Định Hải Phù Sinh Lục

Quyển 3 - Chương 58: - Quang điệp




"Chưa chắc cùng một người," Trần Tinh đi đi lại lại trong phòng, nói, "có thể chỉ là trùng tên trùng họ thôi? Hạng Thuật..."

Hạng Thuật hoàn toàn rối cả lên, vô thức siết chặt miếng lụa, trán toát mồ hôi, nếu mẹ hắn thực sự là cổ nhân đến từ ba năm trước, vậy thì hắn là gì đây?! Hai người họ vô thức nhìn nhau, Trần Tinh nhìn ra sự bất an mãnh liệt qua đôi mắt hắn, ngoài mặt thì an ủi rằng biết đâu chỉ là trùng tên trùng họ, song hai người đều rõ, rất có khả năng bà ấy chính là mẹ của Hạng Thuật.

Nhật ký của Trương Lưu trong Âm Dương giám, nguồn gốc của Bất Động Như Sơn, tung tích của Định Hải châu, thoạt nhìn cứ tưởng những bí ẩn ấy chẳng hề dính líu gì đến nhau, ấy vậy mà vào giờ này khắc này, mọi thứ dường như đã được liên kết thành công bởi một nữ trừ tà người Hán tên Hạng Ngữ Yên.

Mà người con gái này rất có thể chính là mẹ của Hạng Thuật!

"Mọi người có ở đây không?" Phùng Thiên Quân cất tiếng gọi.

Hạng Thuật và Trần Tinh bị giật mình, đồng thanh la to.

Phùng Thiên Quân cũng đứng ngoài cửa hét lên, ba tên cùng lúc la ầm ĩ, chỉ mỗi Tiêu Sơn là nhìn bọn họ với bản mặt thờ ơ.

Canh ba, Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn tìm tới chỗ này, Trần Tinh rời đi cùng thiếu niên kia trước, tiếp đến nữa là Hạng Thuật, thấy hai người đi mãi không về, Phùng Thiên Quân mới ngồi trong phòng với Tiêu Sơn, hai tên mắt to trừng mắt nhỏ, bất kể Phùng Thiên Quân hỏi gì Tiêu Sơn cũng lơ hắn. Bầu không khí trong đại trạch này rất chi là quỷ dị, khiến Phùng Thiên Quân bất giác nhớ lại chuyện ma mà mấy ông bà cụ hay kể lúc hắn còn nhỏ: đương trời giông bão, bạn bè lần lượt biến mất một cách vô cớ, quá ư là kinh khủng.

"Ngươi đừng hù ta!" Trần Tinh nói.

"Là hai người các ngươi hù ta thì có!" Phùng Thiên Quân cả giận, "Chạy đi đâu mất tăm, đã canh ba mà chẳng chịu về!"

Tiêu Sơn bước vào phòng, tò mò nhìn dáo dác chung quanh, Trần Tinh thở hì hục, còn sắc mặt của Hạng Thuật thì xấu đến độ không thể xấu hơn, Phùng Thiên Quân mới hỏi: "Các ngươi tìm được gì thế? Cho ta xem nào?"

Trần Tinh giải thích cho Phùng Thiên Quân, lúc nói tới thân phận của Hạng Ngữ Yên, do có liên quan đến thân thế của Hạng Thuật nên cậu không tiện nhiều lời, định ậm ờ cho qua, không ngờ Hạng Thuật xen lời: "Bà ấy là mẹ ta."

Phùng Thiên Quân cũng nhận ra có gì đó không ổn, thành thử giọng nói run rẩy hẳn: "Mẹ ngươi sống hơn ba trăm tuổi? Chuyện này... là thật sao. Chẳng lẽ thầy trừ tà, ờm, thầy trừ tà có thể sống lâu tới vậy hả?"

Trong truyền thuyết, có những người tu tiên có thể sống tới hai ba trăm tuổi, thậm chí trường sinh với đất trời, song nói đi cũng phải nói lại, chưa ai gặp trường hợp đó bao giờ, nên tạm thời chỉ có thể giải thích như vậy.

