“Tiêu Khôn,” Lục Ảnh hiền hòa hỏi, “huynh còn tâm nguyện gì chưa thành sao?”
“Ta mang mồi về cho ngươi,” giọng Tiêu Khôn trầm lắng, “chỉ cần ăn nó, ngươi có thể cùng ta… vĩnh sinh bất tử… tại sao không nhận lấy món quà Ma thần ban tặng?”
Lục Ảnh thì thầm: “Tâm Đăng đã giúp ta khôi phục, nếu đây là tâm nguyện duy nhất của huynh, vậy thì ngủ yên đi thôi.”
“Không đời nào ——!” Tiêu Khôn trầm giọng, “theo ta đi ——”
Vết thương trên mặt hắn trông đến là rợn người, cặp mắt đục ngầu, khuôn mặt gầy còm, nước da xám xịt, vài sợi tóc trắng bên thái dương phất phơ trong gió. Lúc hắn há miệng nói chuyện, máu tím đen nhỏ xuống từ kẽ răng, bên ngực trái lủng một lỗ, không biết trái tim vốn nằm đấy đã biến đi đâu, lộ rõ xương sườn trắng xám.
“Đi đâu?” Lục Ảnh khẽ hỏi.
“Đến nơi ngươi đã hứa với ta.” Tiêu Khôn như đang tỉ tê, “Không có ác mộng, không có gánh nặng, không cần trở thành thức ăn cho muôn nghìn ác mộng vì loài người.”
Lục Ảnh đáp gọn lỏn: “Không đi.”
Tiêu Khôn thì thào, kiềm nén tiếng rít gào trong cuống họng, hắn bước lên từng bước, trì trệ lặp lại: “Theo ta đi.”
Lục Ảnh thong thả tiến lên, nhẹ nhàng để tay dưới cằm Tiêu Khôn, bắt hắn ngẩng lên, Tiêu Sơn sốt sắng muốn chạy tới, song đã bị Lục Ảnh ra hiệu ngăn lại, kêu nó đứng yên.
“Đây là chấp niệm của ngươi,” Lục Ảnh khẽ bảo, “Thương Lang bảo hộ ban ngày, Tiêu Khôn của ta, huynh giao quả tim còn đập cho loài người; tặng yêu lực sau cùng của huynh cho Tiêu Sơn. Và lúc này đây, huynh hiến cho Ma thần một thân máu thịt của mình.”
Quanh người Tiêu Khôn bùng lên hắc hỏa, hình thể không ngừng bành trướng, biến thành Ma lang to kềnh cao gần năm trượng!
Lục Ảnh đối mặt với Ma lang khổng lồ kia, Ma lang cao vụt lên như một ngọn núi, làm thân hình y trông bé mọn vô cùng, như một phiến lá trong mưa rền gió dữ, sau đó từ trán y từ từ tái sinh ra đôi sừng mới, tản ra quầng sáng cõi mộng!
Lục Ảnh thấp giọng: “Ta coi huynh là vị thần vĩ đại nhất thế gian này, đoạt huynh từ binh chủ, tiễn huynh về nơi yên nghỉ là vận mệnh duy nhất của ta.”
“Lục Ảnh!” Tiêu Sơn hét lên.
Lục Ảnh nói thật nghiêm túc: “Phượng hoàng, đưa họ rời khỏi đây, nơi này giao cho ta.”
Hình thể Bạch Lộc càng lúc càng lớn, ứng chiến với Thương Lang đang vồ tới chỗ họ, hai con yêu thú thượng cổ bắt đầu quyết chiến một trận lay trời chuyển đất giữa tuyết nguyên!
“Trần Tinh!” Xa La Phong quay đầu, Trần Tinh vẫn nhắm nghiền mắt, chuyên tâm truyền Tâm Đăng vào khắp ngõ ngách cơ thể Hạng Thuật.
Thương Lang cùng Bạch Lộc cao năm trượng húc vào nhau, Bạch Lộc nhắm cặp sừng vào bụng Thương Lang đẩy nó ra xa.
“Mang tất cả người ở đây đi mau!” Bạch Lộc hét lên bằng giọng Lục Ảnh, “Phượng hoàng!”
Trùng Minh ngẩng đầu nhìn họ đánh nhau, hồi lâu không nhúc nhích, hắn cúi đầu cau mày, nhìn chằm chặp Trần Tinh và Hạng Thuật.
Cự lang cắn vào cổ Bạch Lộc quăng nó đi, tiếp theo ngửa lên trời tru dài, đuổi theo họ.
