Định Hải Phù Sinh Lục

Quyển 5 - Chương 109




Trần Tinh suýt tí nữa nổi điên, gần như muốn lật tung cả doanh A Khắc Lặc lên.

“Ngươi bình tĩnh trước đã!” Thác Bạt Diễm chộp lấy cổ tay Trần Tinh, lo lắng khuyên cậu.

Vào giây phút sau cùng trên đảo, Thương Lang đột ngột hiện thân, ngoạm Hạng Thuật lôi hắn ra ngoài, quay người phóng qua mặt hồ sau rồi biến mất dạng.

Tiêu Sơn khập khễnh đứng dậy, lập tức huýt sáo, bầy sói đầy khắp núi đồi không con nào đáp lại. Trong làn tuyết cùng non núi chung quanh lần lượt hiện bóng những con sói, chúng theo đuôi Thương Lang, vội vàng lao về phương xa.

Trần Tinh dần bình tâm lại, không nói lời nào mà nhìn Tiêu Sơn. Tiêu Sơn ngơ ngác nhìn Trần Tinh, tỏ vẻ áy náy: “Xin lỗi, ta không đánh lại nó, ta không…”

“Không phải lỗi của ngươi,” Trần Tinh lập tức bảo, “đừng loạn, Tiêu Sơn. Chúng ta cùng mang huynh ấy về!”

Vua A Khắc Lặc chỉ huy thủ hạ gấp rút chỉnh đốn đội ngũ, Do Đa cùng Bạt quân của hắn đang đợi lệnh ngoài hồ.

Mọi người cùng chờ lệnh Trần Tinh, dường như đã chấp nhận rằng hiện tại chỉ có cậu mới có quyền thống lĩnh.

Xa La Phong phi người lên ngựa, nói: “Ta tới phương bắc tra xét tình hình…”

“Chờ đã!” Trần Tinh ngăn hắn lại, cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh.

“Cần giúp không?” Trùng Minh rời lều, nhìn Trần Tinh với vẻ biếng nhác, vẻ mặt như đang nói: Lần này ngươi sẽ không nói ‘không cần’ nữa chứ?

“Yêu vương bệ hạ,” Trần Tinh rốt cục mở miệng thỉnh cầu hắn, “xin ngài lần theo hành tung của Thương Lang, bay tới Tạp La Sát, điều tra tung tích của Hạng Thuật, cầu ngài dùng hết sức xác nhận huynh ấy được an toàn.”

“Được,” Trùng Minh đáp, “thỏa thuận thứ ba, một lời đã định.”

Trùng Minh giơ tay, đập tay với Trần Tinh.

“Vua A Khắc Lặc, không cần đi cùng bọn ta,” Trần Tinh nói, “Thác Bạt Diễm, ngươi cùng Tư Mã Vĩ phụ trách hộ tống họ tới Cáp Lạp Hòa Lâm.”

Vua A Khắc Lặc muốn nói lại thôi, Trần Tinh bảo: “Do Đa sẽ theo bọn ta.”

Vua A Khắc Lặc nhìn con trai đã hóa Bạt, gật đầu. Trần Tinh bảo: “Lập tức lên đường, ngay bây giờ. Tiêu Sơn, chân ngươi đỡ hơn chưa?”

Tiêu Sơn chống bằng một cành cây, mù mờ nhìn Trần Tinh.

“Chân nó bị con sói kia cắn đứt.” Tư Mã Vĩ đáp thay.

Trần Tinh: “…”

Trần Tinh nhất thời không nói nên lời, tại sao bây giờ mới nói? Cậu lập tức quỳ xuống kiểm tra vết thương của Tiêu Sơn, may mà chỉ gãy xương tạm thời, Tư Mã Vĩ và Thác Bạt Diễm đã nẹp lại giúp nó rồi.

Tiêu Sơn: “Ta nhất định phải đi, đó là Thương Lang, nó cũng là ta… của ta…”

Trần Tinh biết Thương Lang có ý nghĩa nhường nào với Tiêu Sơn, nên không cố ép, liền gật đầu.

“Những người còn lại cùng ta xuất phát,” Trần Tinh bước nhanh ra ngoài, “đi cùng nhau, Xa La Phong, không được hành động một mình.”

Xa La Phong đành gật đầu, mọi người rời doanh, vương phi đã chuẩn bị đầy đủ vật tư, nhắn nhủ: “Từ đây đến Tạp La Sát nhanh nhất cũng phải ba ngày đường, đừng lo, Đại Thiền Vu nhất định sẽ không sao.”

Phượng hoàng đã bay đi trước, có nó ở đó, Hạng Thuật chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, đành là vậy nhưng lòng Trần Tinh vẫn nóng như lửa đốt.

Vương phi nói với Trần Tinh: “Các ngươi đều là đứa trẻ ngoan, ngươi nhất định có thể mang hắn về.”