Hạng Thuật nhớ về mẹ mình, bảo: "Bà ấy không giống người đã ba trăm tuổi."

Người sống lâu, tâm tính nhất định sẽ khác với vẻ bề ngoài. Chẳng hạn như một người đã tám mươi, dù cho có dung mạo của tuổi đôi mươi, thì lời nói và cử chỉ vẫn không bao giờ có thể giống tuổi hai mươi.

"Lạc Hồn chung là thứ gì?" Phùng Thiên Quân hỏi ra mối nghi hoặc của mình.

"Một pháp bảo," Trần Tinh nhớ lại chi tiết về nó, đáp, "có thể lấy đi hai hồn của yêu, nhân và thú."

Phùng Thiên Quân: "Thế không phải coi như chết rồi sao?"

Trần Tinh xua tay, giải thích tỉ mỉ hơn: "Từ lúc sinh ra con người có ba hồn thiên, địa, nhân, nếu mất thiên hồn sẽ chết, địa hồn làm chủ nhận thức với ngoại vật và tinh thần của con người, còn hồn thứ ba 'nhân hồn', sẽ phụ trách ký ức của ngươi. Ngoại trừ thiên hồn, nếu hai hồn còn lại mất, tạm thời vẫn chưa chết đâu. Ta không có thời gian giải thích rõ hơn cho ngươi... Tiêu Sơn! Không được làm đổ đồ!"

Tiêu Sơn không đủ cao, có lẽ do buồn chán muốn nhìn xem trên nóc kệ sách có những gì, hoặc muốn gây ra chút tiếng động để thông báo rằng nó vẫn ở đây, thế là nó duỗi móng làm đổ cả kệ sách, báo hại cả căn phòng ngập ngụa trong mớ bụi bặm. Trần Tinh thấy vậy vội ra hiệu cho Tiêu Sơn sang chỗ cậu, cơ mà nom Tiêu Sơn không tình nguyện cho lắm, nó chặn Trần Tinh, tiếp theo chỉ vào tai mình, đoạn chỉ sang cửa ngầm xuất hiện sau khi kệ sách bị đổ.

Trần Tinh: "?"

Tiêu Sơn nhấc giò đá tung cánh cửa, ra hiệu đi theo nó.

Trần Tinh: "Sao vậy?"

Sau cửa là một con đường dẫn sâu vào vườn sau của nhà họ Hạng, con đường này đã gần trăm năm không được ai trông coi, nên bị cỏ dại bao phủ, lúc này đã gần canh bốn, mọi âm thanh chìm lắng vào màn đêm, ánh trăng ló dạng sau áng mây đen, chiếu sáng mọi khóm cây chung quanh.

"Ngươi nghe được gì à?" Trần Tinh hỏi.

Tiêu Sơn không nói một lời, Trần Tinh biết thính lực của nó tốt hơn Hạng Thuật và Phùng Thiên Quân rất nhiều. Thế rồi Tiêu Sơn dùng móng vuốt của mình nhổ hết đống cỏ dại chắn đường, Phùng Thiên Quân bảo: "Để ta."

Trần Tinh đưa mắt hỏi ý Hạng Thuật, ngụ ý ngươi muốn ở đây hay theo bọn ta?

Hạng Thuật cất miếng lụa, đứng dậy, Phùng Thiên Quân xoay đao, trên lưỡi đao vẫn còn toát lên chút oán khí mơ hồ. Trần Tinh quan sát, rõ ràng sau nhiều lần chiến đấu, oán khí trên đao vẫn chưa biến mất triệt để.

Cây cối chắn đường khô héo, lùi sang hai bên lộ ra một lối đi bí mật, bỗng trong gió có tiếng bà lão thoáng qua: "Ở lại đây... ở lại đây đi... đừng đi..."

"Ma... ma nữ à?"

Trần Tinh nghe mà nổi cả da gà, dòm Phùng Thiên Quân, Hạng Thuật đè một tay lên vai cậu, vượt qua Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn, tiến vào sâu trong hoa viên.

"Đừng đi... ở lại đây đi mà..." Bà lão cất giọng thống khổ, "đừng đi..."

