Định Hải Phù Sinh Lục

Quyển 3 - Chương 51: - Mục tiêu




"Vì sao ngươi không làm Đại Thiền Vu nữa?" Trần Tinh hỏi.

"Không muốn làm." Hạng Thuật lạnh lùng đáp, "Thế nào? Ta không được tự quyết ư?" nói đoạn, hắn ngồi xổm trước bàn, nhìn bát trà Trần Tinh đã dùng, rồi bưng lên uống không hề ngần ngại.

Phùng Thiên Quân cười bảo: "Chúc mừng Hạng huynh đệ."

"Cùng vui." Hạng Thuật hờ hững đáp.

Trần Tinh không hiểu Phùng Thiên Quân chúc Hạng Thuật cái gì, cũng không biết 'cùng vui' của Hạng Thuật là sao, chỉ mỗi Hạng Thuật và Phùng Thiên Quân hiểu nhau. Phùng Thiên Quân chúc Hạng Thuật cuối cùng cũng có thể thoát khỏi trọng trách, chuyên tâm lo chuyện của mình. 'Cùng vui' của Hạng Thuật ngỏ ý, cuối cùng Phùng Thiên Quân cũng sắp thành thân, đỡ phải dây dưa mập mờ với Trần Tinh suốt ngày.

"Tra được gì rồi?" Hạng Thuật hiếm khi chủ động hỏi thăm.

Phùng Thiên Quân toan báo cáo, Trần Tinh bỗng nói: "Nếu Thạch Mạt Khôn đồng ý Tử Quyển Kim Thụ thì phải làm sao?"

Phùng Thiên Quân nói: "Ta thấy tạm thời chưa đâu."

Hạng Thuật: "Ta sẽ không can thiệp, hắn là Đại Thiền Vu tân nhiệm, không phải nô ɭệ của ta."

Trần Tinh lầm bầm: "Phù Kiên sẽ triệu tập binh lực đánh sang Trường Giang."

Hạng Thuật mất kiên nhẫn: "Liên quan gì đến ngươi?"

Trần Tinh cau mày: "Sao... sao không liên quan tới ta?"

Hạng Thuật: "Người lải lải không yên cả ngày cũng là ngươi, kêu ta quay về làm Đại Thiền Vu, hiện giờ ta không làm nữa còn không được?!"

Phùng Thiên Quân: "Ơ này, sao hai ngươi cứ gây nhau hoài vậy."

Trần Tinh thầm nhủ, Hạng Thuật không làm Đại Thiền Vu nữa, giờ chẳng còn ai kiềm hãm Phù Kiên ở phương Bắc, tình thế sẽ trở nên nguy hiểm hơn.

Vì xuôi nam cùng Trần Tinh, Hạng Thuật dứt khoát từ bỏ chức Đại Thiền Vu, những tưởng cậu sẽ cảm động lắm thay, nào ngờ Trần Tinh lại làm ra phản ứng khác hoàn toàn dự kiến, hắn không khỏi nổi giận, bắt đầu châm chọc: "Quên mất, một khi cô vương thoái vị, tộc nhân của ngươi sẽ bị người Hồ hiếp đáp, sao có thể tốt cho được? Đúng là phiền nhiễu quá nhỉ."

Trần Tinh nghe ra sự mỉa mai trong ngữ điệu của Hạng Thuật, nhưng không cãi lại, bảo rằng: "Chẳng lẽ người Hồ chết không được xem là mạng người sao? Nếu hắn thực sự gây chiến, không biết sẽ còn chết bao nhiêu người nữa đây, oán khí..."

Hạng Thuật rốt cuộc nhịn hết nổi, quát lên đầy phẫn nộ: "Bây giờ ta lập tức tới Trường An, trực tiếp gϊếŧ Phù Kiên là được chứ gì!"

Hạng Thuật nổi giận đùng đùng làm Trần Tinh và Phùng Thiên Quân hoảng sợ, Trần Tinh đành im lặng không nói nữa.

"Nói," Hạng Thuật nói với Phùng Thiên Quân, "thân phận ta hiện giờ là hộ pháp Võ thần của sở trừ tà, kết quả điều tra sao rồi?"

Phùng Thiên Quân bỗng nhiên mỉm cười, vậy cũng không tệ lắm, nếu hắn đã thừa nhận mình là thầy trừ tà, về lý thì Hạng Thuật lẫn Trần Tinh đều là cấp trên của hắn.