Do Đa xông tới, vung xiềng xích quấn quanh cổ Thương Lang, Thương Lang chỉ cần hất đầu đã vứt Do Đa bay xa. Cự thú đánh nhau giẫm loạn khắp nền tuyết, đàn sói lũ lượt trốn đi, mấy lần suýt nữa đạp trúng Trần Tinh và Hạng Thuật.
Xa La Phong vừa né vừa bắn tên, nhưng không đả động gì được tới quái vật khổng lồ, hắn nổi điên gào lên: “Còn chưa tỉnh nữa hả?!”
“Ngươi không còn nơi nào để đi!” Thương Lang rống thét, “Ngươi đã thề với danh nghĩa phụ thân, cùng ta sống chết có nhau, cho đến một ngày Thần Châu lụi tàn ——”
Thương Lang cắn chặt Bạch Lộc, đè nó lên tuyết nguyên, Bạch Lộc đổ máu thành vũng vương vải khắp vùng Tạp La Sát.
Tiêu Sơn trợn to mắt, con ngươi kinh hoảng co lại, cuối cùng gào lên một tiếng tuyệt vọng!
Trong phút chốc, một luồng khí quét tới từ cơ thể Tiêu Sơn, sấm sét bổ thẳng lên trời!
Tiêu Sơn lơ lửng trên không, quanh người bập bùng ánh chớp cuồng bạo và lóa mắt, giống như khi Hạng Thuật hóa thành hộ pháp Võ thần, nó triệu hoán sấm chớp ngút trời, tựa một vị thần sấm lật ngược chiếc lọ lôi điện được tích lũy từ lớp lớp mây tầng suốt mấy ngàn năm thậm chí hàng vạn năm qua!
Khác với Hạng Thuật, Tiêu Sơn không dùng sức mạnh Tâm Đăng mà dùng bản thân dẫn lôi điện tới.
“Lục Ảnh ——!” Tiêu Sơn gầm lên trong cơn sấm, thấp thoáng bóng dáng một vị thần.
Cơ thể Thương Lang bị dập nát dưới từng đòn sấm hung hãn, lôi điện chiếm trọn cả một vùng Tạp La Sát.
Trùng Minh quát to: “Ngươi sẽ hủy phương bắc mất! Mau dừng tay cho ta!”
Lục Ảnh: “Tiêu Sơn!”
Trùng Minh không kiềm chế được nữa, bàn tay bốc lửa, ánh sáng tụ lại, dự định tung chưởng lên trời đánh Tiêu Sơn rớt xuống. Bằng không cứ để nó tiếp tục công kích bừa bãi bất luận địch ta, Thương Lang, Bạch Lộc, thậm chí là bọn Trần Tinh và Hạng Thuật cũng sẽ bị đập vỡ nát thành mảnh.
Ngay khi Trùng Minh chuẩn bị tung đòn chân hỏa muôn trượng, ánh vàng trên người Trần Tinh cùng Hạng Thuật cũng đồng thời thu lại, Hạng Thuật mở mắt, phản chiếu trong đó là gương mặt Trần Tinh. Khoảnh khắc Trần Tinh choàng tỉnh, cậu lập tức ngước lên nhìn trời.
Hạng Thuật cùng Trần Tinh như ngầm hiểu ý đối phương, phút chốc đan tay vào nhau.
Hạng Thuật mượn lực lấy đà phóng lên, võ bào mạ vàng che trời lấp đất, giày bọc giáp vảy vàng đạp không, tay trái vung mạnh, cầm khiên, đẩy lên trời với khí thế rào rạt!
Một tiếng nổ bùng lên như vào thuở vạn vật sơ khai, sấm chớp ngợp trời bổ xuống dữ dội, bị tấm khiên cản phá, Hạng Thuật vung khiên, phi người lên không, như một Võ thần giáng thế, quanh người tuôn trào hào quang, lấp ló bóng dáng một con rồng ánh vàng mơ hồ!
Trùng Minh lập tức thu chân hỏa về, xoay người bay tới chỗ Bạch Lộc trên tuyết nguyên, Lục Ảnh biến nhỏ lại thành người, Trùng Minh đặt một tay lên người giúp vết thương trên cổ y từ từ lành lại.
“Hắn không giết được nó,” Lục Ảnh nói, “chỉ ta mới có thể giúp Tiêu Khôn yên nghỉ.”
“Sức mạnh Chúc Âm,” Trùng Minh ngẩng đầu, trả lời Lục Ảnh một cách ngắn gọn, “các ngươi đã đánh thức nó, đúng là ý trời.”
