Định Hải Phù Sinh Lục

Quyển 5 - Chương 111




Lục Ảnh biến thành người, cùng Trùng Minh bước tới tháp đá.

“Tháp này được gọi là ‘Tinh La’,” Lục Ảnh bình thản nói, “Nhiều năm về trước, Hiên Viên thị đã lệnh cho các thợ thủ công tháo vát của nhân tộc xây dựng theo vị trí tương ứng với các ngôi sao trên trời. Vào thời cổ đại, các pháp bảo được đặt trong tháp để khơi dậy linh lực đất trời, giúp thế giới dồi dào sức sống, phù hộ trần gian mưa thuận gió hòa, ngũ cốc bội thu.”

“À.” Trần Tinh chưa nghe chuyện này bao giờ, thọ mệnh của Lục Ảnh quá dài, y không khác gì một quyển sách cổ sống.

Trùng Minh “ừ” một tiếng, tiếp lời: “Vùng đất Thần Châu này từng có một trăm lẻ tám tòa tháp Tinh La. Hàng trăm năm trước, loài người các ngươi vì tham dục, tranh đoạt một trăm lẻ tám pháp bảo trong tháp, kể từ đó tháp Tinh La triệt để mất tác dụng.”

Lục Ảnh suy ngẫm một thoáng, nói: “Ví dụ như Âm Dương giám và Tranh cổ, chúng đều từng là pháp bảo thời viễn cổ được cất giữ trong tháp Tinh La.”

“Về sau, vì loài người các ngươi tranh chấp mà bị hủy bởi chiến tranh, chỉ cần hủy một tòa tháp, thì cả vùng bạt ngàn ấy đều mất hiệu lực, hiện giờ không còn cách nào phát huy được tác dụng.” Trùng Minh bổ sung.

“Này này,” Trần Tinh chân thành bảo, “đủ rồi, đừng có tiếp tục bóng gió ‘loài người bọn ta’ thế này thế nọ, biết sai rồi, được chưa?”

Trần Tinh ngẫm nghĩ, sau đó bảo: “Về sau, nhờ vào tác dụng đặc biệt từ việc hấp thu mạch thiên, các thầy trừ tà đã dùng chúng để dựng nên thủ ngự tường, ta hiểu rồi.”

Hạng Thuật hỏi: “Ở đây có pháp bảo? Mở ra xem thử?”

Trần Tinh: “Để ta.”

Trần Tinh dùng tay ấn vào cổng tháp như bao lần cậu mở những tháp đá khác, dẫn dắt linh lực đất trời truyền vào hoa văn.

Không có hiệu quả.

Lục Ảnh quan sát một chốc, bảo: “Nhìn hoa văn trên đó xem.”

Tòa tháp Tinh La này rõ ràng đã được đục lại, hoa văn hình rồng uốn lượn quanh thân tháp. Trùng Minh đề nghị: “Đổi cách khác, dùng long lực của Thuật Luật Không xem sao.”

Hạng Thuật xăn tay áo thử ấn lên tháp, song không biết dùng long lực thế nào, Trần Tinh thắp Tâm Đăng, đặt lên tay Hạng Thuật giúp hắn kích hoạt pháp lực. Đúng lúc này, hình xăm trên cánh tay phải hắn lần lượt sáng lên, được Tâm Đăng thôi thúc, khuấy động long lực truyền vào tháp.

Chấn động một tiếng, tháp đá mở ra.

Tầng tầng lớp lớp gạch xoay tròn, tản ra xa, để lộ tế đàn ở trung tâm, mọi người đồng loạt sững sờ.

Trên tế đàn không có pháp bảo, thay vào đó là bộ xương của một người đàn ông, người nọ ngồi xếp bằng, tóc xõa dài, tay cầm đóa hoa Ly Hồn, đậu trên hoa là một con bướm sáng be bé.

Trần Tinh kinh ngạc bật thốt, Lục Ảnh nhìn vào liền biết có chuyện gì, y đưa tay thắp lên hào quang mộng cảnh, quầng sáng lan rộng hình thành một màn chắn. Con bướm nọ bay ra khỏi đóa hoa, vỗ đôi cánh phát sáng chao liệng dập dờn, Trần Tinh duỗi tay bắt lấy nhưng bị nó tránh đi. Tiêu Sơn, Trùng Minh cũng đồng loạt giơ tay, thế mà bướm ta vẫn lượn tới lượn lui, chẳng muốn đáp xuống, sau cùng Hạng Thuật vô thức vươn một tay.

Con bướm nhẹ nhàng đậu trên ngón tay hắn.

Lục Ảnh lật tay, ánh sáng cõi mộng tụ tập về phía con bướm, nó khẽ kêu một tiếng, hóa thành bột sáng tản ra muôn nơi, cảnh vật xung quanh chợt biến đổi thành mặt trời muôn trượng cùng biển hoa bát ngát vô bờ!

“Cuối cùng ngươi cũng đến, Ngữ Yên.” một giọng nói vang lên.

Trần Tinh đã từng nghe thấy giọng nói này, ngay tại Hạng gia ở Cối Kê! Ngay trong ký ức của Hạng Ngữ Yên!

Ngay sau đó, bộ hài cốt trong tháp đá khôi phục thành khuôn mặt khi còn sống, trở thành một vị lão giả nho nhã mặc Hán phục, thong dong bước xuống tế đàn.

Trần Tinh đột ngột lùi lại, Hạng Thuật nắm chặt tay cậu.

“Mộng cảnh Ly Hồn,” Trùng Minh nói, “đừng căng thẳng.”

Lục Ảnh gật đầu: “Ừ, đây là đoạn ký ức mà hài cốt này để lại cho đời sau trước khi chết.”