"Tình hình không được ổn lắm." Phùng Thiên Quân ngẫm nghĩ, dùng mắt ra hiệu kêu Trần Tinh ngồi xuống trước đã, đừng cãi nữa. Trần Tinh ôm tâm trạng phức tạp ngồi xuống, nghe Phùng Thiên Quân thuật lại, mới nghe dạo đầu đã cảm thấy không ổn, thầm nhủ Hạng Thuật làm phản tới nơi rồi? Ta mới là người phụ trách sở trừ tà, thế mà ngươi bắt đầu ra lệnh với ta?!

Mà thôi, ta nhịn... đợi Phùng Thiên Quân về ta sẽ tính sổ với ngươi tiếp.

"Sau khi từ biệt hai người, ta đi thẳng về phía Đông, rời khỏi cửa Hàm Cốc, tình cờ gặp phải Mộ Dung Xung đang trên đường đến Lạc Dương." Phùng Thiên Quân nói.

Đêm hôm đó, Phùng Thiên Quân lặng lẽ rời đi, ban đầu hắn tính về Giang Nam trước, không ngờ lại đụng phải Mộ Dung Xung trên đường. Mặc dù Phù Kiên đã chiêu cáo thiên hạ, biến Phùng thị thành kẻ chết thay trong vụ án không rõ ràng này.

Thực ra Mộ Dung Xung đã biết rõ từ trước kẻ chủ mưu là ai, càng không thể không biết tỷ tỷ mình có ý đồ hành thích vua để báo thù. Sau khi phát tang, để bày tỏ lòng an ủi, Phù Kiên điều y từ Bình Dương tới Đông Đô Lạc Dương, dự định qua một thời gian nữa sẽ ban đất phong mới cho y, không chừng còn định phong y thành Hà Nam vương, chỉ vì kiêng dè triều đình và dân chúng nghị luận nên mới tạm thời từ bỏ.

Mộ Dung Xung dẫn quân, Phùng Thiên Quân theo đuôi suốt chặng đường nên nghe ngóng được không ít chuyện. Tin đầu tiên hắn có được, ấy mà lại là thi thể của công chúa Thanh Hà đã bị trộm đi trong đêm.

Trần Tinh: "..."

Vẻ mặt Hạng Thuật tức thì trở nên phức tạp, Phùng Thiên Quân gật đầu, bảo: "Có lẽ bị mang đi chuyển hóa thành... thứ kia."

Lúc công chúa Thanh Hà còn sống, Phùng Thiên Quân cứ nhớ nàng mãi không quên, vừa gặp đã yêu, nhưng sau khi đã trải qua biết bao chuyện, hắn chỉ mong mỏi một điều: nàng có thể yên nghỉ sau khi chết.

Sau khi đến Lạc Dương, Phùng Thiên Quân tìm được mộ của Nhữ Nam vương — Tư Mã Lượng ở ngoài thành Lạc Dương, đúng như dự đoán, mộ đã bị quật lên, trong quan tài trống trơn, trùng khớp với tin Trần Tinh có được từ Tư Mã Vĩ, tám vương đã hồi sinh được sáu vương, không biết hai vương còn lại là ai.

Nhữ Nam vương — Tư Mã Lượng, Sở vương — Tư Mã Vĩ, Triệu vương — Tư Mã Luân, Tề vương — Tư Mã Quýnh, Trường Sa vương — Tư Mã Nghệ, Thành Đô vương — Tư Mã Dĩnh, Hà Gian vương — Tư Mã Ngung, Đông Hải vương — Tư Mã Việt.

Hạng Thuật nghe mà váng đầu hoa mắt, không phân biệt nổi cái đám họ Tư Mã này là ai với ai, dĩ nhiên Trần Tinh chẳng hề gặp trở ngại tí nào, dẫu sao đều là tên người Hán cả mà —— so với tám vương họ Tư Mã, Thạch Mạt Khôn, Ba Lý Khôn, Xa La Phong, Tạp La Sát,... ở Sắc Lặc xuyên mới khiến cậu đau đầu không dứt.

"Triệu vương — Tư Mã Luân đã bị các ngươi siêu độ ở Trường An rồi." Phùng Thiên Quân nói, "Đông Hải vương — Tư Mã Việt lại bị tiểu huynh đệ chưa gặp mặt băm thành bánh nhân thịt."

