anh nói thêm, “mặc dù anh thừa nhận rằng anh không hoàn toàn tin vào điều đang diễn ra với mình, để em rời bệnh viện thích nghi với một cuộc sống không kí ức với bất kì ai khác ngoài anh.”

“Ôi, Tye,” cô thầm thì. Anh không tin vào điều đang diễn ra với mình ư? Điều gì? Anh không tin vào điều gì? Đột nhiên cô nôn nóng muốn biết. Nhưng cho tới lúc đó, sự bối rối của cô đã được xóa sạch mà cô lại không muốn nó quay trở lại, thế nên cô nghĩ rằng có lẽ tốt hơn hết là cô nên để mọi chuyện đi theo sự dẫn dắt của anh.

“Khi anh Miles đồng ý để anh đưa em đến với sự thanh bình và yên tĩnh của Grove House, anh nói mình sẽ giữ liên lạc chặt chẽ với anh ấy.”

“Anh đã gọi cho anh ấy...?”

“Thường xuyên,” Tye đáp. “Anh suýt nữa đã dựng anh ấy ra khỏi giường đêm đó khi mọi chuyện diễn ra vô cùng tồi tệ với em và em chạy như bay vào phòng anh. Trong khi anh vẫn luôn nghĩ trong đầu rằng mặc dù anh biết có thể em đã kết hôn hoặc có mối quan hệ nghiêm túc nào đó, anh vẫn phải nhanh chóng quyết định sẽ tự mình cố gắng trấn an em hay gọi điện cho anh Miles và đợi anh ấy tới. Dường như yêu cầu của em cấp bách không thể chờ đợi được. Anh đầu hàng mong muốn của mình được ôm lấy em dỗ dành. Anh nghĩ mình đã quyết định đúng khi rốt cuộc em cũng bắt đầu dịu bớt và cuối cùng thì ngủ thiếp đi.”

“Và khi em tỉnh dậy trí nhớ của em đã trở lại,” cô tiếp lời.

“Trí nhớ của em đã quay trở lại, và trước khi anh biết điều đó thì em đang nói về chuyện em đã phá rối nhà anh, phá rối công việc của anh,” anh nhắc cô, nhưng lại giữ chặt lấy cô khi anh nói thêm, “Và anh thấy đó không phải lúc thích hợp để nói tới việc em đã phá rối-anh nhiều như thế nào.”

Larch chớp mắt, đôi mắt cô mở to. “Ơ...” là những gì cô có thể nói. “Ừm - ý anh là sao cơ?” Cô tiến thêm chút nữa.

“Vì một điều,” anh bắt đầu nói mà không hề ngập ngừng, “dường như em lúc nào cũng nói đến chuyện rời đi.”

“Lúc nào cũng?” cô nhẹ nhàng phản đối.

“Anh nhạy cảm với chủ đề đó,” anh cười toe toét nói. “Em nói em chẳng có ảnh hưởng gì với anh, nhưng, em yêu ạ, em có đấy.” Và, trong khi trái tim cô lại bắt đầu chạy đua điên cuồng thì anh dịu dàng nói, “Ảnh hưởng đến trái tim anh.”

“Ôi, Tye,” Larch run rẩy thì thầm, và không thấy bớt run chút nào khi anh đặt lên khuôn miệng yêu kiều của cô một nụ hôn âu yếm.

“Một người đàn ông phải làm gì?” anh hỏi. “Em ở đó trong tâm trí anh toàn bộ thời gian, nhưng em lại đang nói đến chuyện rời đi.”

“Anh tìm cho em việc đưa những cuốn sách đó vào máy tính,” cô nhắc anh, cô buộc phải hiểu ra điều gì đó căn cứ theo sự việc đã xảy ra trong khi đương đầu với sự thực rằng Tye vừa nói với cô rằng cô đã có ảnh hưởng tới trái tim anh.

“Mà lúc đầu em từ chối.”

“Cho đến khi anh dọa em buộc phải ở lại.”

“Anh chắc chắn sẽ không để em quay lại quỹ đạo của anh rể em,” Tye nói một cách quả quyết. Nhưng anh dịu dàng khi hỏi, “Em có anh ở nơi nào em muốn, Larch Burton ạ, thế em định sẽ làm gì đây?”