Một cơn gió thổi qua, mây đen che khuất ánh trăng, Trần Tinh và Phùng Thiên Quân nghe mà rợn cả tóc gáy, Trần Tinh nắm chặt tay Hạng Thuật, quẳng luôn câu không sợ ma của mình lên chín tầng mây: "Hay là chúng mình về... về trước đi ha? Ban ngày rồi tới?"

"Ngươi sợ cái gì?" Hạng Thuật cau mày, đồng thời nắm tay Trần Tinh, đan mười ngón vào nhau, bảo: "Bạt mà ngươi còn chẳng sợ, thế mà sợ ma à?"

Trần Tinh rêи ɾỉ: "Chủ yếu là khuya lắm rồi, không thấy gì hết, sợ lắmmmmmm ——"

"Tâm Đăng!" Hạng Thuật siết ngón tay, bàn tay dày rộng và ấm áp khiến Trần Tinh dần bình tĩnh trở lại.

Trần Tinh lo sợ nơm nớp, một tay phát động Tâm Đăng, chiếu cho chung quanh sáng trưng, lộ ra hòn non bộ dưới vầng sáng nhạt, cùng với chiếc xích đu trên cây bên cạnh hòn non bộ, chiếc xích đu khẽ đung đưa trong gió phát ra tiếng động, trông cực kỳ đáng sợ.

Tâm Đăng vừa chiếu sáng, giọng nói nọ như được triệu hồi, vang còn lớn hơn trước.

"Đừng đi! Ở lại!" Giọng bà lão nghiêm nghị hẳn.

Phùng Thiên Quân cùng Trần Tinh lập tức mất hồn mất vía, Trần Tinh trốn thoắt ra sau lưng Hạng Thuật, Hạng Thuật dừng bước, chỉ có Tiêu Sơn là hoài nghi nhìn về phía hòn non bộ.

"Đừng đi..." Giọng nói tiếp tục thoi thóp.

Tiêu Sơn ngoái đầu, chỉ vuốt vào phần đất nằm dưới chiếc xích đu cạnh hòn non bộ, giọng nói phát ra từ đó.

Hạng Thuật nói với Trần Tinh: "Đừng sợ, ta qua đó xem thử."

Bốn người đi tới hòn non bộ, Tiêu Sơn dùng vuốt rồng đào bùn lên, giọng nói nọ liên tục phát ra từ dưới đất: "Ở lại... ở lại cho ta..."

Phùng Thiên Quân không chịu nổi nữa: "Ta nghĩ chúng ta nên chờ trời sáng rồi lại đào? Tiểu huynh đệ? Mau ngừng tay!"

Trần Tinh: "Đêm khuya thanh vắng, lỡ đào ra người chết thì phải làm sao!"

Trong đầu Trần Tinh hiện lên hình ảnh một bà lão bị chôn sống, oan hồn chưa tiêu tan, cậu không dám nhìn tình cảnh đó tí nào, nhưng Hạng Thuật đã bắt đầu hợp sức đào với Tiêu Sơn, cho đến khi đào chưa tới một thước, đụng phải một thứ kim loại kêu một tiếng 'coong'.

Phùng Thiên Quân cùng Trần Tinh sợ tới mức hồn phi phách tán, Phùng Thiên Quân nói ngay: "Ta đi trước——!"

"Không phải quan tài!" Hạng Thuật mất kiên nhẫn lên tiếng.

Tiếp theo, Tiêu Sơn lấy ra một chiếc hộp bằng đồng to bằng lòng bàn tay từ trong bùn đất.

Trần Tinh: "????"

Phùng Thiên Quân thấy không phải thi thể mới thở phào một hơi, Trần Tinh cũng không còn sợ nữa, giọng nói của bà lão vẫn tiếp tục phát ra từ chiếc hộp kia: "Ở lại... ở lại..."

"Đây là gì?" Trần Tinh bình tĩnh hơn nhiều, cầm lấy chiếc hộp, trên hộp có một cái khóa bằng đồng, Tiêu Sơn đặt lên tảng đá cạnh hòn non bộ, vung vuốt phá khóa.