Lục Ảnh đột nhiên mở to mắt.
Trước cuồng lôi của Tiêu Sơn, dãy Tạp La Sát như có cảm ứng, mặt đất không ngừng rung chuyển, dưới dãy núi quanh co, Long thần đang say ngủ như bị đánh thức, giận dữ gầm lên.
Cùng lúc ấy, Hạng Thuật giơ khiên chặn bao đòn sấm hung tàn của Tiêu Sơn, vọt tới trước mặt nó, linh hoạt và dứt gọn vung khiên đập tới.
“Choang” một tiếng, Thương Khung Nhất Liệt trong tay nó văng đi.
Một tiếng rồng ngâm thình lình vang vọng khắp bốn bề núi non.
Ba luồng long lực hùng mạnh phóng ra từ Thương Lang, Bạch Lộc và Hạng Thuật tập hợp lại, Thương Khung Nhất Liệt tượng trưng cho xác thịt bắt đầu biến đổi, hiện ra bóng một con rồng to tướng cuộn mình trên trời.
Trần Tinh ôm Tiêu Sơn đang rơi xuống, sững người trong giây lát, quên mất Tâm Đăng, ngẩng đầu trố mắt nhìn cảnh tượng này.
Năm tháng chảy trôi, một trong hai vị thần sáng thế, giây phút long hồn của Chúc Âm hiện thân, thời gian dường như cũng lắng đọng theo.
Thương Lang oằn mình cào đất, chật vật đứng dậy, rồi lại ngã uỵch xuống.
Hạng Thuật ngước lên nhìn trời.
“Các con của ta ——” giọng Chúc Âm chấn động giữa cõi đời.
Tiêu Sơn bàng hoàng mở mắt: “…”
“Phụ thân?” Lục Ảnh khó tin đứng dậy, ngước nhìn lên không trung.
“Phụ… thân.” Tiêu Khôn cũng biến về hình người, vùng vẫy trong tuyết.
“Phụ thân?” Hạng Thuật lầm bầm, “Ngươi là ai?”
Thần hình của Chúc Âm gầm như phủ lấp cả vùng Tạp La Sát, lượn vòng ở tận cùng thế giới, nó há mồm hướng về đại địa, một luồng năng lượng phun trào nhắm tới chỗ Thương Lang trên nền tuyết.
Máu Ma thần tan biến chỉ trong tích tắc, tiêu tán cùng hết thảy oán khí, vô vàn đốm sáng bay lên, như mạt tuyết mịn nhè nhẹ lửng lờ trôi từ đất lên trời.
“Quên hết mọi tranh đấu khiến ngươi đau đớn và không cam lòng,” giọng Chúc Âm ngân vang khắp đất trời, “giữa biển thời gian bao la muôn trùng, vẫn chỉ là những bọt sóng bé mọn bẵng qua trong chớp mắt.”
“Thời gian là vô tận.”
Thân hình Chúc Âm dần mờ đi.
Võ bào Hạng Thuật bay phần phật, hắn đáp xuống đất.
“Là tồn tại vĩnh viễn… độc nhất… “
Bóng dáng Chúc Âm hoàn toàn biến mất, sau đó cánh tay phải Hạng Thuật sáng lên, lần lượt hiện ra chín hình xăm phù văn kỳ dị, như một con rồng uốn lượn từ khuỷu tay tới cổ tay.
Hạng Thuật: “…”
Hạng Thuật nâng tay trái vuốt hình xăm trên cánh tay phải, võ bào thoắt chốc biến mất.
“Hạng Thuật!” Trần Tinh vội vàng chạy tới, ôm ghì lấy Hạng Thuật.
Xa La Phong thu cung, bải hoải thở hắt một hơi, đứng tại chỗ không chạy sang.
Hạng Thuật ôm Trần Tinh, nói: “Ngươi… ngươi thực sự tìm được nơi này, ngươi thế mà vẫn đến!”
“Huynh nói nhăng nói cuội gì đó!” Trần Tinh đẩy Hạng Thuật ra, giận hờn, “Cho dù huynh có chạy tới chân trời góc biển, ta cũng sẽ tìm được huynh!”
Hạng Thuật vội giải thích: “Ta không có ý đó… ta… ta biết ngươi sẽ đến mà!”
“An đáp?” Hạng Thuật nắm tay Trần Tinh, ngẩng đầu nhìn trời.
“Rồng… rồng,” Xa La Phong lầm bầm, “đó là rồng ư?”