"Là cắt thành thịt băm." Trần Tinh chân thành sửa lại.

"Còn Tư Mã Vĩ đang nghĩ cách thoát khỏi khống chế của Thi Hợi," Phùng Thiên Quân suy tư, "rồi sẽ có ngày chạm mặt, có thể nói, sáu vương sống lại đã gặp ba, còn ba tên nữa vẫn đang ẩn náu trong tối."

"Ừ." Trần Tinh cau mày, "Nói vậy Bạt vương thủ trận cho Thi Hợi không còn đủ nữa, khó mà nói chắc liệu gã còn dùng trận Vạn Linh gì kia phục sinh Xi Vưu được hay không."

Lúc này Hạng Thuật đã nguôi giận, cau mày bảo: "Nhất định phải tìm cho ra hai vương còn lại càng sớm càng tốt, ra tay giải quyết trước luôn, chỉ có điều không biết họ được chôn ở đâu."

"Khà khà," Phùng Thiên Quân nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng đều, nói với vẻ đắc ý, "đây chính là bản lĩnh của ngu huynh."

Trần Tinh lấy làm ngạc nhiên: "Tìm được rồi hả?"

Phùng Thiên Quân: "Các ngươi có từng nghĩ, vì sao chỉ có hai vương này không được Thi Hợi phục sinh không? Nguyên nhân đơn giản thôi, vì đối với gã, hai người này nằm quá xa."

"Chờ đã..." Trần Tinh mơ hồ hiểu được ý của Phùng Thiên Quân, dường như thân phận của Thi Hợi đã lộ diện từ màn sương dày đặc, mang đến cho họ một manh mối quan trọng.

"Ở phía Nam." Hạng Thuật cũng hiểu ngay tức khắc.

Phùng Thiên Quân gật đầu ra vẻ thâm sâu: "Chôn trong hoàng lăng ở phía Bắc núi Chung."

Loạn bát vương năm xưa đã phá hủy triều đình Đại Tấn một cách trầm trọng, mỗi một vị trong tám vương gia họ Tư Mã đều có võ nghệ cao cường, là bậc thầy trong hành quân đánh trận, vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, dưới sự xúi giục và lợi dụng của gian hậu(1) Giả Nam Phong mà dấy lên trận chiến anh em tương tàn điên cuồng và đẫm máu. Trận chiến ấy kéo dài ròng rã mấy chục năm, ngươi gϊếŧ ta, ta gϊếŧ hắn, dẫn đến mấy trăm vạn quân của triều đình nhà Tấn chịu thiệt hại nặng nề, phòng thủ phương Bắc chẳng còn một móng, người Hung Nô — Lưu Uyên mới nhân cơ hội này dẫn quân xâm lấn. Người thắng sau cùng là Tư Mã Việt dẫn theo triều đình Trường An cùng phần lớn quân dân hốt hoảng bỏ trốn, bị Lưu Uyên chặn đường gϊếŧ sạch, triều đình nhà Tấn dời về miền Nam, về sau được gọi là loạn Vĩnh Gia.

Loạn Vĩnh Gia đã mở màn cho thời kỳ Ngũ Hồ Loạn Hoa kéo dài suốt trăm năm, ngay lúc các tộc phương Bắc tranh đoạt Quan Trung, Lạc Dương,... để vực dậy sau thất bại tại Kiến Khang, người thừa kế dòng họ Tư Mã chẳng có lấy thời gian ngơi nghỉ, trong lúc cuộc chiến cầm hòa, ông đã phát huy thủ đoạn mạnh mẽ của mình, không những thành công châm ngòi các tộc đánh nhau, mà còn thuận lợi thu hồi ngọc tỉ truyền quốc, cùng quan tài hai vương là Hà Gian vương và Tề vương chôn trong hoàng lăng ở núi Chung.

"Tốt quá rồi," Trần Tinh nói, "thật sự quá tốt! Mà chờ đã... ừm, dựa theo những gì chúng ta chứng kiến ở núi Long Trung, muốn hồi sinh xác cổ thành Bạt vương cần bảy bảy bốn mươi chín ngày, quá trình này chắc hẳn rất phức tạp, thực ra không cần hủy diệt họ ngay, ừm... ta nghĩ..."