Cô mỉm cười; cô mới yêu anh làm sao. Và anh đã thực sự nói rằng cô có ảnh hưởng tới trái tim anh. Cô đã nghe anh nói điều đó. “Em không chắc lắm,” cô trả lời, và yêu anh đủ để dám thú nhận, “Em đã ờ trở nên khá là ờ ừm thích anh.”

“Thích á?” anh tiếp lời, mắt anh nhìn mắt cô. “Thích như kiểu, nó đang thiêu đốt thành cả một lỗ hổng trong lòng em ấy hả? Thích kiểu đó ư?”

Đôi môi cô hé mở vì ngạc nhiên. “Anh - biết cảm giác ấy à?”

“Đấy là cảm giác sống cùng với anh,” anh trả lời, rồi thêm vào hai từ thần kì đó, “vì em.”

“Ôi Tye,” cô run run lầm bầm, rồi đột nhiên chìm đắm vào trong vòng tay anh.

Tim đập thình thịch làm cô khó thở. Và khi Tye nhìn sâu vào đôi mắt xanh duyên dáng của cô mà nói, “Anh yêu em, em yêu,” thì cô thấy sắp ngã quỵ xuống đến nơi. Anh yêu cô! Anh yêu cô. Có phải anh thực sự đã nói ba từ tuyệt diệu ấy không? Anh cúi xuống rồi hôn cô. Cô không cưỡng lại và, có lẽ được cổ vũ vì cô không làm thế, Tye lui lại và hỏi, “Giờ thì em có thể nói cho anh biết liệu em có hơi yêu anh không?”

“Anh biết mà,” cô ngượng ngùng trả lời.

Anh lắc đầu. “Tin anh đi. Anh cần nghe điều đó. Cần được nghe em nói điều đó.”

Cô nhìn anh, trái tim cô hiển hiện trong đôi mắt. “Hơi là một từ mới thật nhỏ bé làm sao.” Một cách thẹn thùng, cô nói thêm, “Tye, em yêu anh bằng cả trái tim mình.”

Larch không hề ý thức được thời gian trôi qua khi suốt năm phút sau đó, anh ôm cô thật chặt, hôn cô, vẫn ôm chặt lấy cô. Thế rồi dường như anh buộc phải nhìn vào gương mặt cô. Nhìn vào gương mặt cô mà hôn và lại ôm cô lần nữa. Và, tim rộn lên niềm vui vì Tye cũng đáp lại tình yêu của cô, Larch ôm anh và đáp lại những nụ hôn của anh, kinh ngạc trước tình yêu anh dành cho cô, và rằng cô không còn phải giấu diếm tình yêu mà cô dành cho anh nữa.

Nhưng chính Tye, cuối cùng ngả người về sau để lại một khoảng trống giữa hai người, lại là người bình luận, “Anh khó có thể tin được điều này. Anh đã gần như phát điên lên vì em, rồi em ở đây...”

“Thế ư? Gần như phát điên ư?” cô thì thầm, hoàn toàn ngây ngất.

“Em chẳng biết gì cả.”

Nụ cười của cô rạng rỡ. Điều này thực sự, thực sự đang xảy ra ư? “Khi nào...? Tại sao...?”

“Khi nào thì anh bắt đầu yêu em ư? Tại sao à? Anh bắt đầu từ đâu nhỉ?” Anh ngừng lại để hôn cô rồi âu yếm ôm cô dựa vào anh. “Nó bắt đầu khi trái tim anh nhảy lên lần đầu tiên anh vừa thấy em. Đó có thể và thực sự là lúc bắt đầu, tự anh hoàn toàn tin chắc vì anh không quen nhìn thấy các nạn nhân tai nạn giao thông ở gần đến vậy. Thế rồi, khi anh tiếp tục tới bệnh viện để đích thân kiểm tra tình hình của em, trong anh bắt đầu lớn dần một cảm giác mãnh liệt muốn được bảo vệ em. Và từ đó anh thấy mình muốn được ở bên em, được trò chuyện với em - được là người bầu bạn của em nếu em muốn. Thế rồi một hôm ở Grove House em hỏi, “Em có thuộc về ai đó không?”. Và trong khi anh hoàn toàn hiểu rõ việc chẳng hề nhớ tẹo gì về gia đình hay bạn bè với em phải khủng khiếp vô cùng đến thế nào, anh biết ngay lúc đó rằng chuyện em là ai chẳng hề quan trọng. Em là của anh và anh yêu em.”