“Đó là long lực sau cùng trên người ta, Tiêu Khôn, Thuật Luật Không cùng Tiêu Sơn,” Lục Ảnh giải thích, “là sự bảo vệ mà đại nhân Chúc Âm để lại cho trần gian.”
Lục Ảnh đi về phía Tiêu Khôn giữa nền tuyết, Tiêu Khôn đã tỉnh táo lại, Trần Tinh và Hạng Thuật buông nhau ra, cũng xoay người bước tới chỗ Tiêu Khôn. Trùng Minh cũng tới, mọi người đồng thời vây quanh Tiêu Khôn.
Sắc mặt hắn tái nhợt, hắn nằm trên tuyết, tóc dài tán loạn, máu tím đen lan rộng dưới người, nhuộm đen sẫm tuyết trắng.
“Tiêu Sơn, đã đỡ hơn chưa? Nào, tới nhìn Tiêu Khôn đi,” Lục Ảnh nói, “ngươi còn chưa thấy hình người của hắn đâu.”
Tiêu Sơn ngậm nước mắt, quỳ xuống bên cạnh Tiêu Khôn.
“Ngươi lớn khôn rồi…” Tiêu Khôn thì thào, nhắm nghiền hai mắt, nắm tay Tiêu Sơn, “ta đã mơ, một giấc mơ dài dằng dặc, ta gặp được ngươi trong mơ, ngươi trông trưởng thành hơn bây giờ nhiều, là một tiểu thiếu niên, chúng ta gặp lại nhau trên núi Y Khuyết trong giấc mơ ấy… xin lỗi, Tiêu Sơn…”
Tiêu Sơn sững sờ trơ mắt nhìn Tiêu Khôn.
“Năm ngươi một tuổi,” Tiêu Khôn chậm rãi nói, “ta mang ngươi về Tạp La Sát, ta nghĩ, ngươi sẽ tha thứ cho ta. Tuy rằng ngươi không phải con trai ta, nhưng, ngươi có thể gọi ta một tiếng…”
“Cha.” Tiêu Sơn nức nở.
Tiêu Khôn khẽ cong môi cười.
“Xin lỗi, Lục Ảnh,” Tiêu Khôn nói, “nếu kiếp này không được sống chết nguyện về bên nhau, ta chỉ có thể đi trước một bước, ta sẽ đợi đệ trong luân hồi…”
Lục Ảnh lặng thinh nhìn Tiêu Khôn.
“Ta đồng ý với huynh,” Lục Ảnh dịu dàng đáp, “như huynh và ta đã thề trước mặt phụ thân, từ nay về sau, cho đến tận cùng thời gian.”
Lục Ảnh đặt tay lên trán Tiêu Khôn, Tiêu Khôn dần biến thành Thương Lang, vầng sáng dịu nhẹ dâng lên, phân tán thành vô số đốm sáng, thong thả bay lên trời quay về với mạch thiên.
Một khắc sau, trên tuyết nguyên rộng lớn.
Hạng Thuật cúi đầu nhìn tay mình, Trần Tinh cũng thò tay sờ, chín phù văn đã biến mất, như chưa hề có gì xảy ra.
Trùng Minh nói: “Vào giây phút sau cùng, mặc dù không rõ lắm nhưng ta đoán, Thương Lang và Bạch Lộc đã giao hết long lực trong người mình cho ngươi, kết hợp với long lực sẵn có trong ngươi.”
“Long lực?” Hạng Thuật lấy làm khó hiểu, vô cùng thắc mắc, “Vì sao ta lại có long lực?”
Trần Tinh khẽ giật khóe miệng, nhìn Trùng Minh, lại đảo mắt dòm Hạng Thuật.
Hạng Thuật nhăn mày: “Các ngươi biết gì đúng không?”
Hạng Thuật đã bắt đầu hoài nghi, thực ra kể từ ngày gặp Trần Tinh, hắn luôn chưa thôi nghi ngờ.
“Ngươi nói rõ ngay cho ta,” Hạng Thuật thấy Trùng Minh không đáp bèn quay sang tra hỏi Trần Tinh, “ngươi còn bao nhiêu chuyện chưa nói với ta? Tại sao muốn tìm ta làm hộ pháp, vì sao ta có ‘long lực’?! Còn tên này là ai?”
Xa La Phong: “An đáp, ngươi… ngươi là rồng?”
Chính Hạng Thuật cũng đang bàng hoàng lắm thay, hành trình này có quá nhiều nghi vấn, hiềm nỗi hắn mãi chẳng có được đáp án.