"Thông minh đấy!" Phùng Thiên Quân cười nói, "Ta đã phái mật thám canh chừng hoàng lăng cả ngày lẫn đêm, hễ có bất cứ dị thường sẽ báo tin ngay lập tức. Nếu Thi Hợi muốn hồi sinh hai vương này, tất phải phái thuộc hạ tới, hoặc đích thân gã ra tay. Nên ban đầu ta cứ đắn đo mãi, không biết có nên dứt khoát diệt gọn thi thể vương trước hay không, nhưng giờ nghe ngươi thuật lại lời Tư Mã Vĩ, không chừng chúng ta có thể ôm cây đợi thỏ..."

Trần Tinh "A" một tiếng, nảy ra một suy nghĩ táo tợn, lần ở núi Long Trung, lúc gã đeo mặt nạ quỷ dị kia hồi sinh Tư Mã Vĩ, dường như vì có Tâm Đăng nên đã gây ra biến số nào đó. Liệu có thể tận dụng biến số này xúi giục hai vương còn lại, đánh cho Thi Hợi trở tay không kịp không?

"Ta thấy chí ít cho đến hiện giờ," Phùng Thiên Quân nói, "Thi Hợi vẫn chưa tùy tiện đến núi Chung hồi sinh hai vương, việc này coi bộ có ẩn tình gì đây."

Hạng Thuật cũng "ừ" đồng ý, Trần Tinh tỏ ra khó hiểu, bèn hỏi: "Ẩn ý gì?"

Hạng Thuật khoanh tay, trầm ngâm không đáp, qua một lát bắt đầu mất kiên nhẫn, nói thẳng: "Mới khen ngươi thông minh, sao giờ lại ngốc nữa rồi? Vì sao chỉ có hai vương này là Thi Hợi mặc kệ, còn chưa rõ à?"

Phùng Thiên Quân bật cười, Hạng Thuật thấy Trần Tinh vẫn còn ra chiều suy tư, nên giải thích rõ ra luôn: "Vì phía Nam Trường Giang không phải địa bàn thế lực của Thi Hợi."

Một câu thức tỉnh người trong mộng, đầu đuôi câu chuyện lập tức được xâu chuỗi lại. Núi Long Trung nằm lân cận Tương Dương, nhân lúc quân Tần vây thành, gã đeo mặt nạ thần bí xâm nhập vào núi. Cũng tức là, phạm vi hoạt động của Thi Hợi trước giờ vẫn bị hạn chế ở phía Bắc Trường Giang.

Gã chưa qua được?! Không qua được nghĩa là gì? Thi Hợi ắt là kẻ bên cạnh Phù Kiên! Lại liên tưởng đến Bạt loạn ở Trường An, cộng thêm Âm Dương giám nửa đường ma xui quỷ khiến rơi vào tay Phùng Thiên Dật... đáp án đang từ từ rõ ràng hơn.

"Lúc này Thi Hợi đang nằm vùng bên cạnh Phù Kiên," Trần Tinh nói, "sẽ là ai?!"

Đây cũng là chân tướng mà Phùng Thiên Quân luôn muốn tra rõ bằng bất cứ giá nào, nếu tra được thân phận của Thi Hợi, đồng nghĩa sẽ tìm được kẻ dụ dỗ huynh trưởng nhập ma, đây chính là mục tiêu báo thù quan trọng nhất của hắn.

Trần Tinh không khỏi cảm thán, quả nhiên vẫn cần có đồng bạn hỗ trợ, nhìn xem, một âm mưu chẳng rõ đầu mối, hiện giờ thông qua suy đoán của ba người đã dần dần lộ diện!

"Đêm hôm ấy ngoài Phù Kiên ra, còn ai vào tẩm cung nữa?" Phùng Thiên Quân hỏi, "Mộ Dung gia? Thác Bạt Diễm?"

"Không thể là Thác Bạt Diễm." Hạng Thuật thẳng thừng phủ định: "Mặc dù ta nhìn hắn không hợp mắt, nhưng không phải hắn. Đêm đó tối như bưng, không nhìn rõ được gì, chỉ thấy được vài tên thị vệ thiếp thân và Phù Kiên, không đến nỗi do chính Phù Kiên ra tay."

Phùng Thiên Quân nói: "Không nên loại trừ khả năng này."