Trần Tinh ra hiệu cho mọi người lùi về sau, sau đó bước tới mở hộp đồng kia ra.

"Sao đột nhiên không sợ nữa?" Hạng Thuật nhìn Trần Tinh với vẻ khó tin.

Trần Tinh: "Đó không phải là ma... ổn mà."

Phùng Thiên Quân ôm tay, nói: "Ngộ nhỡ bên trong có ma thật thì sao?"

Trần Tinh: "Thì... ta gặp hàng thật rồi, nên không sợ, để ta mở ra xem, các ngươi coi chừng."

Phùng Thiên Quân: "Thôi để ta làm cho."

Để đề phòng có vũ khí bên trong, Phùng Thiên Quân dùng lưỡi dao nhẹ nhàng nhấc mép hộp lên, sau khi mở, nắp hộp bật ra kèm theo một tiếp "bốp", trong hộp phát ra ánh sáng mờ ảo.

Bên trong là một bông hoa khô héo, trên cánh hoa có một con bướm đang phát sáng, nhẹ nhàng vỗ cánh, ánh sáng xanh mờ ảo phát ra từ cánh bướm.

Giọng nói yếu ớt nọ cất lên từ con bướm: "Ở lại..."

Trần Tinh: "????"

Mọi người đồng loại cau mày nhìn cảnh này, Hạng Thuật hỏi: "Đây là thứ gì?"

Trần Tinh: "Ta nào biết. Đem về nghiên cứu đi? Tiêu Sơn, đừng động vào nó!"

Tiêu Sơn tháo vuốt xuống định bụng tiến lên bắt con bướm kia, Hạng Thuật lập tức giữ cổ tay nó, con bướm dạ quang nhẹ nhàng vỗ cánh, bay ra khỏi hộp, mang theo quang phấn bay một vòng quanh bọn họ, sau đó chầm chậm lên cao.

"Nó sắp bay đi!" Phùng Thiên Quân nói.

Hạng Thuật tức khắc duỗi tay, hai ngón tay kẹp lấy cánh con bướm kia, không cho nó bay đi, song vào lúc bắt được nó, con bướm biến thành quang phấn rồi tan biến, cả khu vườn u tối đột nhiên bừng sáng, cây cối linh tinh bị bỏ rơi tứ phía đều lấy lại sức sống, nước chảy róc rách trong đình viện, vô số ký ức ùa về, đưa họ trở về Hạng trạch vào ba trăm năm trước.

Hạng Ngữ Yên mặc võ phục, ngồi trên xích đu, đung đưa nhẹ theo làn gió.

Một nam nhân bước vào hoa viên, Hạng Ngữ Yên ngước lên nhìn, tầm mắt hai người va vào nhau.

"Lão thái thái sống đã lâu, nên hơi cố chấp," Hạng Ngữ Yên nhẹ giọng, "Lưu ca, huynh đừng để bụng lời bà ấy."

Người được gọi là "Lưu ca" chính là Trương Lưu, lúc này Trương Lưu hơi quay người sang một bên, rảo bước trong vườn. Hắn có khuôn mặt trắng bóc, dưới cằm mọc mấy sợi râu, đường nét khuôn mặt vô cùng thanh tú, thậm chí có thể hình dung là "tuấn lệ", nếu không phải do hắn cao và đang mặc văn sĩ bào, thậm chí sẽ có người tưởng nhầm hắn là nữ.

Trương Lưu nói: "Đương nhiên huynh nào để bụng, nhưng mà muội... huynh vốn nghĩ Hạng gia phải thông tình đạt lý hơn huynh tưởng, nào ngờ đẩy muội vào tình thế khó xử. Thôi, để huynh tìm cách khác."

"Lưu ca!" Hạng Ngữ Yên đứng lên khỏi xích đu, muốn nói lại thôi, đến khi Trương Lưu xoay người nàng mới bất an nói: "Huynh rất muốn... muốn... làm việc đó?"

Trương Lưu mỉm cười, không đáp.

Hạng Ngữ Yên thì thào: "Quá điên, điên mất thôi, huynh có biết làm thế sẽ gây ra hậu quả gì không?"