Trần Tinh: “Tên ăn vận hở hang này là yêu vương, nhưng hắn không liên quan gì chúng ta, hắn nợ ta một nguyện vọng, cho nên luôn bám gót chúng ta, huynh cứ kệ thây hắn, coi như hắn không tồn tại là được.”
Trùng Minh: “…”
Trần Tinh cũng bối rối quá chừng, hay mình nói thẳng ra luôn cho rồi, đúng lúc này Lục Ảnh cùng Tiêu Sơn bước ra khỏi Tạp La Sát, đi tới trước mặt họ.
“Đừng hỏi bất kỳ điều gì, Thuật Luật Không,” Lục Ảnh nói, “đợi đến lúc thích hợp, ta sẽ giải thích với ngươi.”
Hạng Thuật như lọt vào sương mù, Lục Ảnh nói tiếp: “Trở về đi, ta hứa với ngươi, sẽ cho ngươi lời giải thích về tất cả những chuyện này. Khoảng thời gian này, Do Đa sẽ hỗ trợ bảo vệ Tạp La Sát, ít nhất không cần lo Thi Hợi dựng trận Vạn Linh ở đây, các ngươi thì sao?”
Hạng Thuật hỏi: “Ngươi là ai? Sao ta có cảm giác mình đã từng gặp ngươi?”
Hạng Thuật quan sát Lục Ảnh, láng máng như đã từng quen, chỗ này trông cũng rõ quen, nhưng không tài nào nhớ ra được.
Trần Tinh nói: “Hay chúng ta về rồi nói? Về Cáp Lạp Hòa Lâm trước được không? Còn tận mấy ngày đường. Đợi một chút, Lục Ảnh! Ta đột nhiên… nhớ ra một nơi.”
Trần Tinh bỗng nhiên nhớ ra một chuyện mà mình đã xem nhẹ suốt thời gian qua, không chừng có thể dùng cách này để giúp Hạng Thuật tháo gỡ nghi hoặc!
“Hạng Thuật, ta muốn cùng huynh đến một nơi, có lẽ… có thể cởi bỏ một ít nghi hoặc của ta… và huynh?”
Vừa hay có Lục Ảnh và Trùng Minh ở đây, không khi nào thích hợp hơn lúc này cả.
Hạng Thuật nín lặng nhìn đau đáu Trần Tinh một lúc, sau đó chạm phải ánh mắt có phần sợ hãi của Xa La Phong.
Hạng Thuật gật đầu, gọi: “An đáp.” nói đoạn, Hạng Thuật bước tới chỗ Xa La Phong muốn vỗ lên vai hắn, kiểm tra xem hắn có bị thương hay không.
Nhưng Xa La Phong lại sợ Hạng Thuật, không tự chủ thoáng lùi ra sau.
Hạng Thuật nhận ra động tác rất nhỏ này, không đụng vào hắn nữa, dặn dò: “Ngươi về trước, truyền lệnh cho Thạch Mạt Khôn, kẻ địch đã bị giải quyết, mọi người có thể về Sắc Lặc xuyên rồi.”
Xa La Phong gật đầu, hối hả phi người lên ngựa bỏ đi.
“Ta tin ngươi,” Hạng Thuật nói với Trần Tinh, “nói đi, đi đâu?”
Trần Tinh ngập ngừng một thoáng, bảo: “Ta phải giải thích với huynh trước, Hạng Thuật, trong cơ thể huynh có sức mạnh của Long thần Chúc Âm. Sau khi vị Long thần thượng cổ ấy ngã xuống, ngài đã biến thành dãy núi Tạp La Sát này.”
Mọi người ngẩng đầu nhìn dãy núi Tạp La Sát bị mây mù che phủ, ánh nắng xuyên qua tầng mây rắc vài tia nắng vàng, chiếu rọi những chóp núi tận cùng trần gian tô đậm nó thành chốn thần tiên.
Lục Ảnh giải thích: “Ta cùng Thương Lang Tiêu Khôn là yêu tộc ở vùng đất phương bắc. Vào thời viễn cổ, sau khi đại nhân Chúc Âm ngã xuống, ngài đã trao hai phần long lực còn sót lại cho bọn ta. Kể từ đó, Thương Lang cùng Bạch Lộc trở thành người coi mộ Long thần ở Tạp La Sát. Chúc Âm mở mắt là ngày, nhắm mắt là đêm, Thương Lang thủ hộ ban ngày, còn Bạch Lộc bảo vệ đêm dài.”
