Định Hải Phù Sinh Lục

Quyển 2 - Chương 42: - Tù binh




Oán khí hữu hình tập trung lại rồi vọt lên trời như một cơn lốc, Trần Tinh bị quấn trong cơn gió mạnh xám xịt kia, dồn sức khống chế trống bỏi, trong oán khí hiển hiện hư ảnh đang giãy giụa liên tục, huyễn hóa ra thần thú thượng cổ "Tranh" khổng lồ!

Nó có năm đuôi, ngoại hình như báo đỏ —— oan hồn Tranh không ngừng vẫy vùng trong gió lốc, gầm thét như phá vỡ đá tảng, âm thanh lan xa trăm dặm. Thời khắc Tranh xuất hiện, tất cả hoạt thi đột ngột ngừng công thành, đồng loạt quay sang Trần Tinh đang ở trung tâm chiến trường.

"Giành nó lại!" Chu Chân bất chấp quát to.

Kỵ binh Nhu Nhiên không bị ảnh hưởng bởi tiếng trống bỏi, họ lần lượt quay đầu, đổi hướng từ thành sang chiến trường, áp lực Cáp Lạp Hòa Lâm suýt bị đánh chiếm nhất thời nhẹ đi, các tộc nhân cơ hội này xông ra, hỗ trợ Đại Thiền Vu Hạng Thuật.

Oán khí mạnh quá... còn khó khống chế hơn cả Âm Dương giám.

Cho dù từ bé Trần Tinh đã làm quen với đủ loại pháp lực, thì việc đối phó với pháp bảo mạnh mẽ nhường này vẫn hết sức khó khăn, oán khí bao trùm quanh trống bỏi không ngừng tìm cách xâm nhập vào nội tâm, hòng nuốt chửng đồng hóa cậu.

Sắp cầm cự hết nổi rồi! Hoạt thi ở ngoài kia đang dần có dấu hiệu mất kiểm soát, Trần Tinh gắng hết sức lắc trống bỏi.

Vang 'tùng' một tiếng, hơn mười vạn hoạt thi chuyển hướng theo trống bỏi trong tay Trần Tinh. Hạng Thuật giục ngựa lao tới, vung kiếm gạt Xa La Phong đang xông về trước ra.

"Thuật Luật Không?!" Xa La Phong thở hổn hển không ngừng.

Hạng Thuật nhấc trọng kiếm chặn giữa Xa La Phong và Trần Tinh.

"Xa La Phong!" Hạng Thuật đột nhiên gầm lên, "Giải thích rõ cho ta!"

"Hạng Thuật... Hạng Thuật......" sau khi sử dụng pháp bảo kia, tâm mạch Trần Tinh bị chấn thương nặng, cậu thở hổn hển sắp đứng không vững, một tay đè ngực lảo đảo suýt ngã xuống tuyết.

Xa La Phong cười gằn, hơi cong lưng, chú ý từng hành động của Hạng Thuật.

Trước mặt là Xa La Phong, đằng sau là Trần Tinh lung lay sắp ngã, Hạng Thuật có một thoáng mất tập trung, hiện giờ không phải lúc giằng co với Xa La Phong, phải lo cho Trần Tinh trước đã. Bằng không lát nữa kỵ binh Nhu Nhiên quay lại cứu viện, chắc chắn họ sẽ bị mắc kẹt trong chiến trận, lúc đó gặp loạn quân ồ ạt chém gϊếŧ, cho dù Hạng Thuật có bản lĩnh thông thiên cỡ nào cũng không thể bảo vệ Trần Tinh tránh khỏi mọi nguy hiểm.

"Còn cầm cự tiếp được không?" Hạng Thuật canh chừng hành động của Xa La Phong, muốn đưa song song Trần Tinh cùng Xa La Phong đi thật sự quá khó.

"Ta không sao." Trần Tinh thở gấp nặng nhọc, ngay cả trống bỏi cũng cầm không nổi, "Ngươi đi mau...... họ sắp quay lại cứu viện rồi, mặc kệ ta. Mau! Đi nhanh đi!"

Kỵ binh Nhu Nhiên từ xa đang đánh gϊếŧ về đây, không ngừng tụ hội về phía này, gương mặt Xa La Phong hằn rõ vẻ căm thù, chực chờ xông lên, cuối cùng Hạng Thuật quyết định bỏ mặc không màng Xa La Phong, lạnh lùng nói: "Tiêu Sơn! Đi!"

Rồi hắn kéo Trần Tinh lên ngựa, quay đầu đột phá vòng vây!

Tiêu Sơn cướp được ngựa bèn phóng lên, đuổi theo Hạng Thuật.

Hành động của hắn khiến Xa La Phong ngây ra, nhất thời không biết nên lộ ra vẻ mặt gì, cứ thế trơ mắt nhìn Hạng Thuật bỏ đi.