"Thiên địa mất hết linh khí, từ nay về sau sẽ không còn yêu, không có ma, và cũng chẳng có thầy trừ tà nữa," Trương Lưu thẳng thắn, "trả lại thế giới thuộc về phàm nhân."

Hạng Ngữ Yên lặng thinh, Trương Lưu nói tiếp: "Người tu tiên có pháp lực cao cường, nếu cứ tiếp tục thế này, liệu ai còn khống chế được họ? Thiên Ma sẽ sống lại sau một nghìn năm, vì kiếp số nghìn năm một lần này của Thần Châu mới giữ lại thầy trừ tà, giả như họ bước lên con đường tà đạo thì phải làm sao? Huynh thấy chưa cần đợi tới lúc Thiên Ma hồi sinh, e rằng trong nghìn năm dài đằng đẵng này, Thần Châu đã bị hủy diệt trong tay thầy trừ tà trước rồi."

Hạng Ngữ Yên cau mày nói: "Lưu ca, huynh vẫn luôn như vậy, tại sao luôn nghĩ xấu cho con người?"

Trương Lưu đáp: "Sở trừ tà tại Trường An đang gặp nguy cơ chia rẽ, muội cảm thấy chuyện này không có khả năng xảy ra ư? Người trừ tà chia Hồ và Hán, song nghiệp thu yêu không hề chia Hồ Hán, phàm nhân đã có luật pháp quan phủ trói buộc, nhưng một khi sở trừ tà chia rẽ, ai sẽ quản chế họ đây?"

Hạng Ngữ Yên sốt sắng nói: "Việc khác không bàn, nhưng chỉ cần lấy đi tất cả pháp lực trong thiên địa, huynh sẽ trở thành kẻ thù của toàn thể thầy trừ tà khắp thiên hạ này."

"Thì có sao?" Trương Lưu đáp, "Đến lúc đó huynh đã đi rồi. Ngữ Yên à, muội phải biết chuyện này quan trọng đến cỡ nào."

Hạng Ngữ Yên hoảng loạn: "Lưu ca, huynh thực sự cho rằng chỉ cần có Định Hải châu và Bất Động Như Sơn, sẽ tiêu diệt được Ma thần ư?"

"Những con đường trên thế gian hầu hết đều đầy chông gai," Trương Lưu đáp, "chỉ có cố gắng hết sức thôi, chẳng lẽ biết gian khổ nên không làm nữa?"

Hai người đột nhiên ngừng nói chuyện, đồng loạt nhìn về một phía của hoa viên, nơi đó có một phụ nhân già nua đang giận đùng đùng đứng đấy.

"Đại mẫu." Hạng Ngữ Yên thấp giọng.

Trương Lưu hành lễ, lập tức xoay người bỏ đi.

Người được gọi là 'đại mẫu' chính là cách gọi 'tổ mẫu' ở Cối Kê, lúc này lão tổ mẫu của Hạng gia bước sang chỗ của Hạng Ngữ Yên, lạnh lùng bảo: "Kêu Trương Lưu ngày mai hãy rời đi, không được tiếp tục ở lại Hạng gia ta nữa!"

Hạng Ngữ Yên muốn phản bác, nhưng sau đó đành khẽ thở dài.

"Con còn không vui?" Bà lão lạnh lùng nói, "Cả tin lời Trương Lưu, thứ khiến Hạng gia ta vạn kiếp bất phục!"

Hạng Ngữ Yên trầm tư một lát, đột nhiên nói: "Đại mẫu, hàng yêu trừ ma chính là sứ mệnh cả đời của thế hệ bọn con, con theo Lưu ca tiêu diệt Ma thần, không phải để..."

"Con cho rằng đây chỉ là đi Trường An, Lạc Dương du ngoạn thôi sao?" Bà lão cất giọng lạnh tanh, "Con phải ngược về ba nghìn năm trước!"

Câu nói này tưởng chừng như sấm dậy, xuyên qua đầu Trần Tinh, song cuộc trò chuyện tiếp theo của hai bà cháu khiến cậu không còn thời gian để suy nghĩ ẩn ý trong đó nữa, mà phải thân bất do kỷ tiếp nhận lượng thông tin khổng lồ này.