“Về sau, bọn ta bị máu Ma thần của Thi Hợi ăn mòn.” Lục Ảnh nói tiếp, “Thương Lang chưa bị luyện hóa hoàn toàn, có lẽ nhờ phần long lực này chèo chống, bảo vệ trái tim nó, hoặc chăng chấp niệm chưa nguôi, hy vọng tìm thấy Long lực chữa trị cho ta. Vì vậy ngươi — người có long lực giống như bọn ta ta đã trở thành con mồi của nó. Xin lỗi vì đã gây cho ngươi mớ rắc rối này.”
“Được rồi, ta biết, nhưng mẹ ta là Hạng Ngữ Yên,” Hạng Thuật nói, “cha ta là Thuật Luật Ôn, họ đều là người phàm, làm cách nào Long lực có thể tiến vào cơ thể ta?”
Trùng Minh bật cười đi sang chỗ khác, nghĩ bụng ta chống mắt coi ngươi giải thích thế nào.
“Mẹ huynh không phải người phàm,” Trần Tinh nói, “bà cũng là một hộ pháp Võ thần.”
Hạng Thuật: “!!!”
Trần Tinh nói: “Bà ấy chưa từng nói với huynh, đúng không? Ta đoán có thể bà ấy đã quên, bởi vì Khắc Gia Lạp đã đánh cắp một số ký ức của bà ấy. Bà ấy trốn ở đây, gả cho cha huynh, và sinh ra huynh.”
Hạng Thuật có chút rối loạn, hỏi tiếp: “Nhưng có liên quan gì tới long lực trong người ta?”
Tiêu Sơn đáp thay: “Vì ngươi là Định Hải châu ấy mà.”
Hạng Thuật: “Cái gì? Định Hải châu là cái gì? Ta là cái gì cơ?”
“Không không,” Trần Tinh vội chen lời, “không phải, bây giờ huynh đã không còn là Định Hải châu nữa!”
Lục Ảnh: “Tiêu Sơn, đừng gây thêm phiền toái.”
Trần Tinh đi tới chỗ một con ngựa, trầm tư một chốc thì cởi bỏ dây cương khỏi người nó, nói: “Ta không biết cặn kẽ lắm, nhưng có lẽ nó sẽ cho chúng ta câu trả lời. Dùng cách này giải thích với huynh biết đâu còn rõ hơn là chỉ nói bằng miệng.”
Hạng Thuật: “????”
Trần Tinh vỗ đầu ngựa, Hạng Thuật khó hiểu nhìn con ngựa nọ, hỏi lại: “Nó?”
Trần Tinh “ừm” một tiếng, buông cương ngựa ra, Tiêu Sơn thắc mắc: “Con ngựa này cũng biết nói hả?”
Trần Tinh nổi khùng lên: “Đương nhiên không biết! Ngươi nhìn nó giống đã thành tinh lắm hả?”
Con ngựa nọ được tháo dây cương, ngập ngừng thoáng chốc liền quay đầu chạy về một hướng khác trên tuyết nguyên.
“Theo nó, đi.” Trần Tinh nói, sau đó leo lên một con ngựa khác, vươn tay về phía Hạng Thuật.
Hạng Thuật trèo lên ngồi phía sau Trần Tinh, vòng qua eo cậu giật cương ngựa.
Lục Ảnh biến thành Bạch Lộc, Tiêu Sơn cưỡi trên lưng hươu, còn Trùng Minh thì hóa thành phượng hoàng, tò tò theo mọi người như bao lần, sải cánh hướng về nơi tận cùng tuyết nguyên.
Hạng Thuật hỏi Trần Tinh: “Mẹ ta là hộ pháp Võ thần, vì lẩn tránh Khắc Gia Lạp mới lên Tái Bắc. Còn ta thì trời xui đất khiên có được long lực, đúng không?”
“Có thể hiểu theo hướng này.” Trần Tinh trả lời, “nhưng tạm thời huynh đừng hỏi long lực có từ đâu, bởi vì sự kiện này kéo theo rất nhiều hệ lụy phức tạp, còn về trước đó mẹ huynh gặp phải chuyện gì, thú thực rằng ta cũng không rõ lắm… chẳng qua… Hạng Thuật à, lần này huynh tốt tính thật đấy.”
Hạng Thuật: “?”
Trần Tinh vừa cười vừa bảo: “Đổi thành bình thường, huynh mắng ta là cái chắc, thậm chí còn đòi đánh ta, kêu ta mau mau khai báo rõ ràng. Huynh từng nói, đời này huynh ghét nhất bị lừa gạt.”
Hạng Thuật: “Ta thượng cẳng chân hạ cẳng tay với ngươi khi nào? Phải, ta ghét bị lừa, song ta biết có mấy lời ngươi chọn không nói ra, âu cũng do bận lòng vì ta.”
