Định Hải Phù Sinh Lục

Quyển 4 - Chương 78




Trong lòng Trần Tinh bị pha lẫn vô vàn cảm xúc, mọi người nâng ly thưởng rượu, Hạng Thuật uống xong chợt nói: “Ta cũng kính các vị một ly.”

Mọi người: “???”

Mộ Dung Xung uống cạn, mọi người cùng uống theo, Mộ Dung Xung nói: “Ta cũng kính một ly, kính xong các vị cứ tùy ý.”

Mộ Dung Xung uống cạn ly cuối cùng, rõ ràng không để tâm đến bữa tiệc này, đứng dậy cáo lỗi rời đi, có vẻ đi tìm Thác Bạt Diễm. Để lại các sứ thần Đại Tấn hàn huyên cùng Hách Liên Sảng, Tạ An đành bỏ cuộc. Mọi người tùy ý ăn uống, Tạ An nháy mắt liên tục với Hạng Thuật, kêu hắn mau nghĩ cách liên lạc với Mộ Dung Xung, Hạng Thuật vờ như không thấy. Đến canh hai, Hách Liên Sảng sai người đưa họ về trạm dịch.

“Hắn bị sao thế?” Trần Tinh hỏi thăm, “Thác Bạt Diễm sao lại bệnh nặng vậy?”

Hạng Thuật ngồi trên giường con, gác một chân lên bàn, im lặng không đáp, Trần Tinh hỏi tiếp: “Không biết Phùng đại ca điều tra được gì, sao Tiêu Sơn còn chưa về nữa?”

Sau khi về trạm dịch, Tạ An thu dọn đơn giản rồi đến gặp hai người, hỏi họ: “Thanh niên ốm yếu hôm nay là ai?”

Trần Tinh kể lại quá trình quen biết Thác Bạt Diễm, Tạ An trầm ngâm: “Nếu là vậy, đây là một tin tốt, không chừng có thể xin vị Tán Kỵ Thường Thị này giúp chuyện ở Lạc Dương.”

“Ừ,” Hạng Thuật lạnh nhạt đáp, “hắn vượt hơn ngàn dặm từ Trường An đến Sắc Lặc Xuyên, chỉ để đuổi theo Trần Tinh.”

Trần Tinh: “Huynh… Hạng Thuật, lúc này mà huynh còn muốn cãi nhau?”

Nói đoạn, cửa sổ phía sau trạm dịch bị gõ ba lần, Hạng Thuật bắn một quân cờ mở tung cửa ra.

Phùng Thiên Quân truyền lời: “Đã liên hệ với Mộ Dung Xung, đi bằng mật đạo, y muốn nói chuyện với các ngươi.”

“Không đi.” Hạng Thuật đáp thẳng, “Phiền đóng cửa sổ giùm ta.”

“Đi!” Tạ An cùng Trần Tinh đồng thanh.

Trần Tinh: “Hiếm lắm mới có cơ hội, cớ gì không đi?!”

Tạ An: “Ta lập tức thay y phục dạ hành, các ngươi đợi một lát.”

Hạng Thuật: “Muốn đi tự mà đi.”

Trần Tinh đối mặt với Hạng Thuật: “Rốt cuộc huynh có ý kiến gì với Thác Bạt Diễm?”

Hạng Thuật vặn lại: “Ta nào có ý kiến, Mộ Dung Xung không tự tới đây, còn kêu ta đi gặp y? Y ăn gan hùm à? Coi ta là gì? Thị vệ gọi tới gọi lui chắc?”

“Ê!” Phùng Thiên Quân nói, “Các ngươi đừng ghen vào lúc này được không? Thủ hạ của ta còn đang chờ đó.”

Hạng Thuật: “Ngươi trả hắn một tháng bao nhiêu? Ta trả gấp đôi, kêu hắn chờ đi.”

Trần Tinh: “…”

Phùng Thiên Quân: “Được được, đảm bảo hắn rất vui, các ngươi cứ bàn từ từ.”

Trần Tinh: “Nếu huynh còn không đi, đợi Tạ sư huynh thay y phục dạ hành xong, huynh có chắc muốn ôm huynh ấy vượt nóc băng tường không? Ầm ĩ cả buổi, ta dám cá huynh vẫn phải đi, nếu huynh không đi ta tự đi một mình.”