Bà lão cầm gậy, giận dữ nói: "Kế hoạch của Trương Lưu rõ ràng sẽ không thành công! Khi Thiên Ma hiện thế, Tâm Đăng cũng sẽ xuất hiện, hiện giờ mấy đứa không có Tâm Đăng, thế mà muốn tùy tiện ngược về ba trăm năm trước diệt Ma, làm sao có thể thành công?!"

Hạng Ngữ Yên phản bác: "Nhưng Lưu ca cũng nói rồi, chỉ cần trở về trận chiến Trác Lộc, lúc đó Xi Vưu đã bị Hiên Viên thị đánh cho suy yếu, có thêm sức mạnh của Định Hải châu, bọn con vẫn có hi vọng thành công. Bằng cách này, lời nguyền kéo dài mấy nghìn năm tiềm ẩn ở đại địa Thần Châu cũng được phá giải..."

"Ở lại," bà lão nói, "con ở lại cho ta, Ngữ Yên, không được đi!"

Hạng Ngữ Yên lảng tránh tầm mắt của bà lão, trong mắt toát lên vẻ không đành lòng.

"Đại mẫu," Hạng Ngữ Yên chậm rãi nói, "con nhớ, niềm nuối tiếc nhất của bà chính là chia xa tổ phụ... chính bà cũng bảo rồi sẽ có một ngày, sẽ..."

"Đừng nói nữa!" Giọng bà lão đột nhiên sắc bén hơn, "Ta sẽ không để con đi với Trương Lưu!"

Bà lão kích động tột cùng, không ngừng ho khan, Hạng Ngữ Yên vội chăm sóc tổ mẫu, đỡ bà rời khỏi đó.

Bốn mùa bất chợt luân chuyển trong hoa viên, hoa xuân ngập vườn tàn lụi rơi xuống, biến thành tuyết bay đầy trời, giữa tầng tầng hư ảnh, Hạng Ngữ Yên vác theo một hộp kiếm, mặc áo bào trắng thuần, bước vào trong vườn, dung mạo của nàng giữa mùa đông lạnh giá thậm chí còn đẹp hơn, nhìn lông mày, đường nét gương mặt mà xem, rõ ràng có nét láng máng giống Hạng Thuật.

Trên tay áo bộ võ phục màu trắng của nàng có gắn một miếng lưới đen.

"Chuẩn bị xong chưa?" Trương Lưu nói.

Trương Lưu mặc trang phục người Hồ, tôn lên dáng người cao ráo, tiếp theo tiến vào hoa viên.

"Lưu ca, Bất Động Như Sơn mà huynh cần đây." Hạng Ngữ Yên đặt chiếc hộp nằm ngang trên bàn đá, mở ra, bên trong chính là trọng kiếm được Hạng Thuật đem ra từ sở trừ tà, nàng nói, "Không muốn nhìn thử sao? Đây chính là thần binh mà tổ phụ muội dùng khi còn sống."

"Tạm thời thu vào Âm Dương giám đi." Trương Lưu vừa nói vừa lấy ra một chiếc gương, hút trọng kiếm vào trong.

"Rốt cuộc huynh mang bao nhiêu thứ từ Trường An về thế?" Nom Hạng Ngữ Yên vẫn còn buồn nhưng chưa tới nỗi, rõ ràng đã vượt qua nỗi đau từ khi tổ mẫu qua đời, gương mặt toát lên vẻ sinh động.

"Huynh mang tất cả pháp bảo cấp Thiên tới đây," Trương Lưu nói, "cũng nhờ vào chức vụ mới dễ bề lấy việc công làm việc tư."

Hạng Ngữ Yên bật cười đầy bất đắc dĩ, cười xong, cả khu vườn như chìm ngập trong xuân sắc.

Trương Lưu giơ tay, trong tay đột nhiên xuất hiện một hạt châu rực rỡ!

Trần Tinh chứng kiến cảnh tượng này, huyết dịch trong cơ thể gần như đông lại!