Trần Tinh nghĩ ngợi một thoáng, bảo: "Tạm thời không bàn đến liệu Phù Kiên có ý đồ này không, nhưng một hoàng đế như hắn còn phải cất công tới lui, dựng lên một màn kịch chấn động ngần ấy, ngươi cảm thấy hắn có thời gian ư?"

"Nói vậy cũng đúng." Phùng Thiên Quân biểu thị tán thành.

"Vương Tử Dạ?" Hạng Thuật đưa ra một cái tên khác, "Việc gì Phù Kiên cũng thương lượng với gã."

"Ngươi gặp gã rồi?" Phùng Thiên Quân hỏi.

Hạng Thuật thử nhớ lại, không rõ đêm hôm đó Vương Tử Dạ có đứng sau Phù Kiên hay không. Ba người họ thảo luận tới lui, cuối cùng Hạng Thuật nói: "Nếu vậy, dựa theo tình hình kế tiếp, có lẽ chúng ta sẽ xác định được kẻ này là ai."

Suy nghĩ của Trần Tinh bắt đầu có dấu hiệu theo không kịp Hạng Thuật, cậu đành khiêm tốn hỏi: "Vì sao thế? Có thể giải thích rõ hơn không? Hộ pháp, ta thấy ngươi thông minh ghê á."

Hạng Thuật: "Không dám nhận, nếu so với thầy trừ tà đùa bỡn người ta lúc thanh đàm, khẩu chiến với đám Nho gia, chút khôn vặt này của hộ pháp nào đáng để vào mắt?"

Vốn dĩ Trần Tinh đã có lòng ngưỡng mộ Hạng Thuật, cộng thêm cậu thực sự nghe không hiểu, nào ngờ lại bị hắn đâm chọt một câu như thế, thành ra khiêm nhường đáp: "Người khôn nghĩ nghìn việc, ắt có một việc sai; kẻ ngu nghĩ nghìn việc, tất có một việc đúng(2), thi thoảng ta cũng phải khiêm tốn học hỏi kẻ kém hơn mình nữa chứ."

Hạng Thuật: "..."

Phùng Thiên Quân thấy hai người lại chuẩn bị so cao thấp, sợ họ tiếp tục cãi nhau ầm ĩ, bèn vội nói: "Xin Hạng huynh đệ chỉ giáo."

"Muốn hồi sinh hai vương còn lại," Hạng Thuật bảo, "cần phải có oán khí được thả ra từ người chết với quy mô lớn, giống như trận chiến ở Tương Dương vậy. Muốn người chết, ắt phải có đại chiến, nếu Phù Kiên sắp sửa xuôi Nam tấn công Kiến Khang, chứng tỏ bên cạnh có người xui khiến hắn khai chiến. Tên Thi Hợi ấy chắc chắn là một mưu thần chức cao trong triều."

"Ồ." Phùng Thiên Quân không hề nghĩ tới điểm này, vội gật đầu.

Trần Tinh thầm nhủ Hạng Thuật thực sự rất thông minh, hôm nay gặp lại Phùng Thiên Quân, điều vui nhất không phải vì đột nhiên gặp được cố nhân, mà bởi vì họ từ thế bị động chuyển sang chủ động, một khi xác định được nơi ẩn thân của Thi Hợi, có mục tiêu rõ ràng rồi, tiếp theo chỉ cần lập kế hoạch xoay quanh mục tiêu này thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Sợ nhất là khi không biết kẻ thù ở đâu, thậm chí không biết gã đó là thứ gì, họ đã phải đánh đổi biết bao gian truân cho chuyến đi này, cuối cùng cũng được đền đáp, điều này khiến Trần Tinh tạm thời thở phào nhẹ nhõm.

Vậy mà Phùng Thiên Quân vẫn cau mày, Trần Tinh toan hỏi hắn còn tin gì nữa không, Phùng Thiên Quân bỗng nói: "Đôi khi, không nhất định phải khai chiến mới có người chết, vùng Giang Nam trông có vẻ bình yên, thực chất sóng ngầm đang sôi trào mãnh liệt, hai người về Giang Nam đúng lúc này, giờ nghĩ lại mới thấy vận mệnh định sẵn do trời."

Hạng Thuật đột nhiên biến sắc, Trần Tinh toan đứng dậy vận động, nghe thế bèn hỏi: "Gì cơ? Đã xảy ra chuyện gì?"