Trần Tinh nhận ra tướng mạo của người đàn ông, giọng run rẩy: “Trương Lưu.”

“Trương Lưu?” Hạng Thuật nhăn mày, cảm thấy cái tên này rất quen.

Trương Lưu không còn trẻ trung như trong ký ức của Hạng Ngữ Yên nữa, mà trong đoạn ký ức này, y trở nên già nua vô cùng, như nến tàn lay lắt trước gió, tuổi đời gần đất xa trời.

Ông ta không trông thấy mọi người, bước xuống tế đàn, nhưng mỗi bước chân đều rất vững chắc.

“Ta đoán muội đã tới ba trăm năm sau, có lẽ đã không còn nhớ giao ước ban đầu của chúng ta,” Trương Lưu trầm tư, vuốt râu bảo, “vì vậy, ta để lại ký ức này trước khi chết, hy vọng có thể giải đáp nghi ngờ của muội. Dẫu sao muội cũng có Định Hải châu, nếu có duyên, có lẽ muội sẽ mở được tháp Tinh La này.”

“Còn nếu không…” Trương Lưu xoay người, nhìn hoa thơm chim hót ở cuối bình nguyên, cất tiếng thở dài: “thì hãy theo lời muội, vùi chôn tất thảy vào lòng đất đi thôi.”

“Nên bắt đầu nói từ đâu đây?” Trương Lưu lại xoay người bước tới chỗ Tiêu Sơn, đi xuyên qua người nó, tầm mắt mọi người dõi theo Trương Lưu, sau đó Trương Lưu vung tay áo về phía chân trời, nói, “Ngữ Yên, có lẽ muội đã chẳng còn nhớ vì sao chúng ta lại bước trên con đường này, thôi thì chúng ta bắt đầu lại từ đầu vậy.”

Trăm hoa đua nở trên bình nguyên bỗng chốc lại biến đổi, hiện ra viễn cảnh thành Trường An thời Hán.

“Năm Chinh Hòa, một phương sĩ tên ‘Vương Hợi’ đã bước tới ngự giá của bệ hạ.” Trương Lưu lẩm bẩm, “không lâu sau đó đã khuấy lên một cuộc náo loạn triều chính, chỉ sau ba mươi bảy năm Vệ Thanh chinh phạt Long thành…”

“… Lưu Triệt hạ lệnh tra rõ nạn yêu ma quỷ quái ở Trường An, thúc đẩy các thầy trừ tà giết hại lẫn nhau.” Trương Lưu tiếp tục kể, “Kết cục, trong trận loạn lạc vu cổ ấy, thái tử Lưu Cứ bỏ mình, Vệ hoàng hậu tự sát. Trong sở trừ tà, đồng liêu tranh chấp tương tàn, số người sống sót chưa được một đến hai phần mười, kể từ đó gió bãi trăng ngàn, phiêu dạt khắp chốn.”

Hơi thở của Trần Tinh trở nên dồn dập, Trương Lưu thở dài, xuyên qua cậu và Hạng Thuật, vừa đi vừa nói: “Vương Hợi gây hoạ vu cổ tiếp quản sở trừ tà mới. Sau khi hỗn loạn lắng xuống, ta không thể không mang pháp bảo trốn khỏi Trường An, sau rồi thử mọi cách điều tra lai lịch của Vương Hợi, không ngờ phát hiện một bí mật động trời ——”

Khung cảnh chung quanh lại đổi thành chiến trường khốc liệt, máu đẫm vùng hoang, thây trôi xác nổi.

“Từ thời cao tổ tranh đoạt Trung Nguyên với Hạng gia, tranh chấp Sở Hán đến nay đã năm trăm năm có thừa, người xưa có câu Thần Châu hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp, cứ hơn trăm năm hoặc hàng trăm năm sẽ lại sản sinh chiến tranh và giết chóc trên vùng đất này.”

“Tham vọng tranh đoạt của loài người là vô cùng vô tận, chém giết đồng tộc lại càng độc tàn hơn. Như một vòng luân hồi bất tận, lại ngược dòng về thời nhà Tần, Thất Hùng Chiến Quốc tranh bá, thậm chí là trận Mục Dã nơi thần tiên tàn sát lẫn nhau, máu chưa bao giờ ngừng đổ, như một lời nguyền cổ xưa mãi mãi gắn liền với Thần Châu, phải chăng trong cơ thể mỗi người chúng ta từ lúc sinh ra đã chảy dòng máu hung tàn của dã thú?”

“Không… so với dã thú và yêu tộc, hành động của loài người còn tàn khốc hơn, bởi vì yêu và thú đạt được sinh tồn còn biết điểm dừng, không tiếp tục giết hai nhau nữa.” Trương Lưu bình thản nói, “Và sau nhiều năm điều tra, cuối cùng ta cũng phát hiện được, thứ được khắc sâu vào xương chúng ra rốt cục đến từ đâu.”

“Đây là lời nguyền từ một Ma thần sau trận chiến thượng cổ, dùng cơ thể, máu, thậm chí là hồn phách của gã đã ngấm sâu vào đại địa…” Trương Lưu nói.

“Xi Vưu.” Trần Tinh lầm bầm.

“Ma thần này chính là Xi Vưu.” Trương Lưu nói, “Máu binh chủ để lại từ lâu đã trở thành một phần mà chúng ta không thể loại bỏ, ngay cả những thầy trừ tà tự xưng là ‘hé nhìn Đạo Trời, bản lĩnh thần thông’ cũng không thể thoát khỏi lời nguyền này. Thế hệ này qua thế hệ khác, máu Ma thần đã ăn sâu bén rễ, lấy thiên tính giết chóc nuôi dưỡng vạn vật thế gian. Nó khiến ta nuôi ác ý, ghen tị, hãm hại, thịnh nộ,… với người cùng tộc, đủ loại cảm xúc nhiều không kể xiết.”