Trần Tinh gật đầu, nhìn vương phi với đôi mắt ngấn lệ, không cầm lòng được mà ôm bà.

“Lạ thật đấy,” vương phi cười bảo, “sao ta cảm thấy ngươi rất quen, dường như đã gặp nhau trong mơ.”

“Đây là đồ cho các ngươi ăn trên đường,” vương phi dặn dò, “con ngựa này, là Ngữ Yên để ở chỗ ta.”

Trần Tinh lập tức nhận ra, đây chẳng phải con ngựa giữa chừng không nghe sai sử, muốn rời khỏi đội ngũ sao?

“Mọi người trở về cẩn thận.” Trần Tinh cáo biệt với vương phi, phi người lên ngựa hướng về Tạp La Sát.

Do Đa huýt sáo, phương bắc phủ tuyết trắng xóa, vương phi cùng vua A Khắc Lặc đứng dưới nắng mai, dõi theo bóng mọi người rời đi.

Do Đa đi đầu, dẫn đường cho mọi người, hiện giờ không thể cưỡi sói, nên Trần Tinh, Tiêu Sơn, Do Đa và Xa La Phong cưỡi ngựa, phi băng băng trên đất tuyết, mấy con Bạt còn lại chỉ có thể bám gót theo sau. Trần Tinh muốn săn sóc cho Tiêu Sơn bị gãy xương, kêu nó ngồi trước mặt mình, không dám cưỡi quá nhanh.

Dọc đường đi Tiêu Sơn vẫn luôn rầu rĩ, Trần Tinh biết nó hổ thẹn trong lòng, cảm thấy nếu không phải tại mình chạy ra chắn cho Thương Lang, Hạng Thuật đã không bị bắt đi trong lúc suy yếu nhất.

Trần Tinh xoa đầu nó, động viên: “Không sao đâu, Tiêu Sơn, ta biết Thương Lang cho ngươi yêu lực sau cùng của nó, ngươi sợ hãi khi gặp nó âu cũng là thường tình.”

Tiêu Sơn ‘ừm’ một tiếng, Trần Tinh nói tiếp: “Trùng Minh đã tới đó trước rồi, Hạng Thuật sẽ ổn thôi, gặp được Lục Ảnh, không chừng y sẽ có cách.”

Xa La Phong trầm lặng theo họ suốt quãng đường. Một ngày sau, Trần Tinh không gồng mình được nữa, Tiêu Sơn còn đang bị thương, vì vậy họ cắm trại qua đêm tại chỗ, Do Đa nhóm lửa trại cho họ, rồi ra ngoài tuần tra.

Tiêu Sơn ngả vào lòng Trần Tinh mà thiếp đi, Xa La Phong thừ người nhìn lửa trại, Trần Tinh dựa vào gốc cây, đưa mắt quan sát Xa La Phong, hai tầm mắt chạm vào nhau, sau đó bất giác dời đi.

“Chu Chân đã nói gì với ngươi?” Xa La Phong hỏi.

“Máu Ma thần đâu?” Trần Tinh hỏi, “Ngươi hẳn vẫn chưa uống, giao cho ta đi.”

Xa La Phong thò tay vào ngực móc ra một cái bình nhỏ.

“Vì sao Do Đa có thể sống,” Xa La Phong lầu bầu, “còn Chu Chân lại chết.”

Trần Tinh đón lấy bình nhỏ, lắc nhẹ nhưng không mở ra.

Xa La Phong tiếp tục hỏi: “Thuật Luật Không cũng sẽ biến thành thế ư?”

“Sẽ không,” Trần Tinh trả lời, “trong tim huynh ấy có hạt giống của Tâm Đăng.”

Xa La Phong nhíu mày nhìn Trần Tinh, Trần Tinh cất máu Ma thần đi, nói: “Nói cho ta biết đi, ngươi và Chu Chân đã xảy ra chuyện gì. Ta còn tưởng ngươi sẽ uống.”

“Ta nói ta mơ thấy người,” Xa La Phong hỏi với vẻ ngờ vực, “ngươi tin không?”

Trần Tinh: “Mơ thấy ta làm gì?”

Xa La Phong hiển nhiên rất bối rối, hắn lầm bầm miêu tả: “Trước khi gặp Chu Chân, hình như là tháng hai? Không hiểu sao ta luôn mơ cùng một giấc mơ, ta đứng trên một ngọn núi cùng một người xa lạ, người đó nói với ta đừng uống thứ Chu Chân đưa.”

Trần Tinh nhớ lại cuộc trò chuyện lúc trước của mình với Xa La Phong.

“Ta hận không thể giết hắn,” Xa La Phong nói, “nhưng không không tự chủ mà sợ hắn.”

Xa La Phong tịch mịch nhìn đống lửa, giải bày: “Ta từng muốn uống vài lần, nhưng luôn nhớ tới giấc mơ kia, cho đến khi ngươi xuất hiện. Người trong mơ, ta cảm thấy chính là ngươi.”