Larch còn nhớ rõ chuyện ấy. Đó là không lâu sau khi anh đưa cô về Grove House. “Anh đã yêu em từ lúc đó ư?” cô kinh ngạc hỏi.

“Anh đã bị em mê hoặc,” anh thừa nhận. “Anh gần như đã bảo em như vậy vào cái ngày chủ nhật chúng ta đi dạo quanh làng. Anh không tài nào ngăn nổi mình hôn em. Và vì tội lỗi của anh mà tuần sau đấy anh đã tránh đi, trong khi cố gắng kiểm soát bản thân. Khi ấy, cưng yêu, anh phát hiện ra tình yêu mình dành cho em có cả mong muốn được ôm em trong tay, được hôn và ghì chặt lấy em. Điều đó có nghĩa là cách duy nhất mà anh đối phó được là không để em lại gần. Cuối tuần đó anh về nhà...”

“Đó là hôm thứ sáu, hai tuần trước,” Larch nhớ lại không khó khăn gì. “Anh thật là ngốc,” cô âu yếm nói.

“Ồ, đúng thế thật,” anh hoàn toàn đồng ý. “Cho đến khi anh thấy mình đã làm em buồn. Anh đi theo em rồi ôm lấy em và muốn được ôm em như thế mãi mãi.”

“Sao anh không làm thế được cơ chứ?”

“Khi ấy em yêu anh rồi ư?”

“Khi ấy em yêu anh rồi,” Larch trả lời.

“Lúc nào? Từ lúc nào?” anh gặng hỏi.

“Kể từ hôm em nhớ trở lại,” cô trả lời ngay lập tức. “Tối hôm ấy chúng ta đang ăn tối, anh với em, rồi - chỉ là em biết mình đã yêu anh mất rồi. Nó ở ngay đó, và dù em muốn hay không thì nó cũng sẽ không biến mất.”

“Ôi, em yêu,” anh thì thầm, và ôm cô thật chặt tựa vào anh trong khi anh hôn cô một cách chậm rãi. Một lần nữa tim cô lại đập thình thịch khi Tye lui lại. “Đó là lý do tại sao,” anh nói.

“Đó là lý do tại sao gì cơ?” cô hỏi, hoàn toàn bị mê hoặc vì sự nồng nhiệt của cảm xúc, dấu hiệu của sự đam mê trong nụ hôn của anh.

“Em hỏi tại sao anh lại không thể ôm em mãi mãi,” anh nhắc cô. “Đó là lý do tại sao. Em vẫn còn những hai tuần nữa mới đến lúc gặp anh Miles - anh bắt đầu thấy căng thẳng.”

“Ôi, anh yêu,” cô thì thầm.

“Chỉ một tuần sau đấy anh đã lại hôn em, trong khi cùng lúc đó, anh quả quyết với em rằng anh sẽ không bao giờ lợi dụng sự ngây thơ của em nữa.”

“Anh đúng là đồ phá đám,” cô trêu anh, và thích thú vì mình có thể làm vậy.

“Nói chuyện kiểu đó sẽ khiến em gặp vấn đề rất nghiêm trọng đấy nhé,” anh đe dọa bằng một tiếng gầm gừ hóm hỉnh, nhưng lại nói tiếp, “Đấy là lúc mà những tư duy logic bình thường của anh bắt đầu rối tung.”

“Rối tung á?” cô nhắc lại. Tye gây ấn tượng với cô là một người không bao giờ bị bối rối. “Em biết là em đã bối rối đến tận cổ, nhưng - anh?”

“Với cái logic mà anh có được, anh buộc phải ra quyết định,” anh trả lời. “Anh biết mình yêu em, và rằng anh muốn em, nhưng anh phải quyết định không làm gì cả cho đến khi nào anh Miles nói là em hồi phục hoàn toàn, khỏe hoàn toàn.”

“Anh muốn biết là em hoàn toàn khỏe trước khi...”