Trương Lưu trầm giọng: “Sau khi Hiên Viên thị phân thây Ma thần Xi Vưu, chôn ở bảy nơi trên vùng đất Thần Châu, trái lại giúp gã trở thành vị thần chân chính thao túng trần gian muôn thuở. Huyết dịch của gã khiến chúng ta tàn sát lẫn nhau, ngưng tụ oán khí mãi mãi không tiêu tan, linh hồn gã quẩn quanh, kiếm tìm ký thể đầu thai thành Thiên Ma. Ngàn năm lại một vòng luân hồi, Thiên Ma giáng thế, thầy trừ tà chỉ biết xua ma, nhưng xưa nay không biết ‘Ma’ vì sao ra đời. Giờ đây chân tướng đã rõ, nó chính là oán hận mà Xi Vưu để lại cõi trần, tiếc thay chúng ta phát hiện quá muộn màng, hiện giờ bất luận có làm gì, cũng không thể triệt để tinh lọc máu Ma thần…”

“Cho nên ông nghĩ tới một cách.” Trần Tinh tiếp lời.

“Muốn loại trừ máu Ma thần đã ngấm sâu vào cơ thể hàng tỉ người phàm, vào trần gian suốt mấy ngàn năm qua, thậm chí là nghìn thu muôn thuở về sau,” Trương Lưu bình thản nói, “là việc khó khăn nhường nào? Nhưng ta đã nghĩ ra một cách duy nhất, truyền thuyết kể rằng thời khắc cự long thời gian Chúc Âm tận mệnh cũng là lúc nó ôm long châu ngã xuống dãy núi Tạp La Sát. Vì vậy ta nảy ra một ý nghĩ… nếu có thể dùng ‘Định Hải châu’ trở về chiến trường Phản Tuyền ba ngàn năm trước, dùng linh lực đất trời mênh mông khởi động trận Vạn Linh, hoàn toàn đập nát cơ thể Xi Vưu, đốt cháy Ma huyết của gã, thì từ đây nhân gian sẽ được thái bình ngàn vạn năm.”

“Nhưng muốn hoàn toàn tiêu diệt binh chủ,” Trương Lưu nói, “ta cần thần binh do Bất Động Minh Vương chế tạo cho loài người, cũng cần truyền thừa thanh thần kiếm này điều động sức mạnh của Hạng gia. Vì vậy sau khi tìm được Định Hải châu, ta tìm đến muội, Hạng Ngữ Yên.”

“Trăm năm trôi qua, trong khoảng thời gian này, sở trừ tà tựa như thảo nguyên sống lại sau lửa rừng, trỗi dậy bừng bừng sức sống. Mà chính lúc ấy, Vương Hợi đã trở thành đại trừ tà mới,” Trương Lưu nói, “cũng kích động hai phe thầy trừ tà Hồ và Hán đối nghịch nhau, tạo ra oán khí, mưu đồ phục sinh Xi Vưu.”

Hạng Thuật siết tay, cùng Trần Tinh đan tay, Trần Tinh cảm nhận được tay hắn đang rịn đầy mồ hôi.

Sau đó Trương Lưu vung tay áo, tiếp tục nói: “Vậy nên chúng ta dùng Định Hải châu phong ấn hết linh lực đất trời, khiến thầy trừ tà tiêu vong từ đây, Vạn Pháp quy tịch. Muội và ta tiến vào Y Khuyết, bày trận Triều Tịch Vạn Cổ, mang theo Định Hải châu quay ngược về ban ngàn năm trước.”

Theo động tác của Trương Lưu, khung cảnh chung quanh lại chuyển sang ảo cảnh trong màn sáng tại Long Môn Y Khuyết, mọi người đứng trên vòng xoay Thái Cực, Hạng Ngữ Yên thong dong bước tới, đứng ở mặt âm, còn Trương Lưu đứng ở mặt dương, hai người chia ra đứng ở hai đầu Thái Cực.

Lồng ngực Hạng Ngữ Yên phập phồng, nàng thấp giọng: “Lưu ca… muội còn một câu muốn nói.”

Trương Lưu nhướng mày mỉm cười, Hạng Ngữ Yên nói: “Sau khi rời đi, chúng ta sẽ không trở lại nữa.”

Trương Lưu gật đầu: “Không sai, chúng ta sẽ quay về ba ngàn năm trước.”

Hạng Ngữ Yên trầm tư một lát, đột nhiên bảo: “Nhưng mà Lưu ca, trên đường tới đây, muội luôn có một suy nghĩ…”

“Chúng ta… làm thế,” Hạng Ngữ Yên thì thầm, “liệu có đúng không?”

Trương Lưu sửng sốt.

“Vì sao muội lại hỏi vậy?” Trương Lưu cau mày.

Hạng Ngữ Yên: “Loại bỏ Ma thần, thanh tẩy hết thảy máu Ma thần trần gian, giúp nhân gian không còn… khiến lòng người thoát khỏi ác niệm… muội… có lẽ… muội luôn nghĩ, nếu không có ác, nhân gian sẽ trở thành gì?”

Bên trong ảo cảnh, một làn sương mù lan ra, dần hóa thành oán khí, đất trời xoay chuyển, oán khí nồng đậm, tập trung về vòng xoay Thái Cực.

“Người cổ đại, tuân theo thời kỳ Nữ Oa đắp đất nặn người, tạo dựng cốt cách chân thành và tốt đẹp.” Vương Tử Dạ lên tiếng trong ảo cảnh, “Nhưng liệu hai vị có bao giờ nghĩ tới, chính ngô chủ đã thêm bản tính ấy cho con người, mới giúp cho nhân gian này lớn mạnh hơn, chẳng phải sao?”