“Ta tới rồi nè.” Tạ An thay một bộ đồ đen thùi, ẩn mình trong đêm, cười hỏi, “Các ngươi xem? Bộ dạ hành này hiệu quả lắm đúng không?”

Phùng Thiên Quân bất lực lên tiếng: “Tạ đại nhân à, ngươi nghĩ mình thay bộ này là có thể thành thích khách ư?”

Hạng Thuật vẫn ngồi bất động, Trần Tinh mặc kệ hắn, chỉnh lại quần áo đi thẳng ra ngoài, không lâu sau Hạng Thuật vác trọng kiếm, làm mặt hầm hầm bước ra. Trần Tinh biết hắn muốn đi, song vẫn không hiểu hắn đang bực cái gì, rõ ràng đã bàn trước sẽ tìm cơ hội mật đàm với Mộ Dung Xung, chiều này mới làm hòa, tối gặp Thác Bạt Diễm Hạng Thuật lại lên cơn.

Huynh ấy đang ghen ư? Trần Tinh thình lình ngộ ra, phát hiện Hạng Thuật thực sự đang ghen với Thác Bạt Diễm.

“Này,” Trần Tinh thử gọi Hạng Thuật, “hộ pháp.”

Hạng Thuật: “?”

Hạng Thuật cau mày liếc nhìn Trần Tinh, trước nay Trần Tinh không để ý, nhưng kể từ đêm đó, dường như cậu có thể hiểu được hành động của Hạng Thuật, hắn đang ghen với Thác Bạt Diễm!

“Huynh… không thích Thác Bạt Diễm, vì…” Trần Tinh dò hỏi.

Phùng Thiên Quân nhanh mồm đáp thay: “Rõ ràng vì hắn ghen đó?”

Hạng Thuật thình lình ra tay, Trần Tinh la toáng lên, Hạng Thuật túm áo Phùng Thiên Quân kéo hắn về phía mình, Phùng Thiên Quân cao tầm Hạng Thuật, nhưng bị Hạng Thuật hành động nhanh như chớp gần như không còn sức chống trả.

“Này…” Tạ An can, “hộ pháp, nể mặt ta, không, nể mặt bệ hạ, lo chính sự, buông tay trước đi, ân oán gì đợi về rồi tính.”

Hạng Thuật buông Phùng Thiên Quân ra, bốn người đột nhiên im lặng, bầu không khí vô cùng lúng túng.

Trần Tinh muốn nói chút gì để cứu vãn, nhưng cảm thấy càng tô càng đen nên đành bỏ cuộc. May mà lúc này cứu tinh xuất hiện, một thích khách mặc đồ đen đứng trước đường nước chảy ngoài cung, huýt sáo với họ, bắt đầu dẫn đường, dọc theo lối đi bí mật vào cung Lạc Dương.

Phùng gia nuôi rất nhiều môn khách, sau lần bị Phù Kiên tịch thu gia sản, lùng soát ở Trường An, người trong giang hồ phải lánh nạn khắp nơi, sau khi đến Lạc Dương vẫn giữ liên lạc với Mộ Dung Xung. Mộ Dung Xung không nhiều lời, ngay khi dạ yên kết thúc liền mời Hạng Thuật và Trần Tinh tiến cung.

Canh ba, tại thâm cung, đèn vẫn sáng trong cung điện hẻo lánh, Tiêu Sơn ngồi dùng cơm tối do Mộ Dung Xung cung cấp, Thác Bạt Diễm ngồi sưởi ấm kế bên, thi thoảng trò chuyện với Tiêu Sơn, Mộ Dung Xung đứng chờ ngoài điện, vẻ mặt chẳng hề bận tâm vừa thấy Hạng Thuật chẳng mấy chốc đã thay đổi.

“Muốn báo thù, còn kêu kẻ thù tự mình tới cửa?” Hạng Thuật trầm giọng, “Ngươi tưởng mình là ai?”

Mộ Dung Xung hít sâu, nói: “Tất cả ân oán, xóa bỏ hết.”