Trần Tinh khẽ nhướng mày, nói: “Ngươi chỉ là ngày nghĩ đêm mơ mà thôi. Ta tưởng người yêu ngươi sống lại, ngươi hẳn sẽ hạnh phúc lắm chứ.”

Nói thì dễ, nhưng nếu đổi thành cậu, Hạng Thuật chết, bị Vương Tử Dạ biến thành Bạt, Trần Tinh làm sao nhẫn tâm ra tay, khiến hắn tan thành tro bụi?

Xa La Phong nói tiếp: “Không, khi ta phát hiện hắn trở về từ cõi chết, suy nghĩ đầu tiên trong đầu là sợ hãi.”

“Gặp ở đâu?” Trần Tinh khẽ hỏi.

“Hồ Ba Lý Khôn,” Xa La Phong đáp, “gần mộ phần của hắn.”

Năm xưa Xa La Phong cầm đầu người Nhu Nhiên, tranh giành vùng hồ Ba Lý Khôn với người A Khắc Lặc, lẽ ra đã phải nhân nhượng ngừng chiến, ngặt nỗi tâm tính tuổi trẻ cao ngạo, cộng thêm vừa nhậm chức tộc trưởng, muốn lập uy răn đe các bộ, vì vậy hắn bất chấp sự khuyên can của Hạng Thuật, tiến hành tập kích Do Đa.

Do Đa là niềm kiêu hãnh của người A Khắc Lặc, ngoài Hạng Thuật ra, không ai trên đời này có thể khuất phục được hắn, làm sao hắn để Xa La Phong vào mắt? Đôi bên hỗn chiến một trận, vì giảm bớt thương vong cho tộc mình, dẫu biết bản thân không phải đối thủ của Do Đa, song Chu Chân vẫn vì thanh danh của Xa La Phong mà đơn phương thách đấu Do Đa.

“Năm đó, ta hối hận vô cùng,” Xa La Phong siết chặt tay, day trán mình, giọng nói khẽ run, “ta biết chỉ cần ta không nói, hắn sẽ thay ta giết Do Đa, nhưng chỉ cần ta nói một câu, hắn đã không phải chết.”

Sau đó, Chu Chân gắng hết sức, dùng mạng đổi mạng, đâm trường đao vào tim Do Đa, mà bản thân cũng bị hắn giết. Kể từ đó, người A Khắc Lặc cùng Nhu Nhiên vĩnh viễn không thể hóa giải hận thù. Cuối cùng, Xa La Phong đã chôn Chu Chân trên hòn đảo giữa hồ.

Lần này Xa La Phong không còn vừa gặp đã ầm ĩ đòi báo thù vua A Khắc Lặc nữa, điểm này khiến Trần Tinh lấy làm khó hiểu, chẳng phải đợt trước hắn cứ bất chấp muốn giết vua A Khắc Lặc sao?

Mấy năm qua, cứ đến ngày giỗ là Xa La Phong sẽ lại đến mộ phần trên đảo thăm Chu Chân. Nhưng năm nay, khi hắn vừa đặt chân lên bờ hồ, đúng lúc gặp Chu Chân đã sống lại!

Chu Chân dường như biết trước hắn sẽ đến, bèn đưa cho hắn một lọ máu Ma thần.

Trần Tinh đoán lần trước chắc hẳn cũng tương tự thế này, nhưng sau cùng đã bị Tiêu Sơn phục kích trong rừng cắt ngang. Lúc đó Tiêu Sơn dùng Thương Khung Nhất Liệt vồ lủng bụng Xa La Phong, Chu Chân chưa kịp giao máu Ma thần cho hắn, sợ bại lộ hành tung nên lo chạy thoát thân trước. Xa La Phong được tộc nhân mang về Sắc Lặc xuyên, được cậu chữa khỏi, sau rồi Chu Chân âm thầm lẻn vào Sắc Lặc xuyên, thuyết phục Xa La Phong uống máu Ma thần, tiếp theo chuyển hóa mọi người thành Bạt.

Lần này, biểu hiện của Xa La Phong bình thường hơn rất nhiều, có phải do Hạng Thuật đã nghiêm cấm hắn trả thù trước khi lên đường không? Hay vì lần trước hắn táo bạo khó thể kiểm soát, là do bởi máu Ma thần ảnh hưởng?

“Ta không biết mình có thích hắn không,” Xa La Phong đăm chiêu nhìn lửa trại, lầm bầm, “ta chỉ biết, Chu Chân luôn thích ta. Cũng như ta thích Thuật Luật Không suốt mấy năm qua.”

Trần Tinh nói: “Cho nên sau khi bị Hạng Thuật từ chối, ngươi đã chấp nhận Chu Chân.”