Hạt châu nọ phát ra ánh sáng mãnh liệt, các chi tiết cụ thể hiện ra, song không tài nào nhìn rõ được nó.

"Đây chính là Định Hải châu?" Hiển nhiên đây là lần đầu Hạng Ngữ Yên trông thấy nó, nàng vươn tay chạm vào, ánh sáng từ Định Hải châu càng bộc phát dữ dội hơn.

"Không sai," Trương Lưu nói, "đây chính là 'hạch' của mảnh đất Thần Châu mà chúng ta đang sinh sống, huynh gọi kim luân (bánh xe vàng) này là 'Triều Tịch luân'. Thời gian tựa biển, năm tháng như thủy triều, tiếp theo, chúng ta cần tìm một động thiên phúc địa để hấp thu linh khí thiên địa, rồi chọn một nơi để bày trận, thôi thúc quang luân tương ứng với mạch Thiên và Địa trong hạt châu này nghịch chuyển, nhờ đó thời gian mới có thể đảo ngược, nhân quả cũng được bắt đầu lại một lần nữa."

Hạng Ngữ Yên sững sờ nhìn Định Hải châu, sau đó Trương Lưu cất pháp bảo, ra hiệu họ có thể đi rồi.

"Muội còn một tâm nguyện chưa hoàn thành," Hạng Ngữ Yên thì thào, "cho muội thêm chút thời gian."

Trương Lưu làm động tác 'mời' với nàng, Hạng Ngữ Yên lấy ra một chiếc chuông đồng nhỏ, cầm trong tay, tiếp theo đưa cho Trương Lưu một chiếc hộp, Trương Lưu mở ra xem, bên trong là một đóa hoa.

Trương Lưu cau mày: "Ngữ Yên, muội..."

"Hãy để con bướm này ở lại quê hương muội." Hạng Ngữ Yên ngẩng đầu nhìn bông tuyết bay khắp trời, "Để cho mọi hồi ức của muội như những bông tuyết rơi, vĩnh viễn dừng chân chốn này, không bao giờ rời xa."

Rồi bỗng, Hạng Ngữ Yên rung Lạc Hồn chung trong tay vang lên một tiếng 'ding'.

Hạng Thuật thình lình mở to hai mắt.

Cơ thể Hạng Ngữ Yên sáng lấp lánh, một con bướm bay ra từ luồng hào quang kia, nó vỗ cánh, tiếp đó bay về phía Lạc Hồn chung, Hạng Ngữ Yên uyển chuyển điều khiển Lạc Hồn chung trong tay, con bướm thuận thế đậu trên đóa hoa trong hộp.

Trương Lưu đóng hộp lại, đôi mắt Hạng Ngữ Yên toát lên chút mất mát.

"Thần Châu ba nghìn năm trước, cũng là Thần Châu," Trương Lưu nói, "những người sống ở Thần Châu khi đó, cũng là người giống huynh và muội."

"Muội biết." Hạng Ngữ Yên nhẹ nhàng nói, "Nhưng chúng ta sẽ không bao giờ quay lại nữa, muội chỉ muốn chôn giấu ký ức về Hạng gia ở đây, xem như một phần ba hồn bảy phách của muội an giấc cùng mảnh đất này đến ba nghìn năm sau."

Nàng chôn chiếc hộp trong bùn, sau cùng đứng dậy rời đi cùng Trương Lưu.

Bạch quang đột ngột thu lại, chỉ còn lại bốn người đứng trong hoa viên. Trần Tinh vô thức ngẩng đầu lên nhìn Hạng Thuật.

Gà gáy, trời hửng sáng, những bóng đen giương nanh múa vuốt quanh hòn non bộ và khu vườn hoang vắng từ từ thối lui, như thể miếng vải đen từng che mặt Trần Tinh cuối cùng cũng được cởi bỏ và rơi xuống đất. Giờ này khắc này, cậu và Hạng Thuật vẫn nắm chặt tay nhau, Hạng Thuật vô thức siết lấy ngón tay Trần Tinh, thở dốc khe khẽ, hệt như vừa trải qua một giấc mộng phù sinh ngược về ba trăm năm trước.