Hạng Thuật hờ hững đáp: “Được, vậy ta đi.”

“Đại Thiền Vu, hãy nghe ta nói!” Mộ Dung Xung sốt sắng, “Xin dừng bước!”

Trần Tinh: “Nể tình y đẹp, chúng ta cùng nghe y nói nhé?”

Mộ Dung Xung: “…”

Hạng Thuật: “…”

Thác Bạt Diễm: “Thiên Trì? Đã lâu không gặp.”

Trần Tinh xoay người nhìn Thác Bạt Diễm trong điện, rồi ngó Hạng Thuật, cuối cùng hắn đành bỏ cuộc, bước vào điện. Trong điện Mộ Dung Xung không có bất kỳ thị vệ nào, Phùng Thiên Quân xoay người đóng cửa lại.

Mộ Dung Xung thở dài: “Ta đã điều tra được cái chết của chị mình.” Nói đoạn, y nhìn Hạng Thuật: “Các ngươi đã biết chuyện Vương Tử Dạ, tại sao không nói?”

Hạng Thuật: “Ta nói thì các ngươi sẽ tin? Thù nước hận nhà đã sớm làm lu mờ phán đoán của Mộ Dung thị. Cô vương đã không chỉ nhắc nhở nàng một lần.”

Mộ Dung Xung lạnh lùng lên tiếng: “Nhưng tình hình khi ấy ngươi cũng không nên giết nàng!”

Hạng Thuật: “Không giết nàng, Trần Tinh sẽ chết.”

Mộ Dung Xung nhớ lại quá khứ không khỏi kích động: “Cho nên chỉ vì một người Hán, ngươi cũng không để lại cơ hội sống sau cùng cho chị ta!”

“Muốn báo thù?!” Hạng Thuật đang cáu, phẫn nộ gầm lên, “Cô vương chơi với ngươi!”

Đại điện đột nhiên trở nên yên tĩnh, Tạ An ngồi xuống, thấy Tiêu Sơn đang gặm điểm tâm thì cũng bóc một miếng, hòa giải: “Hai vị có thù sâu hận lớn gì cũng tạm thời bỏ qua đi. Kỳ lạ… sao bữa giờ ta cứ phải nói câu này suốt.”

Mộ Dung Xung thở dài, ngồi xuống giường con. Sau một hồi im lặng, Hạng Thuật liếc nhìn Thác Bạt Diễm.

Từ lúc gặp lại trong tiệc Trần Tinh đã thắc mắc, bèn hỏi: “Ngươi sao thế?”

Thác Bạt Diễm lắc đầu, Mộ Dung Xung nói: “Hắn bị thương, vết thương mãi không lành, Vương Tử Dạ bèn cho hắn dùng thuốc để không biến thành Bạt, Vương Tử Dạ bị ta giết nên không điều chế thuốc cho hắn được. Nên ta phải đưa Thác Bạt Diễm đến Lạc Dương, rời xa chốn thị phi Trường An.”

“Để ta xem?” Trần Tinh hỏi, “Bị thương ở đâu?”

Thác Bạt Diễm: “Không sao, ngừng thuốc kia rồi ta thấy đỡ hơn nhiều.”

Tạ An: “Thái thú Mộ Dung, mặc dù bọn ta ở Kiến Khang xa xôi, song cũng biết một ít về tình huống hiện tại của ngài…”

Hạng Thuật đang đứng, thình lình hỏi: “Tiêu Sơn, trước khi ta tới các ngươi đang nói gì?”

Tiêu Sơn: “?”

Tạ An bị ngắt lời đột ngột, ho khan một tiếng, Thác Bạt Diễm đáp thay: “Không nói gì cả, chỉ hỏi các ngươi đã đi đâu, đã một năm không có tin tức của Thiên Trì rồi.”

“Liên quan gì đến ngươi?” Hạng Thuật trầm giọng uy hiếp.

“Hạng Thuật!” Trần Tinh nổi giận quát hắn.

Mọi người lại yên lặng, Tạ An đành bảo: “Này… các ngươi có ân oán gì, có thể… mà thôi, dù sao mọi người cũng hiểu ý ta mà. Sao ta dong dài thế không biết? Đúng là già rồi nói nhiều ghê, thứ lỗi, thứ lỗi.”