Xa La Phong nói: “Ta biết dù có làm mọi cách, không thích chính là không thích, không cách nào thay đổi được, cũng không lay chuyển được sự quan tâm của đối phương. Ta cũng biết Chu Chân đau khổ hơn ta nhiều. Vì thế ta đã nghĩ, chấp nhận hắn có gì không tốt? Ta đã không còn hi vọng, thay vì khiến hai người thống khổ, thì một mình ta gặm nhấm tổn thương vẫn hơn.”

Trần Tinh nói: “Nhưng đôi khi ngươi vẫn coi hắn là Hạng Thuật, đúng không?”

Xa La Phong không trả lời, khe khẽ thở dài, đáp: “Thỉnh thoảng, nhưng cũng khá hiếm. Không biết tại sao, ta luôn cảm thấy mình như đã quen ngươi từ rất lâu rồi. Nói thật, ta có chút hận ngươi, không, ta thực sự hận ngươi.”

Trần Tinh giương mắt nhìn Xa La Phong, mỉm cười đầy bất đắc dĩ.

Xa La Phong nói: “Từ bé hắn đã thích mẫu người như ngươi, ngươi chính là định mệnh của hắn, lúc thấy ngươi vào thành, ta liền biết, hắn thích ngươi.”

Trần Tinh thấp giọng: “Xin lỗi, vì đã cướp mất an đáp của ngươi.”

Xa La Phong cười khổ: “Tất cả là lỗi của ta, không thể trách người khác, ta không chiếm được lòng Thuật Luật Không, mà còn đánh mất Chu Chân.”

“Ngươi thích hắn không?” Trần Tinh hỏi nhỏ.

“Ta không biết.” Xa La Phong nghẹn ngào, gần như không cầm lòng được, run rẩy nói: “Hắn kêu ta uống máu Ma thần, là có thể ở bên hắn, vĩnh viễn ở bên hắn. Ta đã từng muốn uống, muốn đi cùng hắn, nhưng ta sợ lắm. Chu Chân là thị vệ mà cha ta mua về, họ đều nói hắn là tạp chủng do nữ Nhu Nhiên trong bộ lạc và người Hán sinh ra, hắn giống như anh trai ta, chưa bao giờ ta coi hắn như nô lệ, ta lớn lên cùng hắn, hắn càng giống an đáp ta hơn. Nhưng cớ sao lại là hắn…”

Trần Tinh vươn tay ôm Xa La Phong, Xa La Phong không kìm được mà vùi vào lòng Trần Tinh, bật khóc nức nở.

Trong đêm sâu thăm thẳm, Hạng Thuật ho khan, đầu vai bị răng nanh bén nhọ của Thương Lang đã thối rữa đâm thủng, hắn lảo đảo đứng dậy từ nền tuyết, mặc dù bị thương nhưng vẫn bất khuất, bày ra tư thế đánh nhau, nhìn chòng chọc Thương Lang hư thối ở đối diện.

Bốn phía đều là bầy sói với cặp mắt tràn hắc khí, bao vây Hạng Thuật ở chính giữa.

Đây là dãy núi phía đông Tạp La Sát, gió thét gào trên đỉnh, Hạng Thuật bị nhốt trên này, bốn bề đều là vách đá, cách đó không xa là một màn sáng đầy sắc thái đang trôi nổi và bao trùm cả khe núi.

Lửa đen bốc lên từ cơ thể Thương Lang, sau đó biến thành hình người, đó là một người đàn ông cao to với nét mặt lạnh băng, trên gò má có một vết nứt dài.

“Long lực.” người đàn ông hơi cúi đầu, nhìn Hạng Thuật đã hôn mê.

“Long lực của phụ thân…” hắn lầm bầm, “có nó, Lục Ảnh có thể…”

Quang hoa trong hẻm núi lưu chuyển, người đàn ông mặc đồ đen giơ tay lên, thu thập oán khí nhân gian, lửa đen bùng cháy trên tay, đập ầm ầm vào màn sáng, khiến màn sáng bảo vệ hẻm núi không ngừng dao động.

“Lục Ảnh,” người đàn ông trầm giọng, “ta mang, con mồi về cho ngươi, trên người nó, có sức mạnh của phụ thân chúng ta ——”

Trong khe núi, Lục Ảnh khẽ nói: “Thả hắn đi, Tiêu Khôn.”

Người đàn ông tên Tiêu Khôn rít lên: “Ăn hắn! Ngươi có thể khỏe lại…”

Thái dương ló dạng, Trần Tinh lay Xa La Phong đang say ngủ, gọi: “Dậy thôi.”

Trên mặt Xa La Phong còn vương nước mắt, đây là mảnh rừng sương muối mà lần trước bị Tiêu Sơn tập kích, đi thêm nửa ngày nữa là sẽ đến Tạp La Sát, dãy núi được mây mù che phủ thấp thoáng từ xa.