Trần Tinh buồn bã bảo: “Phải, ta sợ lát nữa huynh biết mọi chuyện, sẽ có chút chịu không nổi…”
Hạng Thuật: “Sẽ giống như lúc Xa La Phong e ngại ta sao.”
Trần Tinh: “Huynh quá mạnh, đôi lúc sẽ khiến người ngoài e sợ.”
“Nhưng ngươi không sợ.” giọng hắn trầm xuống.
Trần Tinh: “Thôi huynh đừng nghĩ nữa, chúng ta sẽ có được câu trả lời nhanh thôi, song bất luận kết quả có ra sao, huynh phải hứa với ta rằng đừng tự dằn vặt bản thân.”
Tuyết lại rơi lất phất, con ngựa đã rời Tạp La Sát mười dặm có lẻ, tiếp tục hướng tới đầu cùng ngọn núi phía đông.
“Cho nên,” Hạng Thuật yên tĩnh một lúc, thình lình đặt nghi vấn, “ngươi tới Tương Dương tìm ta, cũng vì ta có long lực?”
“Không phải.” Trần Tinh lập tức bác bỏ suy đoán của hắn, giải thích: “Tuyệt đối không phải! Lúc ta gặp huynh vốn không hề biết huynh có long lực, thậm chí còn chẳng hay huynh là ai, cũng không biết huynh là con của Hạng Ngữ Yên, con cháu của Hạng gia.”
Hạng Thuật chấp nhận lời giải thích này, bởi dẫu tâm trí có hỗn loạn cách mấy đi chăng nữa, trực giác vẫn thôi thúc hắn tin tưởng Trần Tinh, vì vậy hắn lại tiếp tục trầm tư.
“Cho ta coi tay huynh nào?” Trần Tinh ngoái đầu, vén ống tay áo hắn lên, cánh tay cầm cương ngựa cường tráng, cậu vuốt từ mạch cổ tay của hắn lên khuỷu tay, hoa văn như hình xăm thấp thoáng dấu vết rất nhạt, chính là chín phù văn trên Bất Động Như Sơn!
Trần Tinh chợt có dự cảm rằng, biết đâu chừng Long thần dùng cách này trao trả Bất Động Như Sơn lại cho họ?
Song họ phải vận dụng chín phù văn này như thế nào?
Hạng Thuật bị Trần Tinh sờ sờ vuốt vuốt đâm ngứa, tiếp tục hỏi: “Cái này đại biểu cho gì?”
Trần Tinh giải thích rằng ma thương bị Vương Tử Dạ cướp mất là pháp bảo gia truyền của Hạng gia, việc này Hạng Thuật đã biết rồi, Trần Tinh cùng bọn Tạ An cũng thảo luận vụ này vô số lần, nhưng đụng tới Bất Động Như Sơn lại kéo theo một vấn đề khác ——
“Nếu ngươi không biết mẹ ta là Hạng Ngữ Yên,” Hạng Thuật vẫn chưa thông, “lẽ ra sẽ không muốn giao Bất Động Như Sơn cho ta, phải không?”
Hạng Thuật nghĩ tới đây lại bắt đầu ngờ vực, cảm thấy mình bị lừa tới nơi, song vẫn theo nguyên tắc tin Trần Tinh trước đã, đợi cậu giải thích một cách hẳn hoi.
Trần Tinh nghe hỏi thế thì trong lòng giật thót, sốt ruột biện bạch: “Không phải! Ban đầu ta không hề biết huynh là người Hạng gia, cũng không nhất định phải tìm con trai của Hạng Ngữ Yên để thừa kế thanh thần binh này, vừa hay hộ pháp là huynh, nên ta muốn thử xem… nếu không phải là huynh, chưa chắc đã dùng được Bất Động Như Sơn… Ta đang nói quái gì thế này?”
Tư duy Trần Tinh có chút hỗn loạn, cậu tinh ý nhận ra cảm xúc của hắn — Hạng Thuật trong tiềm thức mong rằng Trần Tinh tìm tới mình vì duyên số đã định sẵn, chứ không phải ôm mục đích khác.
Nhưng giờ đây Hạng Thuật có quá nhiều nghi vấn, ký ức ngày trước trở nên không chân thật, một vài chuyện dường như thực sự từng xảy ra, nhưng đối chiếu với thời gian lại không khớp mấy, muôn đầu nghìn mối khiến hắn không cách nào phân rõ, song lại cảm thấy lời Trần Tinh nói rất phải lý.