“Vương Hợi?” giọng Trương Lưu trầm xuống.

Hạng Ngữ Yên ngẩng phắt lên, nhìn Vương Hợi đau đáu.

“Ngữ Yên,” Vương Tử Dạ cao giọng, “ngươi làm tốt lắm, cũng nhờ có ngươi mang ta tới đây.”

“Không.” Hạng Ngữ Yên lạnh lùng nói, “Ngươi theo ta từ khi nào! Muội không hề phản bội huynh, Lưu ca!”

Vương Tử Dạ thâm trầm bảo: “Vạn Pháp quy tịch trong một đêm, sở trừ tà Trường An cũng sụp đổ, ta đã đợi hàng trăm năm, những tưởng Trương Lưu ngươi một ngày nào đó sẽ tới hạ chiến thư với ta, nào có ngờ ta suýt nữa đã lỡ mất cơ hội.”

Trương Lưu vẫn không trả lời, chắp tay áo, lạnh lùng nói: “Nếu trận này đã khó thể tránh khỏi, vậy thì xin chỉ giáo!”

Vương Tử Dạ thả ra oán khí ngùn ngụt, Trương Lưu giơ Định Hải châu lên, cả dãy núi đổ sụp trong tích tắc, một vụ nổ che trời lấp đất oanh tạc trong ảo cảnh.

“Muội bị oán khí của Vương Hợi tác động,” Trương Lưu lần nữa vung tay áo, quang cảnh đầy trời ấy cũng biến mất theo, trở về với muôn hoa biển cỏ trên thảo nguyên, giải thích, “là ta đánh giá thấp kẻ địch, không trách được muội. Trước đó Vương Hợi vì muốn khống chế Hạng gia, khi muội còn bé, gã đã dùng thân phận đại trừ tà gạt bà nội muội, cho muội uống một giọt máu Ma thần. Chỉ vì không muốn ta cảnh giác, nên trước giờ chưa từng manh động.”

“Dù sao Bất Động Như Sơn vẫn là thần binh duy nhất có thể khắc chế Xi Vưu.” Trương Lưu tiếp tục giải thích, “Vương Hợi không thể cầm Bất Động Như Sơn, chỉ có thể dùng máu Ma thần giám thị muội, cũng ảnh hưởng tới muội. Trong trận Triều Tịch Vạn Cổ, muội đã ra tay tập kích ta.”

“Khi đó trận Triều Tịch Vạn Cổ bị phá, còn lại chưa đủ một phần, muội lại bị Vương Hợi khống chế đánh lén ta, ta bất đắc dĩ phải phát động Định Hải châu, pháp trận Vạn Tịch bắt đầu xoay chuyển, ta phong ấn Định Hải châu trong cơ thể muội, giúp muội không bị Ma huyết ăn mòn, cũng mang muội rời khỏi hiện thế.”

“May mà ta đã phong ấn Bất Động Như Sơn trong Âm Dương giám, cho dù pháp bảo bị Vương Hợi cướp mất, gã cũng không hủy được Bất Động Như Sơn…”

Hạng Thuật: “…”

Trần Tinh trố mắt nghẹn trân, nhìn cảnh tượng cuối cùng sau khi Trương Lưu phất tay áo, cổ trận Triều Tịch sụp đổ, cuồng phong bao vây bốn bề, Trương Lưu nắm chặt tay Hạng Ngữ Yên, chực hòa mình vào vòng xoáy rời khỏi hiện thế, thế mà đúng lúc này, Vương Tử Dạ dùng oán khí thao túng Lạc Hồn chung, kêu ‘ding’ một tiếng.

“Lưu ca!” linh hồn mang theo ký ức của Hạng Ngữ Yên nhất thời bị hút vào Lạc Hồn chung, con ngươi giãn ra, bất giác buông tay Trương Lưu.

Trương Lưu nhận ra Hạng Ngữ Yên đã mất trí nhớ, lập tức truyền âm, nhắn gửi câu nói sau cùng.

“Tháp Tinh La Tạp La Sát…”

Vừa quay đầu lại, Trương Lưu đã bị cuốn vào Triều Tịch thời gian, sau rồi Hạng Ngữ Yên cũng biến mất theo.

“Cổ trận Triều Tịch đưa ta tới hơn hai trăm năm sau,” Trương Lưu nói, “đây là cách tốt nhất để thoát khỏi sự theo dõi của Vương Hợi, gã không biết chúng ta đang ở đâu, có thể là trăm năm, ngàn năm, hay thậm chí là vạn năm. Chúng ta không cùng thời với gã, dù cho gã có mò kim đáy bể cũng không cách nào tìm ra.”

“Nhưng ta và muội cũng lạc mất nhau giữa dòng thời gian.” Trương Lưu thu hồi cảnh tượng sau cùng, ngồi xuống trước tế đàn, bất lực cười khổ, thoáng ngước lên bảo, “Tuy nhiên theo ta đoán nó sẽ không kéo dài lâu, sau khi đến thế giới này, ta một lần nữa điều tra Vương Hợi, phát hiện gã cũng biết mất, có lẽ Vạn Pháp quy tịch cũng kiềm hãm hành động gã, cản trở gã trăm bề.”

“Song nhân gian mất đi Vạn Pháp như đã thay hình đổi dạng. Không có thầy trừ tà, cũng không còn yêu. Ta mất mấy tháng bôn ba lên bắc đến Tạp La Sát, biết hiện giờ là năm đầu Vĩnh Khang. Trần gian về sau lại trải qua bao lần chiến loạn, dần dà khôi phục lại vẻ phồn hoa. Tộc ngoài nhập quan, phồn thịnh hân hoan, bá tánh an cư lạc nghiệp, cá gạo sung túc.”