Mộ Dung Xung: “Phù Kiên thu binh quyền của ta, nghe chị ta nói, dưới chân núi Long Môn nuôi hơn mười vạn xác sống… Về báo cho bệ hạ các ngươi lo chạy thục mạng đi.”

Phùng Thiên Quân cau mày, nghiêm giọng: “Chị ngươi quả nhiên còn sống?”

Mộ Dung Xung: “Ta không biết nàng như thế được xem đã chết hay còn sống, hiện giờ nàng đã trở thành một con quái vật.”

Thác Bạt Diễm: “May mà Vương Tử Dạ đã chết.”

“Nếu Vương Tử Dạ đã chết,” Hạng Thuật trầm giọng, “thì quái vật bọn ta gặp ở Giang Nam là thứ gì?”

Mộ Dung Xung lập tức cảm nhận được nguy hiểm, lầm bầm: “Gã chưa chết?”

Một tháng trước, dị biến xảy ra ở buổi tế trời tại Giang Nam đã lan truyền khắp đại giang nam bắc, đến giờ Mộ Dung Xung vẫn chưa hay, quả thực do bị giam lỏng trong cung nên không biết tin tức bên ngoài.

“Làm sao đây?” Thác Bạt Diễm thật thà hỏi Mộ Dung Xung.

Trần Tinh không đáp, thắp sáng Tâm Đăng, đặt lên trán Thác Bạt Diễm.

Nãy giờ Thác Bạt Diễm vẫn đè lên tay, không muốn để Trần Tinh thấy vết thương của mình, không ngờ Trần Tinh trực tiếp truyền Tâm Đăng vào tâm mạch, hắn nhất thời cảm thấy đau đớn.

Rất giống với Xa La Phong trước khi chết… nói đúng hơn là giống tình trạng bị chuyển hóa thanh Bạt. Trần Tinh gần như có thể xác nhận rằng Thác Bạt Diễm bị Vương Tử Dạ cho uống máu Ma thần, nhưng có lẽ đã được pha với các loại thuốc khác để ngăn chặn thời gian bùng phát của máu Ma thần, giúp hơn một năm qua hắn chưa bị biến thành Bạt.

Thác Bạt Diễm cố chịu đau đớn bởi tác dụng khắc chế của Tâm Đăng với máu Ma thần trong kinh mạch, trán toát đầy mồ hôi, Mộ Dung Xung thấy Tâm Đăng, biết mình đã tìm đúng người bèn hỏi: “Hắn thế nào?”

“Ngươi sẽ khỏe hơn.” Trần Tinh nói với Thác Bạt Diễm.

Thác Bạt Diễm thở dốc, hai mắt nhắm lại, Tâm Đăng vừa thu hắn liền bất tỉnh.

Trần Tinh đỡ hắn nằm xuống, nói thật với mọi người: “Sức sống của hắn đang giao đấu với máu Ma thần trong cơ thể, may mà lượng thuốc không cao, có hy vọng sống tiếp. Sắp tới cố để hắn tĩnh dưỡng nghỉ ngơi, ta không biết hắn có sống được không, chúng ta phải chuẩn bị cho kết quả xấu nhất.”

“Sống tiếp cũng là chịu khổ,” Mộ Dung Xung trái lại đã nghĩ thoáng, những người mà y quan tâm – cha mẹ, chị, anh em họ và người thân gần như đều đã chết trong loạn thế, có chết trong tay người Tần, có chết trong tay người Hán, “chết rồi coi như được giải thoát, hắn nhờ ta đưa đến Lạc Dương, cũng vì sợ một ngày nào đó mình biến thành Bạt, muốn ta tự tay giết hắn, không muốn bị Phù Kiên điều khiển.”

Hạng Thuật hiếm khi tán thành với Mộ Dung Xung, ngồi xuống bên cạnh: “Nói phải.”

Người thân, an đáp, người mà Hạng Thuật quan tâm đều chết gần hết, về mặt này hắn có thể hiểu cho Mộ Dung Xung.

Phùng Thiên Quân im lặng, bởi hắn cũng giống họ.