Tiêu Sơn ngồi trên lưng ngựa, nói với Trần Tinh ở phía sau: “Bên này, theo ta!”

Lần này ngựa không quay đầu chạy đi nữa, Trần Tinh tiến vào hẻm núi theo chỉ dẫn của Tiêu Sơn, hướng sâu vào bí cảnh. Không khác với lần trước, trong khe núi không có lấy một ngọn cỏ, vạn vật héo úa điêu tàn, khi họ đứng trước bí cảnh, một màn sáng dịu nhẹ chắn đường mọi người.

“Thấy họ rồi!” Xa La Phong kêu lên.

Trần Tinh ngước lên, thấy một người đàn ông đang đứng trên cao, một tay xách tay trái Hạng Thuật lên, còn người Hạng Thuật thì buông thõng xuống, không biết còn sống hay chết. Trần Tinh giận tới mức tim đập chân run, xoay người muốn xông lên triền núi, Xa La Phong vội ngăn cậu lại: “Đừng đâm đầu chịu chết! Ngươi không thể lên đó! Để ta đi cứu hắn!”

Dứt lời, Xa La Phong quay đầu ngựa, nhắm thẳng lên mặt đông triền núi. Do Đa thoạt tiên là ngẩn người, sau đó cũng vòng qua hẻm núi, tiếp cận đỉnh núi từ một hướng khác.

“Trần Tinh, vào hẻm núi đi.” giọng nói dịu dàng của Lục Ảnh vang lên.

“Lục Ảnh!” Trần Tinh gọi lớn.

Trong hẻm núi Tạp La Sát, Trùng Minh biến thành người, ngọn lửa thần thánh xoay chuyển quanh thân, bảo vệ Lục Ảnh. Lục Ảnh yên tĩnh ngồi đó, xòe tay ra, quang hoa nở rộ biến thành màn sáng, ngăn chặn oán khí ngoài kia.

Trên con đường rợp bóng cây, oán khí triệt để tan biến, sau khi Vạn Pháp phục sinh, bí cảnh tràn ngập một thứ ánh sáng kỳ lạ, như được bao phủ trong cõi mộng.

“Đến đây, mượn sức mạnh của mạch địa,” Trùng Minh nói, “thử một lần xem, chỉ sợ kinh động tới Xi Vưu.”

Lục Ảnh thấp giọng: “Nơi này không cầm cự lâu được nữa, Tiêu Khôn đã trở lại.”

Tiêu Sơn khập khiễng bước tới chỗ Lục Ảnh, nhào vào lòng y, ôm lấy vòng eo ấy, Lục Ảnh đưa tay xoa đầu nó.

“Sừng của ngươi!” Tiêu Sơn nói, “Trần Tinh và Hạng Thuật, đoạt lại cho ngươi!”

Tiêu Sơn tháo sừng hươu trên lưng xuống, giao cho Lục Ảnh.

Xa La Phong nhìn chung quanh, đoạn ngước lên nhìn trời, trên đỉnh Tạp La Sát, hắc hỏa lưu tinh rơi xuống đập ầm ầm vào màn sáng, nổ liền mấy tiếng.

Trần Tinh: “Trùng Minh, đã xảy ra chuyện gì? Không phải kêu ngươi đi cứu Hạng Thuật sao?”

Trùng Minh hậm hực: “Cô vương thử rồi, thất bại! Cho ngươi đổi nguyện vọng khác đó!”

“Đừng quá lo,” Lục Ảnh an ủi, “hiện giờ Tiêu Khôn sẽ không làm hại Thuật Luật Không.”

Trùng Minh: “Trần Tinh, nghĩ cách cứu Bạch Lộc trước, rồi mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng.”

Trần Tinh ngẩng đầu, màn sáng dần tan biến, gần như trở nên trong suốt dưới sức mạnh của người đàn ông mặc đồ đen.

“Hắn rốt cục là ai?”

“Huynh ấy chính là Thương Lang.” Lục Ảnh trả lời, “Huynh ấy chỉ muốn khôi phục yêu lực giúp ta, đã đánh mất lý trí, Thuật Luật Không có long lực, cùng nguồn gốc với sức mạnh của Thương Lang và Bạch Lộc…”

Trần Tinh đột nhiên nhớ ra, trên hòn đảo giữa hồ Ba Lý Khôn, trận Phược Long của Chu Chân không những vây khốn Thương Lang, mà còn tác động tới Hạng Thuật. Nhờ vậy Thương Lang lập tức biết Hạng Thuật có long lực, bèn bắt hắn bôn ba tới tận Tạp La Sát, mong Lục Ảnh có thể hấp thu long lực tàn dư trong cơ thể Hạng Thuật để phục hồi.

Lại một đợt bạo kích đến từ hắc hỏa lưu tinh, Trùng Minh thúc giục: “Không còn kịp nữa! Lên đỉnh núi Tạp La Sát mau, mượn sức mạnh giao hòa của mạch thiên địa, tăng cường uy lực Tâm Đăng, có lẽ sẽ triệt để xua tan máu Ma thần trên người Bạch Lộc!”