Phùng Thiên Quân chần chừ, sau đó dứt khoát nói thẳng: "Ta không biết có đúng như ta suy đoán không... chỉ có điều, nếu chúng ta là đương sự, có nói cũng không sao, hai người còn nhớ thi thể binh lính chúng ta phát hiện ở núi Long Trung vào một năm trước không?"

Trần Tinh: "!!!"

Trần Tinh tức khắc nhớ ra, trước đây khi cậu, Hạng Thuật cùng Phùng Thiên Quân mới quen nhau, Hạng Thuật đã đạp một thi thể xuống từ vách núi, cảnh cáo Trần Tinh và Phùng Thiên Quân không nên tiến về trước. Nhưng đêm đến, Trần Tinh và Phùng Thiên Quân đã cột thi thể vào lưng ngựa, để ngựa chở thi thể nọ vào Mạch thành.

"Thi biến?" giọng Hạng Thuật trở nên nặng nề.

Phùng Thiên Quân chậm rãi gật đầu, bảo: "May mà tình hình không tệ lắm."

Chưa đầy hai mươi bốn giờ, thi thể binh sĩ được đưa đến Mạch thành đã biến thành hoạt thi, huyện lệnh Mạch thành hiểu sâu biết rộng vừa nhìn liền liên tưởng ngay đến truyền thuyết cương thi làm loạn trong sách cổ, thành thử nhốt nó vào lồng ngay tức khắc. Nhưng ngỗ tác khám nghiệm tử thi cộng thêm vài binh lính đã bị nó cào trúng vào thời điểm đó.

Thế là lồng nhốt hoạt thi được đưa đến Kiến Khang, bí mật trình cho Tấn đế Tư Mã Diệu thưởng thức, việc này không kinh động quá nhiều người. Nhưng chẳng lâu sau, ngỗ tác về nhà chưa tròn mười ngày đã nhiễm bệnh, cắn vợ con bị thương, sau đó cùng với thật nhiều bách tính đồng loạt biến thành hoạt thi.

Trần Tinh: "......"

Phùng Thiên Quân nói: "Khi ấy chúng ta không hề biết lũ Bạt binh mạnh tới mức đó, không trách chúng ta được."

Sắc mặt Hạng Thuật tái xanh, hắn vội hỏi: "Sau đó thì sao?"

Phùng Thiên Quân đáp: "Nhiều người ở Mạch thành đã trúng thi độc, may mà sau đó... hầy, nói ra không được vẻ vang lắm, nhưng cuối cùng cũng được giải quyết."

Một câu bâng quơ nhưng lại ẩn chứa quá nhiều thông tin, Trần Tinh thở dài, Hạng Thuật hỏi: "Thực sự giải quyết rồi?"

"Ngoài mặt thì là vậy." Phùng Thiên Quân nói, "Nhưng vào cuối thu năm ngoái, cũng tức là thời điểm các ngươi ở Sắc Lặc xuyên, các quận Kiến Khang, Mạt Lăng, Cối Kê, Ngô,... đều bùng phát vài trận ôn dịch với quy mô nhỏ, đến giờ vẫn còn lan truyền."

Trần Tinh cau mày không lên tiếng, theo miêu tả của Phùng Thiên Quân, trận ôn dịch này xuất hiện quá bất ngờ, không sao giải thích nổi, có người bảo do quân Tấn được phái tới Mạch thành chấp hành nhiệm vụ mang về, lại có người cho rằng đó chỉ là ôn dịch bình thường thôi. Nhưng lạ ở chỗ, người mắc ôn dịch không chết, phần lớn vẫn giữ được tính mạng, nhưng có dấu hiệu nằm ngủ li bì trên giường.

"Chữa hết không?" Trần Tinh hỏi.

Lúc đó Phùng Thiên Quân đang bận đến Lạc Dương, Bình Dương và U Châu điều tra lăng mộ các vương, nên không tận mắt chứng kiến, bèn đáp: "Nghe đâu tự khỏi, tắm nắng thường xuyên có thể từ từ khỏi bệnh."

Hạng Thuật nghĩ ngợi, bảo: "Nếu khỏi hẳn thì không sao."