“Chỉ cần đợi muội đến hội hợp với ta. Mặc dù vì Lạc Hồn chung, muội đã quên hết những chuyện trước đây, nhưng vào lúc cổ trận Triều Tịch được phát động, muội vẫn sẽ nhớ về tháp Tinh La Tạp La Sát mà ta đã nói vào phút chót…”

Trương Lưu nói: “Nhưng ta quên mất một điều… đời này ta đã sống trên hai trăm năm, hiện giờ Vạn Pháp quy tịch, ta không còn cách nào hấp thu linh khí đất trời, kéo dài tuổi thọ của mình được nữa. Mà muốn giải phóng linh lực thế gian, phải dựa vào người đang nắm giữ Định Hải châu là muội đây…”

“Đúng là mua dây buộc mình mà.” Trương Lưu lắc đầu cười tiếc nuối, “Chỉ trong vòng một năm, bốn mùa luân chuyển, thân thể ta già đi nhanh chóng, Lưu ca e rằng không đợi được ngày muội đến rồi, Ngữ Yên.”

Trương Lưu ngửa đầu, tóc đã bạc trắng, dung mạo già nua, song đôi mắt vẫn sáng ngời và trong vắt như một đứa trẻ.

“Con người sau rồi vẫn sẽ chết đi, không có gì phải sợ, ta chết không có gì luyến tiếc, chỉ tiếc chấp niệm chưa hoàn thành. Trong những tháng ngày cuối cùng này, Lưu ca chợt nhớ về câu hỏi hôm ấy của muội,” trong mắt Trương Lưu thoáng vẻ mê man, “làm vậy, thực sự đúng ư?”

“Thôi, thôi!” Trương Lưu đứng dậy, tiếp tục bảo, “Vốn định trông cậy hết vào muội, sau khi biết được mọi chuyện, thì một mình gánh lấy trọng trách này, tìm lại Âm Dương giám, rút Bất Động Như Sơn, rồi lại dùng sức mạnh Định Hải châu trong cơ thể muội trở về ba ngàn năm trước, hoàn thành việc còn dang dở của chúng ta. Nhưng mà hiện giờ…”

“… Tùy muội vậy.” Trương Lưu chậm rãi nói, lê bước về tế đàn, lầm bầm: “Trong một năm này, có đôi khi Lưu ca cảm thấy, muội mới đúng.”

“Nếu đã giao vận mệnh Thần Châu cho một người,” Trương Lưu mỉm cười, “vậy sau này người đó làm gì, Thần Châu sẽ trở nên thế nào, ai có thể ngang ngược chỉ trích được đây?”

Tầng tầng phong ấn bên ngoài tháp đá, phù văn ngoài tháp chuyển động, lần nữa kết hợp biến thành hình rồng.

Ánh sáng chung quanh mờ đi, thế giới một lần nữa khôi phục lại về bình nguyên hoang vắng hiu quạnh, ngàn dặm băng tuyết. Vào giây phút sau chót, nhành hoa Ly Hồn trong tay Trương Lưu dần héo mục, cánh hoa rơi lả tả rồi bay tán loạn trong gió.

Thời gian trăm năm, kiếp trước, kiếp này, quá khứ, tương lai như một di tích hoang vắng bị năm tháng thấm thoắt lấy đi, gió lồng lộng thổi qua cánh đồng băng, mang theo làn gió muôn thuở chẳng mảy may đổi dời.

“Hạng Thuật?” Trần Tinh khe khẽ kéo tay Hạng Thuật.

Hạng Thuật nhìn vào đôi mắt Trần Tinh, trong mắt toát lên mấy phần hoang mang, pha lẫn chút bi thương.

“Bà ấy… được thiên táng, theo tập tục người Thiết Lặc.”

Một canh giờ sau, trên đường trở về, giọng Hạng Thuật gần như là luống cuống: “Định Hải châu đang ở đâu?”

“Hạng Thuật,” Trần Tinh nói, “huynh đã sẵn sàng nghe ta giải thích chưa?”

Hạng Thuật dường như không nghe thấy lời Trần Tinh, mẹ hắn là người cổ đại từ ba trăm năm trước, điều này quá mức chấn động với hắn. Thậm chí Trần Tinh còn chưa giải thích vì sao hắn mang long lực, Hạng Thuật cũng đã quên truy hỏi điều này.

“Ta chính là Định Hải châu.” Hạng Thuật tự trả lời.

“Hạng Thuật…” Trần Tinh nói, “huynh nghe ta giải thích.”

“Ta chính là Định Hải châu!” Hạng Thuật nói, “Tiêu Sơn đã nói ra chân tướng rồi!”

Trần Tinh nhất thời á khẩu không biết nói gì, cũng tại Tiêu Sơn lắm miệng, Hạng Thuật vẫn luôn ghi nhớ câu nói “ngươi chính là Định Hải châu”.

Trần Tinh buộc lòng nói thật: “Đúng, huynh chính là Định Hải châu, nói đúng hơn là đã từng. Nhưng nó đã bị tách khỏi cơ thể huynh, vỡ nát rồi.”

“Cho nên ta có long lực.” Hạng Thuật cuối cùng đã hiểu.

“Ầy…” Trần Tinh đành trả lời, “đúng vậy.”

“Ta không phải người,” Hạng Thuật ngơ ngác lầm bầm, “Ta… ta không phải người? Ta không phải người Thiết Lặc, cũng không phải người Hán…”

“Không không,” Trần Tinh vội nói, “Huynh phải!”