Lục Ảnh thấp giọng: “Cho dù thất bại, cũng đừng lo lắng, đại trừ tà, các ngươi đã giúp Vạn Pháp phục sinh, ta tin rằng lần này, các ngươi có thể sáng lập ra một tương lai hoàn toàn mới.”

Trùng Minh vung tay áo, bắn ra một ngọn lửa xoáy mang họ bay lên đỉnh núi Tạp La Sát.

Lục Ảnh nói: “Ta bị máu Ma thần ăn mòn đã nhiều năm, ngươi có chắc sẽ chữa khỏi cho ta không?”

Trần Tinh nắm tay Lục Ảnh, nghiêm túc đáp: “Ta không biết, nhưng vì Tiêu Sơn, ngươi nhất định phải chống đỡ.”

Lục Ảnh đưa mắt nhìn Tiêu Sơn, Tiêu Sơn đợi thời khắc này đã lâu, mắt nó nhòe nước, ngơ ngác nhìn Lục Ảnh.

Lục Ảnh gật đầu, nói: “Cố gắng lên.”

Trùng Minh hỏi: “Bạch Lộc, ngươi còn muốn nhắn nhủ gì không?”

Lục Ảnh ngẫm nghĩ, nói: “Ta kêu Tiêu Sơn tới núi Âm tìm xích Thiên Cơ, thời Vạn Pháp quy tịch, đại bàng đã thoát khỏi xiềng xích và rời khỏi phương bắc.”

Trùng Minh lạnh lùng nói: “Cô vương đã tới đó.”

Lục Ảnh bảo: “Một ngày nào đó ngài sẽ tìm được hắn cùng Khổng tước Đại Minh Vương, chớ nóng vội. Nếu lần này ta không sống được, phiền ngài thay ta chăm sóc họ.”

Trùng Minh cười gằn: “Bắt đầu đi.”

Trần Tinh đoán trước khi họ tới đây, Lục Ảnh nhất định đã nói gì đó với Trùng Minh, việc dính dáng tới Thương Lang, Bạch Lộc hẳn là người rõ nhất nội tình năm xưa. Thời gian không thể chậm trễ hơn nữa, Trần Tinh đặt Lục Ảnh nằm trên đỉnh núi, ôm y vào lòng, nhẹ nhàng cầm bàn tay đã hư thối và đan vào tay y.

“Ngươi rất giỏi.” Lục Ảnh dịu dàng khen ngợi, y nằm trong lòng Trần Tinh, ngón trỏ và ngón giữa bắn ra tia sáng mộng ảo lộng lẫy, khẽ khàng đặt lên đôi môi ấm áp của cậu, nói: “Đây là việc cuối cùng ta làm được cho các ngươi, nếu ta không thể sống…”

Trần Tinh phản bác: “Ngươi đừng nói vậy! Tiêu Sơn vẫn còn chờ ngươi mà! Tới đây!”

Hắc hỏa lưu tinh bắt đầu hội tụ trên không, lần lượt bắn tới đỉnh núi Tạp La Sát, Tiêu Khôn chấp nhất không buông, huy động oán khí hòng nện họ rớt xuống. Bầy sói dốc toàn lực rời khỏi mặt đông ngọn núi, tầng tầng lớp lớp trèo lên đỉnh núi.

“Lục Ảnh —— về bên ta ——” Tiêu Khôn xách Hạng Thuật đã bất tỉnh, gần như là rống lên, “Lục Ảnh, ngươi đang làm gì!”

Trùng Minh quát: “Tiêu Sơn! Đi xuống đuổi bầy sói! Nơi này giao cho ta!”

Trùng Minh vẽ ra một vòng lửa, chống lại hắc hỏa lưu tinh đang trút xuống đỉnh núi như vũ bão.

Lục Ảnh nhắm mắt, tóc dài xõa tung, nửa gương mặt đã mục nát, nửa còn lại đẹp đến nao lòng, toát lên mỹ cảm khó thể diễn tả bằng lời, một thân áo bào trắng như hòa làm một thể với tuyết trắng.

Trần Tinh thì thào: “Lục Ảnh, ngươi phải cố hết sức chống lại Ma thần.”

Sau đó, Trần Tinh thiêu cháy toàn bộ sức mạnh Tâm Đăng, truyền vào cơ thể Lục Ảnh.

Trên đỉnh Tạp La Sát, một vòng sáng hùng hậu nở rộ dưới bầu trời u ám, bành trướng vang dội!

Ti tỉ giấc mơ đen tối bất ngờ cắn trả, xâm nhập vào ý thức Trần Tinh! Chốn tái ngoại xa xăm, nỗi đau trước cái chết thê thảm của người Hồ sau chiến trận, tim vỡ từng mảnh, quặn lòng từng cơn khi biệt ly, máu tươi nồng đậm, ác mộng trẻ con, hội tụ thành một con quái vật có khuôn mặt dữ tợn, gào rống với Trần Tinh!