“Trước khi anh có thể mở lời mời em đi chơi - không phải như một người khách ở cùng mà với tư cách là bạn gái của anh. Anh định hôm nay sẽ cùng em đi gặp anh Miles, và ngay khi anh ấy chứng nhận em có sức khỏe tốt thì chúng ta sẽ ra ngoài cho bữa tối ăn mừng đó và anh sẽ bắt đầu chiến dịch cưa cẩm của mình.”

“Ôi, Tye!” Larch thở dài. “Còn em lại phá hỏng nó bằng cách rời khỏi Grove House!”

“Và để anh ở lại băn khoăn không hiểu kế hoạch dành cho em sự quan tâm “riêng” liệu có bao giờ có được khởi đầu tốt đẹp. Nếu em không muốn sự quan tâm riêng của anh thì sao? Rất có vẻ là em không muốn. Thế nhưng anh vẫn không thể để em biến mất khỏi cuộc đời anh.”

Larch há hốc miệng nhìn anh chằm chằm. Theo những gì cô vừa nghe thì Tye cũng đã ở trong cùng cái thế giới đầy bối rối như cô. “Nhưng đêm hôm thứ ba anh biết rằng, lúc mà, bất chấp những điều anh nói, em đúng là đã đeo bám anh, rằng em ờ sẵn sàng đón nhận.”

“Ôi, em yêu,” anh thì thào. “Lúc anh rời khỏi phòng em đêm đó...”

“Sao anh làm thế?” cô hỏi, mặt hơi ửng hồng và yêu anh tha thiết khi anh mỉm cười dịu dàng lúc thấy sắc mặt cô. “Ý em là, nếu anh không nghĩ rằng em đang đeo bám...”

“Anh buộc phải để em lại, em yêu,” Tye dịu dàng nói. “Không lâu trước đó anh đã quả quyết với em rằng anh sẽ không bao giờ lợi dụng em, nhưng em lại ở đó, thiếu kinh nghiệm, trong tay anh và vẫn còn một buổi khám cần vượt qua. Với anh thì xem ra em đã khỏe nhưng anh thì biết gì nào? Anh không được đào tạo để phát hiện ra bất cứ điều nhỏ nhặt nào...”

“Ôi tình yêu tội nghiệp của em,” cô khẽ khàng ngắt lời. “Anh đã nghĩ tới tất cả những điều đó trong lúc bảo em rằng tốt hơn là anh nên đi ư?”

Anh gật đầu. “Đó là một đêm khổ ải,” anh thú nhận. “Nhưng khi anh xem xét kĩ lại mọi điều giữa chúng ta, mọi điều tuyệt vời mà anh biết về em, anh chợt bắt đầu hy vọng. Rồi ngay lập tức anh bị giằng xé giữa muốn tin với không dám tin vào điều mà toàn bộ bản năng đang mách bảo anh.”

“Rằng có thể em có hơi yêu anh à?”

Đôi cánh tay anh siết chặt quanh cô. “Anh cố cười nhạo ý nghĩ đó, nhưng hết lần này tới lần khác dường như anh đều đi đến cùng một kết luận. Em không ghét anh; điều đó khá chắc chắn.”

“Anh hỏi em có ghét anh không khi anh tới phòng em sáng thứ tư,” cô nhắc anh với một nụ cười âu yếm.

“Anh không chắc về cách mình tiếp nhận,” anh cười toe toét nói. “Một phần trong anh muốn nói thẳng với em anh cảm thấy thế nào, trong khi cùng lúc đó anh lại sợ hối thúc em. Anh muốn bảo em mặc quần áo vào rồi đi cùng anh - trong khi lẽ thường lại ngăn anh lại. Anh phải lo công việc trong hai ngày sau đó - việc ấy với em thì có gì vui cơ chứ? Thế là lại quay về với kế hoạch ban đầu của anh.”

“Kế hoạch...”

“Kế hoạch đợi cho tới khi anh Miles nói rằng em đã hoàn toàn khỏe mạnh, và thế là anh được phép cưa cẩm em.”

“Ôi, Tye.” Cô khó có thể tin được điều này. Tất cả thật tuyệt diệu làm sao. Trong sự vui sướng của cô, Tye cúi xuống hôn cô nụ hôn ngập tràn tình yêu, cô không thốt nên lời khi anh lùi lại.