Trần Tinh lại khỏi cần nói.

Tạ An lên tiếng: “Nói vậy, theo ngu thấy, mọi người đang cùng một phe.”

Mộ Dung Xung: “Không sai, ngươi hẳn là Tạ An Thạch?”

Tạ An cười hớn hở, không những không chối mà còn sảng khoái gật đầu: “Hậu sinh khả úy.”

Mộ Dung Xung nghiêm giọng: “Ngươi là trọng thần một nước, lại dấn thân vào hiểm cảnh, nếu ta bắt ngươi làm con tin ở Lạc Dương, ngươi biết sẽ có hậu quả gì không?”

“Hơn ngàn năm qua đệ tử Giang Nam không ngừng vươn lên,” Tạ An cười đáp, “chưa bao giờ vì sức mạnh của một cá nhân nào, nói cách khác, dù bệ hà băng hà, bọn ta vẫn tiếp tục chiến đấu với Phù Kiên. Nhưng Mộ Dung đại nhân, ngươi hãy nghĩ đến cục diện phương Bắc, nếu Phù Kiên một đêm không còn sẽ có hậu quả gì? Đây là khác biệt giữa đôi bên.”

Mọi người nhất thời im lặng, tuy giọng điệu Tạ An nhẹ nhàng nhưng lại có sức nặng, trước tình thế đại quân của Phù Kiên sắp tiến công, trái lại y còn bộc lộ sự tự tin mạnh mẽ của mình.

“Chúng ta cần thảo luận kĩ lưỡng,” Tạ An nói, “làm sao phá hủy kế hoạch của Vương Tử Dạ, đây là việc bệ hạ bọn ta quan tâm nhất, trước tiên phải giải quyết đám Bạt quân của gã thì chiến cuộc mới được quyết định thành bại một cách công bằng.”

Mộ Dung Xung: “Ta còn tưởng các ngươi thực sự tới nghị hòa.”

“Tốt nhất là có thể nghị hòa,” Tạ An mỉm cười, “ai cũng có thiên mệnh, Thần Châu cũng có, không thể cưỡng cầu.”

Mộ Dung Xung thở dài, Phù Kiên sắp khai chiến, trước đó gã nghe răm rắp lời Vương Tử Dạ, giờ Vương Tử Dạ chưa chết, rất nhanh sẽ trở lại Trường An, thế cục ngày càng nguy hiểm.

Mộ Dung Xung suy tư hồi lâu, cuối cùng nói: “Phải, chị ta đã chết, ta chỉ muốn nàng về với cát bụi, không bị Vương Tử Dạ lợi dụng, phải diệt trừ gã và đám Bạt quân kia, báo thù cho chị ta.”

Hạng Thuật cất giọng lạnh lùng: “Tiện thể khai chiến với Phù Kiên, khôi phục nước Đại Yến của ngươi?”

Mộ Dung Xung nhìn Hạng Thuật, trong thời gian ngắn đôi bên đã ngầm hiểu nhau, Hạng Thuật hoài nghi mục đích thực sự của Mộ Dung Xung là muốn giành lấy sức mạnh của Bạt quân, tấn công quân Tần. Nếu Mộ Dung Xung không tỏ rõ lập trường, hai bên có lẽ không bao giờ thỏa thuận với nhau được.

“Ngươi nghĩ ta là ai?” Mộ Dung Xung nói.

Hạng Thuật thản nhiên đáp, “Được, nhớ rõ những lời hôm nay ngươi nói.”

Mộ Dung Xung hỏi Tạ An: “Các ngươi có bao nhiêu người?”

Tạ An bất lực xòe tay, cười đáp: “Một hàng chưa tới hai mươi người.”

Mộ Dung Xung: “…”

Mộ Dung Xung hỏi Tạ An có thể thay mặt Tư Mã Diệu cung cấp bao nhiêu quân, nhưng Tạ An không muốn trực tiếp trả lời câu hỏi của y.

Phùng Thiên Quân: “Tính thêm phần ta, những môn khách được Phùng gia nuôi sẽ được triệu tập lại, có khoảng ba nghìn binh mã.”