Cậu đã chuẩn bị sẵn tâm thế bị Hạng Thuật truy hỏi, nào ngờ Hạng Thuật không hỏi tới quá trình, mà điều đả kích hắn hơn hết chính là thân phận hắn!

Điều này hoàn toàn vượt quá dự đoán của Trần Tinh, nhưng ngẫm kĩ lại phải thế mới hợp tình.

“Ta là… pháp bảo gì, biến thành người?” Hạng Thuật sửng sốt, “Mẹ ta là người đến từ ba trăm năm trước?”

Trần Tinh gật đầu: “Sự việc là…”

Hạng Thuật vung tay lên, tỏ ý cậu đừng nói nữa, hắn nhíu mày nhìn Trần Tinh, trong mắt hiện lên vẻ hoảng loạn hiếm thấy.

“Hãy để ta yên tĩnh một lúc.” Hạng Thuật nói.

Trần Tinh còn muốn nói thêm, thế nhưng Hạng Thuật đã tách khỏi họ đi sang chỗ khác.

“Hạng Thuật…” Trần Tinh há miệng thở dốc, không biết làm sao khuyên hắn, việc này đả kích hắn tới mức đó ư? Lần trước… phải rồi, lần trước Hạng Thuật biết được thân phận mình từ lúc nào?

Trong lúc cậu hôn mê sao?

“Huynh ấy…” Trần Tinh cũng rất đỗi hoang mang.

“Để hắn yên tĩnh một lúc đi.” Trùng Minh khuyên, “Cô vương cũng thường hay nghĩ, rốt cục mình là thứ gì.”

Trần Tinh khó hiểu nhìn theo bóng lưng Hạng Thuật, hồi tưởng lại giây phút mình biết trong ba hồn bảy phách có Tâm Đăng, hình như cậu cũng chẳng mê man đến thế? Chỉ cảm thấy “Ồ”, cứ vậy thôi.

Lục Ảnh cười bảo: “Nếu có một ngày ngươi biết mình không còn là ngươi, mà ngươi là Tâm Đăng hấp thu linh lực đất trời biến thành, là ‘người’ đã trải nghiệm mừng giận yêu hận trên thế gian, ngươi sẽ nghĩ thế nào?”

Trần Tinh: “Ta… có lẽ sẽ thấy phức tạp trong lòng.”

Cậu dần hiểu được phản ứng của Hạng Thuật, mọi người đợi lâu thật lâu, cho đến khi sao Bắc Đẩu mọc lên ở cuối chân trời, Trần Tinh mới tiến lại gần, nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay hắn, Hạng Thuật lập tức quay đầu nhìn cậu thoáng vẻ hoảng hốt.

“Đi à?” Hạng Thuật nói, “Đi thôi, ở đây lạnh quá, quay về rồi nói.”

Nơi này gần với cực bắc của Thần Châu, môi Trần Tinh tái đi vì lạnh, bấy giờ Hạng Thuật mới nhận ra Trần Tinh đơn thuần vì ở bên mình nên mới gắng gượng chống đỡ.

“Cũng tạm,” Trần Tinh đáp, “ở cùng phượng hoàng sẽ không lạnh lắm. Huynh đã ổn hơn chưa?”

Hạng Thuật gật đầu, mọi người cùng rời khỏi Tạp La Sát, quay về Sắc Lặc xuyên. Trên đường trở về, Hạng Thuật ít nói một cách bất thường, Trần Tinh thử gợi chuyện với hắn mấy lần, Hạng Thuật luôn lỡ đễnh chìm vào suy tư, Trần Tinh đành tập bắn cung với Lục Ảnh, biết lúc này mình chỉ cần ở bên hắn là được.

Họ đi ngang qua Cáp Lạp Hòa Lâm, dân cư trú trong thành đã di tản hết rồi, chỉ còn lại Thạch Mạt Khôn phân phó cho các võ sĩ Thiết Lặc trông giữ tháp Tinh La, Trần Tinh vốn định mang cờ Bạch Hổ đi, song nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định để nó lại.

“Cáp Lạp Hòa Lâm,” Lục Ảnh tiến lên nhìn tường thành loang lổ vết tích chiến tranh, lầm bầm, “lúc trước, vì truy tìm tung tích của Hạng Ngữ Yên và Định Hải châu, cứ cách vài năm là Vương Tử Dạ sẽ lại tới đây một lần.”

Trần Tinh rời hoàng cung, trông mắt về nơi xa, người Thiết Lặc vừa rút đi không lâu, cậu nói với Lục Ảnh: “Rồi sau đó cũng tại nơi này, Trương Lưu đã giao chiến với Vương Tử Dạ đúng không?”

Lục Ảnh gật đầu, trả lời: “Có một năm, Thi Hợi tới đây thu thập và luyện hóa Bạt quân của gã ta, muốn tàn sát bá tánh trong thành, Tiêu Khôn lập tức ra mặt bảo vệ họ, đẩy lùi Thi Hợi và chiến đấu với Bạt quân, sau cùng cứu được Tiêu Sơn, mà chính huynh ấy cũng dính máu Ma thần.”

Hạng Thuật đang cho ngựa ăn ngoài cổng thành. Trần Tinh bàn giao xong xuôi mọi chuyện mới cùng Lục Ảnh ra đó, vừa đi vừa hỏi: “Ngươi có về Sắc Lặc xuyên cùng bọn ta không?”

“Đường nào thì ta cũng không có gì làm,” Lục Ảnh tiếp lời, “đi thôi, đời này ta còn chưa từng rời Tạp La Sát đâu.”

Hạng Thuật đang chải bờm cho chiến mã của mẹ mình lúc còn sống, Trần Tinh đứng bên cạnh, đặt tay lên mu bàn tay hắn.