Anh nhìn vào đôi mắt cô mỉm cười, nhưng phải mất đến vài giây anh mới nhớ ra. “Hừm đó là hai hôm trước. Nhưng anh lại thấy sốt ruột. Thứ sáu cứ như ở tận đẩu tận đâu xa vời không thể chịu nổi ấy. Anh cố gọi điện cho em - rồi phát hiện ra sự chờ đợi sẽ thậm chí còn căng thẳng hơn anh tưởng.”

“Anh bèn về Grove House.”

“Anh không thể tin được là em đã đi mất!”

“Em xin lỗi.” Cô yêu anh nhiều tới nỗi cô không thể chịu nổi khi nghĩ tới việc cô rời đi theo cách mà cô đã làm hẳn đã làm tổn thương anh. “Em yêu anh,” cô thì thầm, rồi vươn người tới và hôn anh.

Thêm những giây phút tuyệt diệu khiến con tim ngừng đập trôi qua khi họ ôm hôn nhau, thế rồi Tye lùi lại khỏi cô để anh có thể nhìn được gương mặt cô. “Em nói trong thư là em thực sự không biết sẽ làm gì nếu không có anh.” Larch nhìn vào đôi mắt xám của anh, tim cô chạy đua trước tình yêu và sự nồng nhiệt mà đôi mắt ấy dành cho cô.

“Ý của em chính xác từng lời.” cô đáp lại giọng khàn khàn.

“Thế thì anh có thể nói với em không, em yêu, em yêu dấu, Larch đáng yêu của anh, rằng anh yêu em say đắm tới nỗi anh thực sự không biết mình sẽ làm gì đây nếu không có em trong đời?”

“Tye.” Cô thì thào tên anh.

Anh âu yếm hôn cô rồi sau đó buông một tay khỏi cô khi anh tìm gì đó trong túi. “Em nhớ cái này không?” anh hỏi, rồi cho cô xem chiếc nhẫn của bà anh.

Đó là một ký ức đáng yêu. “Anh chưa đưa nó cho chị Paulette à?”

“Anh không còn định thế nữa.”

“Anh - không ư?” Larch hỏi.

Anh nắm lấy bàn tay trái của cô. “Cho tới khi anh có thể tặng em chiếc nhẫn em chọn, em sẽ đeo chiếc này nhé?” anh hỏi.

“Anh đang n-nói gì đấy?” cô run rẩy hỏi, một lần nữa trong cô lại run lẩy bẩy.

Tye nhìn vào đôi mắt xanh mở to của cô một cách chân thành. “Anh đang nói rằng, em yêu, anh yêu em bằng cả trái tim mình... Rằng anh không thể nghĩ tới một cuộc sống không có em. Và rằng anh rất muốn em lấy anh.”

“Anh muốn lấy em ư?” cô há hốc miệng vì kinh ngạc. “Nhưng nhưng - anh từng đồng ý rằng rất có khả năng là anh sẽ không bao giờ kết hôn kia mà! Anh đã nói thế.”

“Xem ra em tung hỏa mù giỏi hơn anh nghĩ đấy,” anh trả lời với một nụ cười. “Lúc đó anh biết, khi anh nói điều đó, rằng anh đang ăn tối với người phụ nữ anh hy vọng sẽ là vợ anh.”

Cô đang nhìn anh chằm chằm trong sự kinh ngạc, nước mắt chực trào ra. “Ôi, Tye,” cô dịu dàng kêu lên.

“Thế là có hay không?” anh hỏi, chỉ đến lúc đó cô mới để ý thấy cái nhìn của sự căng thẳng đột ngột xuất hiện trên gương mặt anh khi anh chờ đợi câu trả lời của cô.

Cô âu yếm cười với anh. “Cả hai chúng ta đều biết chiếc nhẫn vừa khít mà,” cô thì thầm.

Và Tye trượt chiếc nhẫn trở về nhà trên ngón đeo nhẫn của cô. “Anh coi đó là lời nói có,” anh nói. Cô quá xúc động để nói nên lời, thế nên cô gật đầu, và với một nụ cười vui sướng vỡ òa trên gương mặt, anh nói “Lại đây nào,” giọng anh khàn vì xúc động. Thật dịu dàng, anh ôm lấy cô và hôn cô - vị hôn thê của anh.