Hạng Thuật: “Mộ Dung Xung, ngươi thì sao? Phải nói trước, ngươi có thể cung cấp gì?”

Mộ Dung Xung lúc này bị nhốt trong thâm cung, một thân một mình, y sốt ruột đi lòng vòng: “Bình Dương vẫn còn ngân kỵ vệ của ta trấn thủ, có thể điều chuyển hơn hai vạn người, nhưng một khi đã huy động chính là quyết đánh đến cùng, Phù Kiên sẽ không tha cho ta, con cháu Mộ Dung gia bị giữ lại Trường An làm con tin tất sẽ bị thảm sát.”

Tạ An suy tính, nói: “Chỉ cần thuận lợi diệt trừ Vương Tử Dạ, giúp Phù Kiên tỉnh táo lại, ta nghĩ sẽ không có chuyện này. Trừ gian phù Tần, thiên vương còn phải cảm tạ ngươi.”

“Nói nghe dễ quá nhỉ?” Mộ Dung Xung u ám nói, “Hiện giờ hắn như biến thành một người khác, chút nhân tính còn sót lại cũng biến mất…”

“Ngươi không cần lo,” Tạ An cười khuyên, “chúng ta có Tâm Đăng, dĩ nhiên sẽ giúp thiên vương khôi phục tỉnh táo.”

Trần Tinh toan nói Tâm Đăng không có tác dụng này, nhưng lại bị ánh mắt nghiêm túc của Hạng Thuật ngăn cản, hốt nhiên nhận ra mọi người ở đây đều có tính toán riêng. Nếu thành công loại bỏ Vương Tử Dạ, vây nhốt Phù Kiên, Giang Nam tuyệt đối sẽ không để gã dễ dàng quay lại Trường An, nếu không chẳng phải tự gây thêm phiền toái cho mình ư?

Mộ Dung Xung dĩ nhiên cũng biết, Tạ An chẳng qua đang muốn giục y liên minh mà thôi.

“Phùng gia có ba nghìn người,” Mộ Dung Xung nói với Hạng Thuật, “các ngươi thì sao? Thuật Luật Không, ngươi đã không còn là Đại Thiền Vu nữa.”

Hạng Thuật thản nhiên đáp: “Ta chỉ có mình ta.”

Tạ An vội nói: “Bọn ta còn có thầy trừ tà, y có pháp bảo, tận mấy cái lận.”

Mộ Dung Xung nhìn Trần Tinh với vẻ nghi ngờ, Trần Tinh đường hoàng nói: “Chỉ cần Vương Tử Dạ xuất hiện đúng lúc, chuyện còn lại cứ giao cho bọn ta.”

Mộ Dung Xung: “Vậy thì, chúng ta chỉ có hai vạn cộng thêm ba nghìn người của Phùng gia, ngươi thực sự cảm thấy chỉ với bằng này người có thể địch lại ba mươi vạn Bạt quân sao?”

“Ba mươi vạn?!” Trần Tinh không nghĩ lại nhiều đến vậy, rốt cuộc Vương Tử Dạ kiếm đâu ra nhiều người chết thế không biết?!

“Nhắc lại lần nữa,” Hạng Thuật nói, “ngươi lại tính sót ta, là hai vạn ba nghìn lẻ một người.”

“Lúc cần thiết,” Tạ An nói, “binh Bắc phủ ở Giang Nam sẽ hỗ trợ, nhưng bọn ta chỉ có thể cầm chân Phù Kiên giúp ngươi, không thể chiến đấu trực tiếp với Bạt quân.”

Giang Nam đã bị ôn dịch dọa một phen, Tạ An thực sự không dám mạo hiểm.

Mộ Dung Xung im lặng hồi lâu, châm chước suy tính, Hạng Thuật biết y vẫn chưa muốn quyết định, chỉ vì có liên quan đến sự tồn vong của toàn tộc Tiên Ti Mộ Dung, thậm chí một khi dựng cờ chống lại Phù Kiên, tất sẽ dẫn dắt Ngũ Hồ trong quan nổi dậy, lúc ấy liên lụy càng thêm nhiều người.

“Ngươi cứ từ từ mà nghĩ.” Hạng Thuật nói, “Cáo từ trước.”