Hạng Thuật nhìn cậu không nói gì, mấy ngày qua hắn vẫn lặng thầm như thế, là một loại trầm lắng hết mực dịu dàng, không có vẻ gì là tức giận, chỉ là không muốn lên tiếng mà thôi.

“Chải từ phần lưng ra sau.” Hạng Thuật đột nhiên bắt chuyện, cầm tay Trần Tinh chỉ cậu cách chải bờm ngựa.

Trần Tinh biết lúc này tâm trạng của hắn chắc chẳn đang rối bời và phức tạp lắm, Lục Ảnh cũng nhắn nhủ cậu không nên để Hạng Thuật tiếp nhận quá nhiều thông tin trong thời gian ngắn, bằng không hắn sẽ rất khó xử. Lần trước, lúc Hạng Thuật biết được chân tướng, Trần Tinh lại không hề nhận ra điều này, đồng thời sau đó cậu cũng hôn mê tận ba tháng.

Lúc này đây, Trần Tinh cuối cùng cũng có cơ hội được ở bên hắn, cùng nhau san sẻ và đối mặt.

Suốt mấy ngày qua, Trần Tinh đã cân nhắc kỹ càng, đại khái cũng hiểu được tâm tình của hắn. Lần trước, sau khi biết được sự thật về thân thế của mình, chắc chắn hắn cũng đã từng bàng hoàng như lúc này. Nếu cậu nhớ không lầm, Hạng Thuật biết được chân tướng hẳn là vào lúc giao thủ với Vương Tử Dạ, cùng xuyên qua Y Khuyết tiến vào không gian ảo cảnh.

Và rồi không lâu sau, họ chiến đấu một trận quyết liệt trong Âm Dương giám, hậu quả là Trần Tinh hôn mê sâu. Tạ An kể lại rằng, Hạng Thuật ôm cậu về Thọ Dương, săn sóc cậu mấy ngày rồi mới rời đi.

Vậy thì trong những ngày ấy, Hạng Thuật nhìn mình hôn mê bất tỉnh trên giường, trong lòng huynh ấy đã nghĩ gì? Có phải đã nắm tay cậu, tỉ tê rất nhiều điều với cậu không? Chỉ tiếc khi đó cậu chẳng nghe được lấy một lời. Có lẽ chuyện mình là pháp bảo đã thúc đẩy Hạng Thuật quyết định tự hủy để cứu vớt Trần Tinh cùng muôn dân trăm họ ở Thần Châu.

Lúc đó chắc huynh ấy bất lực và hoang mang lắm phải không?

Hạng Thuật: “?”

Được Trần Tinh kề cận bầu bạn mọi lúc, Hạng Thuật dường như đã dần chấp nhận sự thật này, nhận thấy vành mắt Trần Tinh hơi đỏ lên.

“Ta không sao.” Trần Tinh không cầm lòng được mà nói, “Khi ta tìm thấy huynh, thực sự không biết huynh là…”

“Ta biết,” Hạng Thuật đã không còn bận tâm, “ngươi đã giải thích mấy lần rồi.”

Trần Tinh gượng cười, tiếp tục nói: “Huynh…”

Hạng Thuật đưa mắt nhìn Trần Tinh, hai người đối diện nhau thật lâu. Trần Tinh rất muốn hỏi hắn rằng mấy ngày qua huynh đang nghĩ về điều gì? Song cậu không hỏi thành lời, bởi cậu cảm thấy lẽ ra mình phải là người thấu hiểu Hạng Thuật, vậy mà chẳng thể lý giải, an ủi hắn kịp thời, việc ấy làm Trần Tinh áy náy và hổ thẹn không thôi.

“Họ cũng về Sắc Lặc xuyên à?” Hạng Thuật liếc sang Trùng Minh và Lục Ảnh, hỏi cậu.

Trần Tinh gật đầu, Hạng Thuật phi người lên ngựa, nói: “Đi thôi.”

Mọi người rời khỏi Cáp Lạp Hòa Lâm, trên đường xuôi nam, một làn gió bạc đầu thổi qua, băng tuyết hòa tan, đồng cỏ khôi phục lại sắc thu một cách kỳ lạ, tiết mộ thu đang gần kề, sông Tát Lạp Ô Tô tựa như dải ruy băng đậm sắc xanh ngọc, mà bên kia bờ sông là cả một vùng bình nguyên bát ngát ánh vàng dưới những tia nắng mai. Cỏ lăn được làn gió thu mơn man mang qua núi, thổi vào mặt hồ, Hạng Thuật cùng Trần Tinh dắt ngựa, thong dong qua chiếc cầu phao sang sông.

Trần Tinh trước đây hiếm khi đoán được suy tính trong lòng Hạng Thuật, thậm chí chưa từng có ý tưởng này, nhưng dần dà, cậu bắt đầu nghĩ nhiều hơn về cái lần mình hôn mê, Hạng Thuật đã trải qua những tháng ngày ấy ra sao. Cuộc đời này hắn quan tâm nhất điều gì, đối đãi với bản thân ra sao…

Trần Tinh nghĩ xuôi nghĩ ngược vẫn cảm thấy mình có vô vàn lời muốn nói với hắn, là do ta vô tâm vô tính quá hay chăng? Dẫu biết trong linh hồn mình có Tâm Đăng, song cậu tuyệt nhiên chẳng lấy làm lạ mà còn bình thản chấp nhận sự thật này. Vì sao Tâm Đăng chọn cậu? Tâm Đăng là cái gì? Càng nghĩ sâu càng thấy phức tạp bộn bề, khiến Trần Tinh cũng trở nên hỗn loạn mơ hồ.