“Đây là…”

“Cõi mộng,” Lục Ảnh khẽ nói, “ác mộng trần gian.”

Thoảng chốc chỉ còn lại Lục Ảnh và Trần Tinh đứng trên đỉnh núi, Trần Tinh thắp lên cường quang, ngăn trở vô số khuôn mặt thối nát đang tiếp cận và cắn xé trong bão táp oán khí.

Lục Ảnh nhìn xung quanh rồi nghiêm túc bảo: “Ta và Thương Lang, từng là những vị thần bảo vệ cõi mộng phương bắc. Bọn ta phụ trách hóa giải tất thảy mộng mị cõi trần, phá tan oán hận và không cam lòng mà Ma thần gieo rắc khắp Thần Châu.”

“Thế nhưng chẳng phải Xi Vưu mới sống lại gần đây hay sao?” Trần Tinh tận lực thôi thúc Tâm Đăng, hiềm nỗi bão táp bốn hướng quá dữ dội, lớp lớp khuôn mặt đen ngòm đập nát tấm chắn của Tâm Đăng, sau đó lại có thêm vô vàn ác mộng vồ vập tới.

“Không,” Lục Ảnh giải thích, “sức mạnh của gã đã tồn tại trên Thần Châu từ rất lâu, lâu lắm rồi. Từ trận chiến thượng cổ năm xưa, máu gã ngấm vào vùng đất Thần Châu, cho dù là nhân tộc hay yêu tộc, thì thực vật, sinh linh, chim trời và cả biển mà chúng ta ăn đều bị máu Ma thần ảnh hưởng.”

“Máu Ma thần và máu Hiên Viên đều đã ăn sâu bén rễ, tồn tại trong cơ thể các sinh vật sinh tồn trên vùng dất này, và trở thành một phần không thể thiếu.” Lục Ảnh nói, “Chúng vẫn luôn tranh đấu quyết liệt trong cơ thể mỗi người, binh chủ chưa bao giờ từ bỏ cuộc chiến tranh đoạt phàm trần, gã gieo mầm ác mộng trong những đêm trường, bùng phát ý nghĩ cướp giật và giết chóc vào ban ngày.”

Trần Tinh chỉ tay lên trời, Lục Ảnh bước tới bên cạnh cậu, nói: “Ngay bây giờ, chúng ta chính thức tuyên chiến với gã. Trần Tinh, phía sau ngươi không chỉ có nhân loại, mà còn có hoa cỏ cây cối, chim thú trùng cá trên thế gian, là muôn dân trăm họ khắp vùng đất Thần Châu này, kề vai sát cánh cùng ngươi! Hãy cho ta Tâm Đăng của ngươi!”

Lục Ảnh đứng phía sau Trần Tinh, cơ thể bỗng nhiên bùng lên luồng sáng chói lóa, áo bào trắng phấp phới, trở thành bóng một vị thần bảo vệ cậu.

Trước mặt hai người là cơ man ác mộng chất chồng, hội tụ thành một khuôn mặt hung tàn che trời lấp đất.

“Bạch Lộc ——!”” Xi Vưu ré lên.

“Ra tay!” Lục Ảnh dứt khoát hét lên, “Đập tan ác mộng!”

Hiện thế.

Trên đỉnh Tạp La Sát, một cột sáng chọc xuyên trời, Trần Tinh cùng Lục Ảnh đắm mình trong cột sáng ấy, mạch địa bỗng chốc biến đổi khó lường, oán khí phóng lên cao, mà phía sau Thương Lang Tiêu Khôn, hắc hỏa lưu tinh rút về tụ lại thành khuôn mặt Xi Vưu, gã phẫn nộ gào thét.

“Yêu tộc các ngươi,” gã ré lên với âm thanh kinh khủng, “lũ láo xược ——”

Ngay sau đó, hắc hỏa Xi Vưu đột nhiên vọt tới chỗ Trùng Minh!

Trùng Minh đã lường trước hành động này, liền phất tay áo, dâng lên chân hỏa rừng rực, tựa như có chín mặt trời bỏng rát tập trung trong lòng bàn tay, ngọn lửa cháy bùng tới tận cùng trong thời khắc ấy.

“Cút về cung Huyễn Ma của ngươi đi!” Trùng Minh căm phẫn thét lên, siết tay thành đấm giáng một đòn chấn động vào oán khí!

Hệt như sao chổi xé tan màn đêm, một luồng chân hỏa xuyên thủng oán khí, liệt diễm xông thẳng vào đêm đen!

Ý thức thế giới.

Trần Tinh lật lòng bàn tay, gom ánh sáng Tâm Đăng lại, lần lượt hướng ra ngoài, đẩy ra xa!