“Chậm đã,” Mộ Dung Xung đáp, “ta đồng ý.”

Mộ Dung Xung biết thời cơ chớp mắt là qua, Tạ An đại biểu cho người Tấn ở phía Nam Trường Giang, nước xa không cứu được lửa gần chỉ là thứ yếu, người thực sự khiến y đưa ra quyết định chính là Hạng Thuật. Kể từ khi nhậm chức Đại Thiền Vu của Sắc Lặc Cổ Minh, thành danh ở vùng săn bắn trong xuyên vào năm mười sáu tuổi, Hạng Thuật chưa bao giờ thất bại. Thiếu niên người Hồ đều ngưỡng mộ người dũng mãnh, Hạng Thuật biểu hiện như lường trước được mọi điều, chưa kể ở tái ngoại đồn rằng, chỉ cần là chuyện hắn gật đầu nhất định sẽ làm được, chưa bao giờ nuốt lời.

Đứng về phía hắn e rằng mới là lựa chọn đúng đắn.

Mộ Dung Xung nâng bình, châm năm ly rượu, đoạn rút chủy thủ cắt vào tay, nhỏ máu vào rượu.

Trần Tinh thầm nghĩ không không không, không thể nào, tính uống máu ăn thề hay gì? Trông đau quá đi mất!

Phùng Thiên Quân và Tạ An làm theo, Trần Tinh run rẩy, tính thò tay cầm chủy thủ thì Hạng Thuật không cho cậu uống máu, mà nói: “Tính ta và sở trừ tà là một.”

Dứt lời, Hạng Thuật nhỏ máu vào ly, Mộ Dung Xung cất tiếng: “Sắc Lặc Xuyên cùng dãy núi Âm, Long thần đại địa phương Bắc làm chứng, bằng máu của người Tiên Ti.”

“Máu người Hán.” Tạ An hiển nhiên biết rõ nghi thức này.

“Máu người Hán, người Thiết Lặc.” Hạng Thuật cuối cùng cũng thừa nhận thân phận nửa người Hán của mình, đoạn liếc nhìn Tiêu Sơn, giơ ly rượu trong tay, “Máu người Hung Nô, người Cao Xa, người Nhu Nhiên… máu mười sáu Hồ, và máu người Cao Câu Ly phía Bắc Trường Thành, từng cùng Thuật Luật thị ký kết huyết minh.”

Trần Tinh: “!!!”

Trần Tinh sực nhớ, mặc dầu Hạng Thuật không còn là Đại Thiền Vu, song trước đây làm lễ uống máu ăn thề ở Sắc Lặc Xuyên đã uống rượu máu của các Hồ! Kết minh với hắn cũng đồng nghĩa liên minh với tất cả người có minh ước với Hạng Thuật.

Mộ Dung Xung nói thêm: “Máu người Chi, người Yết, người Hung Nô, người Khương, và máu của người phía Nam Trường Thành, từng cùng Tiên Ti ký kết huyết minh, nay chống lại bạo Tần, nếu vi phạm lời thề, trời đất tru diệt.”

Bốn người uống cạn rượu, Trần Tinh cầm ly lên thì bị Hạng Thuật giành lấy uống luôn, lật ly để trên bàn.

“Kế hoạch cụ thể Tạ An sẽ tính toán rõ ràng, đến lúc đấy sẽ thông báo cho ngươi.” Hạng Thuật liếc nhìn Mộ Dung Xung, sau đó gọi Trần Tinh đi.

Minh ước hoàn thành, Mộ Dung Xung như mất hết sức lực, tiến ra một bước gian nan nhất trong cuộc đời này. Y mệt mỏi ngồi trên giường con cùng Thác Bạt Diễm đang hôn mê bất tỉnh.

Trần Tinh nhìn thoáng sang Thác Bạt Diễm, nói: “Sắp tới khi nào có thời gian, ta sẽ đến thăm hắn, đổi thuốc do ta kê, đừng dùng thuốc của Vương Tử Dạ nữa.”

Trong bóng đêm đèn đuốc không chiếu rõ được nét mặt, Mộ Dung Xung bất lực cười khổ gật đầu.