Trần Tinh vẫn đem cung tên theo, rỗi rảnh lại nhắm bắn vài thứ đang chuyển động. Phượng hoàng bay lờn vờn quanh họ, Trần Tinh dùng tên gỗ đã tháo đầu tên, coi nó thành bia ngắm, đương nhiên phượng hoàng đời nào bị cậu bắn trúng, mỗi lần tên bay tới nó liền cất cánh bay cao, sau đó lại sà xuống, Trần Tinh tiếp tục bắn thêm mũi nữa.
Phượng hoàng bị cậu quấy rầy, nói: “Cuối cùng ngươi muốn gì?”
Trần Tinh đáp: “Luyện tập.”
Hạng Thuật cũng bị đam mê này của Trần Tinh gây phiền, kể từ lúc rời khỏi Trường An, mà không, phải nói là khi còn ở Trường An, cậu đã quấn quít vòi hắn dạy mình cưỡi ngựa bắn cung, ngày nào cũng vác cung theo bắn chỗ này chỗ nọ, còn cần mẫn luyện tập hơn mình năm xưa.
“Đừng nghịch nữa.” Hạng Thuật nói.
Trần Tinh: “Huynh cầm ngựa, ta ngồi phía sau huynh. Tiêu Sơn, luyện với ta chốc nào.”
Tiêu Sơn “ờ” một tiếng, cưỡi Bạch Lộc chạy tới, Bạch Lộc có hình thể nhẹ nhàng uyển chuyển, tốc độ cũng nhanh hơn ngựa nhiều, móng không chạm đất, bay vờn trên tuyết nguyên như gió cuốn mây ngàn, quả là bia ngắm chất lượng nhất để thực hành. Trần Tinh bắn sạch tên trong giỏ thì Bạch Lộc vòng về thu tên giúp cậu. Đường nào thì cũng chẳng có gì làm, bởi thế bắn tên đã trở thành lạc thú duy nhất của cậu.
Mãi tới khi trời nhập nhoạng tối, phượng hoàng mới bay tới hỏi: “Ngươi có chắc nó có thể dẫn chúng ta tới nơi đặc biệt nào không?”
Con ngựa dẫn đường phía trước chợt ngừng lại, đứng trên tuyết ngó tới ngó lui.
Tiêu Sơn: “Hình như nó lạc đường!”
Bạch Lộc hỏi: “Rốt cục các ngươi muốn đi đâu?”
Trần Tinh ngước nhìn xa xăm, con ngựa kia cũng đang loáng thoáng mê man, sau rồi quay đầu chạy về một hướng khác.
Trần Tinh: “Tiếp tục đi nhé?”
Cậu có suy đoán con ngựa này muốn dẫn họ đến nơi Hạng Ngữ Yên từng đi qua, ngộ nhỡ không đúng thì sao? Không thì bẽ mắt lắm.
Thế là Hạng Thuật quay đầu ngựa, hai người hoang mang đi theo một con ngựa lạc hướng cũng đang hết mực hoang mang, tiến vào nơi sâu nhất trên cánh đồng tuyết.
“Ta cần chút thời gian sắp xếp mọi chuyện.” Hạng Thuật lên tiếng, “Hay là trở về Sắc Lặc xuyên đi, theo nó làm gì?”
Trần Tinh: “Xem tiếp coi sao, nếu trời tối hẳn mà vẫn chưa có kết quả, chúng ta quay về.”
Con ngựa chạy tới tận cùng Tạp La Sát, sao trời mọc lên, sao Bắc Đẩu nhấp nháy giữa màn đêm, chuôi thìa như đang chỉ lối về nơi nào đó. Tuyết ngừng, ngựa cũng dần chậm lại, ở đầu cùng bình nguyên quạnh quẽ, không có sinh linh, không có cỏ cây, không có dãy núi, mà cũng chẳng không có hồ nước, trên vùng đất bằng phẳng, giữa cõi vùng hoang vắng là một tòa tháp đá kỳ dị.
Trần Tinh thảng thốt kêu lên, cùng Hạng Thuật xuống ngựa chạy về phía tháp đá.
Đây là một di tích còn lâu đời hơn tháp đá cất giữ pháp bảo bên bờ Hồng Hồ và Cáp Lạp Hòa Lâm, làm sao nó lại xuất hiện ở đây?
Bốn bề vắng lặng không một bóng người, ngay cả sự xuất hiện của động vật cũng rất hiếm thấy. Tháp đá bị gió tuyết phủ đầy, nằm lặng lẽ trên nền đất đã đóng băng như đã trải qua nghìn năm sương gió.