“Phá!” Trần Tinh và Lục Ảnh đồng thời hét lên.

Cơn ác mộng u ám của thế giới vô biên bỗng chốc tan tành dưới một chưởng của Tâm Đăng, muôn sao trên trời giáng xuống biến thành bụi sáng, phủ lên dãy núi Tạp La Sát.

“Kết thúc rồi,” Lục Ảnh thấp giọng, “ác mộng đen tối quấn lấy ta gần ba trăm năm qua.”

“Lục Ảnh!” Trần Tinh lập tức xoay người, cầm tay Lục Ảnh, nhưng Lục Ảnh đã biến mất trong không khí.

Hiện thế.

Tia sáng mạch thiên địa hội tụ về cơ thể Lục Ảnh, Trần Tinh đột ngột mở mắt ra, chứng kiến Lục Ảnh trong vòng tay mình hóa thành đốm sáng lưu luyến rồi biến mất.

Tiêu Sơn gọi: “Lục Ảnh?! Lục Ảnh!”

Song những tia sáng rực rỡ ấy dần gom lại trên không, làm Bạch Lộc sống lại, đạp không bay đi, bay vút lên trời cao, nhằm về Thương Lang Tiêu Khôn ở đỉnh núi đối diện.

Tiêu Khôn cả tiếng thét gào, ném Hạng Thuật đã bất tỉnh sang một bên, giơ tay phóng ra oán khí quấn lấy Lục Ảnh, cùng lúc đó, tiếng cười tàn độc của Xi Vưu vọng tới từ chân trời: “Chỉ là yêu tộc bé nhỏ, mà dám vọng tưởng chống lại thần, chẳng khác nào thiêu thân lao đầu vào lửa!”

Lúc này, Xa La Phong cuối cùng cũng trầy trật leo tới đỉnh núi, loạng choạng ôm lấy Hạng Thuật.

Tiêu Khôn thình lình xoay người, hắc hỏa ngưng tụ trong tay, hắn rống lên, tung chưởng về phía Xa La Phong!

Do Đa trèo lên từ bên kia vách núi, hắn vung xích sắt bạt mạng xông tới. Xa La Phong túm chặt xích sắt, một tay ôm Hạng Thuật nhảy xuống chân núi.

Phượng hoàng sải cánh, vọi tới cùng liệt hỏa muôn trượng, lượn một vòng đón lấy Xa La Phong và Hạng Thuật, rồi sà xuống tuyết nguyên dưới dãy núi Tạp La Sát!

Hắc hỏa lưu tinh gây ra một trận tuyết lở lay trời chuyển đất, Bạch Lộc giãy khỏi gông xiềng oán khí, húc Tiêu Khôn rớt xuống núi. Trần Tinh cùng Tiêu Sơn hấp tấp chạy tới, Xa La Phong ôm Hạng Thuật cùng nhau ngã dưới tuyết.

“Hạng Thuật! Xa La Phong!” Trần Tinh lo lắng gọi.

“Ta không sao!” Xa La Phong nói, “Mau xem hắn thế nào!”

Trần Tinh ôm Hạng Thuật vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, giống với lần bị trận Phược Long ở Cối Kê phong ấn, Trần Tinh tức tốc quỳ xuống, phát động Tâm Đăng đặt lên ngực Hạng Thuật.

Tạp La Sát lở tuyết, bầy sói tháo chạy thục mạng. Xa La Phong gồng mình đứng dậy, canh giữ trước người Tiêu Sơn và Trần Tinh, bầy sói bao vây họ ở giữa, Bạch Lộc bay tới, Lục Ảnh đáp xuống hóa thành người.

Trong làn tuyết thấp thoáng một dáng hình màu đen, Thương Lang Tiêu Khôn thối rữa với đôi mắt lóe lên hắc hỏa, cả người nồng đậm hắc khí xuất hiện.

Phượng hoàng đứng giữa nền tuyết, nói: “Thương Lang đã bị máu Ma thần ngấm sâu, Bạch Lộc, tạm thời rút quân. Ngươi chỉ mới khôi phục, yêu lực vẫn còn cạn kiệt, ngươi và ta đều cần thời gian tĩnh dưỡng, mới có thể chế ngự Thương Lang.”

Lục Ảnh khẽ nhấp môi, chỉ đáp một chữ: “Không.”

Y quay đầu nhìn Trần Tinh và Hạng Thuật, lại ngẩng đầu trông Tiêu Khôn đang lặn lội tới chỗ họ, nhắn nhủ: “Đây là số mệnh của ta, bất kể thế nào, xin ngài cũng đừng nhúng tay vào, phượng hoàng.”

Sau đó, Lục Ảnh vuốt ve trượng sừng hươu, ngón tay khẽ búng, sừng trên trượng bỗng chốc biến thành bụi sáng bay trở lại đầu y.