Có những chuyện, nếu chúng ta được biết đến ngay từ thuở còn thơ, sẽ dễ dàng yên dạ yên lòng, tiếp nhận nó nhưng một lẽ đương nhiên, giống như “ta là người Hán” hay “ta là người Hồ”, trước tiên nhận biết mình, sau đó mới nhận thức thế giới. Song nếu một lý lẽ đã ăn sâu bén rễ lâu năm, rồi bỗng một ngày bị đổ lật toàn bộ, cảm thụ ấy mới khó chịu làm sao.

Hiện giờ ắt hẳn Hạng Thuật đang nghĩ, “đến cùng ta là người Hán hay người Thiết Lặc?”, thậm chí “ta có phải con người không”. Trần Tinh cũng bắt đầu suy xét vấn đề “ta có phải người không” này.

“Ngươi mà còn luyện nữa,” Hạng Thuật nói, “là có thể tranh tài với võ sĩ Thiết Lặc luôn rồi.”

Trần Tinh thu cung, kéo tới mức bả vai đau mỏi, cậu cười đáp: “Xem ra ta vẫn có chút thiên phú võ học, nếu so với huynh thì sao?”

“Có lẽ cần luyện thêm một trăm năm nữa.” Hạng Thuật trả lời.

Trần Tinh ỉu xìu, đúng là cậu có luyện thêm một trăm năm nữa cũng không sánh được bản lĩnh căng cung én chao liệng của Hạng Thuật.

Hạng Thuật nói tiếp: “Nhưng nếu so phi ngựa nhắm tên với người trong tộc, miễn cưỡng có thể sống sót qua ba mũi tên.”

“Thật không?” Trần Tinh nhen đầy hy vọng, cười toe toét.

“Có đôi khi, ta cũng từng hoài nghi,” Trần Tinh suy nghĩ một lúc, không khỏi nói, “phải chăng ta cũng là một pháp bảo thành tinh, huynh nghĩ thế nào?”

Hạng Thuật: “…”

Bây giờ Trần Tinh đã hiểu được đại thể cõi lòng mê man của Hạng Thuật —— hắn không biết mình là gì.

Hạng Thuật nhăn mày nhìn Trần Tinh chăm chăm, nói: “Phải, ngươi là Tâm Đăng.”

“Ừ.” Trần Tinh tiếp lời, “Tâm Đăng cũng là một pháp bảo, giống như huynh là Định Hải châu. Nó đã ở bên ta từ lúc sinh ra tới giờ. Chẳng qua ta cho rằng, cho dù ta chỉ là một pháp bảo, ù ù cạc cạc tu luyện thành người, nhưng mà vậy cũng tốt lắm, dạo một kiếp làm người, không thiệt tí nào.”

Hạng Thuật ngừng bước, nhìn Trần Tinh với tâm trạng phức tạp trăm bề, nín lặng không đáp.

Trần Tinh quay đầu, cười bảo: “Thú thực với huynh, lúc đầu ta rất đỗi ngạc nhiên, vì sao lại mơ thấy Tương Dương, mơ rằng mình sẽ tìm được huynh ở nơi đó. Thế nhưng mấy ngày qua, ta đột nhiên nghĩ thông rồi. Đây chẳng phải là một pháp bảo đang kiếm tìm một pháp bảo khác ư? Thế thì hai ta chính là hai pháp bảo duy nhất trên đời biến thành người, may mà có huynh, may mà đã không phải cô đơn.”

Hạng Thuật cảm thấy lý luận của cậu khá là buồn cười, bất đắc dĩ xoay người lên ngựa: “Đi thôi, đừng nghĩ đâu đâu nữa, đừng quan tâm mình là gì.”

Trần Tinh nghe thế là biết ngay, quả nhiên đây là điều mà Hạng Thuật bận lòng nhất.

Hạng Thuật nghiền ngẫm lời vừa rồi của Trần Tinh, bấy giờ mới nghĩ thoáng hơn, gật đầu: “Không sai, sinh ra kiếp người, đến trần thế này dạo chơi một chuyến, rất may mắn.”

Trần Tinh tiếp tục nói: “Vì vậy huynh không cần xoắn xuýt về chuyện này, bởi huynh không phải là duy nhất trên cõi đời này, vẫn còn một pháp bảo khác sẵn sàng kề bên huynh đây. Tất nhiên…” nói đoạn, Trần Tinh nháy mắt với Hạng Thuật: “Ta sẽ không nói bí mật này với tộc nhân của huynh, huynh có thể chọn nói cho họ biết hoặc không.”

Hạng Thuật sững sờ, không khỏi bật cười.

Sắc Lặc xuyên thấp thoáng ở phương xa, lần này không còn chiến hỏa cháy rát, không có doanh trại hỗn độn, vẫn như ngày đầu Trần Tinh tới đây.

Sắc Lặc xuyên, dưới núi Âm, trời như chiếc lều, bao trùm lên bốn nội.

Trời xanh xanh, đồng nội mênh mang, gió thổi đồng cỏ lộ ra bò dê.

Các mục dân đang sửa soạn cho tiết mộ thu sắp đến, lều trại được dựng lên, Sắc Lặc xuyên được ba mặt núi Âm bao bọc đậm chất thế ngoại đào nguyên, cổ thụ ngợp lá vàng, xào xạc mơn man bên làn gió.

“Đại Thiền Vu về rồi!” có ngươi kêu lên, “Đại Thiền Vu!”

Đặt chân vào Sắc Lặc xuyên, chúng Hồ sôi nổi tiến lên chào hỏi, Hạng Thuật giật cương ngựa, quát: “Jia——!” lập tức quay đầu ngựa, mang theo Trần Tinh phi về phía vương trướng.