Phùng Thiên Quân còn đích thân đến thăm người tự khỏi, phát hiện người đó vẫn hoạt động bình thường, không có dấu hiệu biến thành hoạt thi, vì vậy vẫn tạm thời quan sát xem sao. Nhưng theo thời gian trôi, trận ôn dịch này hệt như bệnh lao, không khá hơn mà cũng chẳng chết được, lại còn dần dần lan rộng sang các thành thị phía nam Trường Giang.

Trần Tinh nói: "Nếu vậy thì không được ổn lắm, phải mau chóng tới xem bệnh nhân." Nói thì nói vậy, nhưng cậu cảm thấy có lẽ mình cũng không nhìn ra được gì.

Phùng Thiên Quân bảo: "Việc này còn dẫn ra thêm một vấn đề khác."

"Còn nữa hả?!" Trần Tinh hết sức bất lực, "Nói luôn một lần được không?"

Phùng Thiên Quân vội ra hiệu: "Không liên quan đến Thi Hợi Xi Vưu thầy trừ tà, là về đại nhân Tạ Thạch..."

Vừa nhắc Tào Tháo, quản gia ở sát bên đột nhiên la lên: "Lão gia! Lão gia! Người đâu mau tới!"

Kinh động vừa rồi không hề nhỏ, ba người đang bàn về ôn dịch, tự dưng nghe bên cạnh có tiếng ngã xuống cái rầm, Hạng Thuật lập tức đứng dậy, lao vút ra ngoài như gió, Trần Tinh khởi động Tâm Đăng theo sau hắn.

Chỉ thấy mỗi Tạ An đỡ giường con khập khiễng bước xuống, bảo: "Không sao, tại ngồi lâu quá chân tê ấy mà."

Mọi người: "......"

"Tạ đại nhân," Phùng Thiên Quân vái chào theo lễ, sau đó hỏi, "ngài nên trả tiền chứ nhỉ?"

"Các ngươi bàn tiếp đi," Tạ An kéo vạt áo bào, loạng choạng xuống giường tìm giày, "ta nghe được sơ sơ rồi, về tiền, xin Phùng thiếu chủ thư thả cho ta mấy ngày, ngài xem ta đã già rồi, không chịu nổi kinh hãi đâu..."

Trần Tinh khó hiểu dòm Phùng Thiên Quân, lại nhìn sang Tạ An, nói: "Gì cơ? Có nói ngược không? Sư huynh, huynh nợ tiền Phùng đại ca? Nợ bao nhiêu?"

"Lão là sư huynh ngươi?" Phùng Thiên Quân ngỡ ngàng, "Sư huynh ngươi không phải Vương Mãnh ư? Sao tự dưng thành Tạ An rồi?"

Tạ An giải thích: "Là thế này..." nói đoạn, y đuổi quản gia đi, nói với Phùng Thiên Quân: "Nếu có quen với sư đệ ta, chúng ta xem như người một nhà rồi, ta thấy thôi thì miễn luôn số tiền này nhé?"

"Người một nhà mẹ ông chứ!" Phùng Thiên Quân nói, "Trước đó đã thỏa thuận rõ ràng, bảy mươi vạn lượng bạc, ta thay ông nuôi quân Bắc phủ(3), vẫn còn giấy nợ đây này, đầu xuân năm nay phải trả. Ta bỏ luôn mười vạn lượng tiền lãi cho ông luôn đấy, Tạ đại nhân, ông thương giúp cho tiền trang Tây Phong bọn ta đi, sản nghiệp Trường An bị tóm gọn, nơi cần tiêu ở Kiến Khang lại quá nhiều, ông nói ta phải làm sao đây?"

"Bớt giận bớt giận," Trần Tinh vội khuyên can, "mọi người nể mặt ta, rồi sẽ có tiền mà."

"Phải đấy," Hạng Thuật gật đầu đồng ý, "sau đó để Trần Tinh ra đường đứng, tiền tự nhiên sẽ tới."

_____

Chú thích:

(1) Gian hậu: được ghép từ gian trong gian trá và hậu trong hoàng hậu. Nói về Giả Nam Phong – được coi là vị hoàng hậu xấu xí nhất trong lịch sử Trung Hoa, bà là người khởi đầu ra loạn bát vương kéo dài 16 năm khiến nhà Tấn suy yếu trầm trọng.

(2) Nguyên văn: trí giả thiên lự, tất hữu nhất thất; ngu giả thiên lự, tất hữu nhất đắc – danh ngôn của Lý Tả Xa.