Trần Tinh được Hạng Thuật ôm lên ngựa, Hạng Thuật nhanh chóng quay đầu ngựa, gần hai mươi vạn hoạt thi đông nghìn nghịt thình lình đổi mục tiêu gϊếŧ ngược lại kỵ binh Nhu Nhiên! Đại trận hoạt thi theo sau Trần Tinh và Hạng Thuật, phía sau hai người lại có thêm kỵ binh Thiết Lặc, Hung Nô, v.v...

Chu Chân không tài nào ngờ rằng phe đối phương lại ăn miếng trả miếng, bởi hắn tưởng rằng từ khi Vạn Pháp Quy Tịch, không một ai có thể khởi động pháp bảo nữa, bấy giờ mới hốt hoảng hạ lệnh, thế nhưng kỵ binh Nhu Nhiên ở tiền tuyến đã bị đánh cho tan tác, hoạt thi đua nhau chen lên, tranh giành giẫm đạp, khiến phe hắn nhất thời đại loạn.

Chu Chân gầm lên: "Ngươi có thể khởi động pháp bảo đã được máu ngô chủ luyện hóa?!"

"Ta là đại trừ tà." Trần Tinh lạnh lùng đáp.

Hạng Thuật giục ngựa xông vào giữa trận quân Nhu Nhiên, vừa giáp mặt liền vung đại kiếm gạt bay năm đến sáu tên kỵ binh ngáng đường, Trần Tinh ôm eo Hạng Thuật thở hổn hển liên hồi, tim cứ đau âm ỷ, do vừa rồi cưỡng ép khởi động trống bỏi, sức mạnh Tâm Đăng đã bị oán khí xâm chiếm từng bước.

"Cho ta sức mạnh Tâm Đăng!" Hạng Thuật quát.

Trần Tinh siết chặt eo Hạng Thuật, nằm nhoài lên lưng hắn, nhắm nghiền hai mắt, gia tăng sức mạnh Tâm Đăng.

Hạng Thuật giũ trọng kiếm, những tưởng sẽ biến thành trường cung, không ngờ sau khi phát ra ánh sáng, hình thái lần này thế mà đổi thành — một thanh quang chử (cây chày sáng) dài sáu thước. Hạng Thuật ngây người một thoáng, tiếp theo vung quang chử như múa trường kích, vung trái vung phải, biến thành vòng sáng lần lượt quét cho kỵ binh ngáng đường rớt xuống ngựa!

Chu Chân tức khắc hoảng sợ ra mặt, theo bản năng cảm thấy thần binh kia chính là khắc tinh của mình, không dám ham chiến nữa mà xoay người định bỏ chạy, thế nhưng đòn đánh chứa toàn bộ sức mạnh đến từ Hạng Thuật đã suýt soát tới lưng hắn!

Một đòn ập tới, ánh sáng trắng từ Tâm Đăng vẽ ra liệt hỏa hữu hình, võ bào trên lưng Chu Chân lần lượt bị lửa thiêu cháy, vậy mà vào thời khắc sau cùng, khi sắp sửa đánh rớt cả Chu Chân lẫn ngựa, lửa Tâm Đăng đột nhiên "phụt" tắt.

Trần Tinh ngồi sau lưng Hạng Thuật bất giác rũ tay, hộc máu làm ướt giáp lưng Hạng Thuật.

Hạng Thuật: "Trần Tinh?!"

"Khốn kiếp——!" Xa La Phong đã đuổi tới, gào thét điên cuồng, "Thuật Luật Không!"

Xa La Phong mặc giáp cưỡi tuấn mã tàn nhẫn đâm từ bên cạnh, hắn những tưởng Hạng Thuật sẽ ra tay đấu với mình, không ngờ người mình quan tâm nhất lại chẳng thèm nhìn mình lấy một cái, dẫn đến oán hận trong lòng bùng lên cực hạn, khiến hắn chẳng còn màng tính mạng mà dùng cả người lẫn ngựa đâm mạnh tới, ôm ý định cùng Hạng Thuật đồng quy vu tận.

Trần Tinh đã ngất đi, nửa người dưới buông thỏng xuống, Hạng Thuật tức tốc duỗi tay giữ Trần Tinh lại, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, viện quân phe mình ập tới, trong lúc hai quân tiên phong giao chiến, Hạng Thuật cùng Trần Tinh bị đâm rớt xuống đất, Chu Chân muốn lao tới cướp trống bỏi, hét lớn: "Xa La Phong! Pháp bảo!"

Hai quân lao vào nhau như thủy triều, ý thức Trần Tinh dần tan rã, trước mắt tối sầm.

Mình sắp chết ư? Sao mà nhanh quá.... còn chưa tới lúc nữa mà.

Khi rơi vào hôn mê, Trần Tinh vẫn siết chặt trống bỏi trong tay, theo bản năng không muốn buông tay, thời điểm ý thức dần mơ hồ, dường như cậu trông thấy một cảnh tượng hết sức lạ lùng.

Đó là thế giới từ góc nhìn của một người khác, chung quanh là không gian bị bóp méo, vách tường phủ đầy mạch máu, nhưng chỉ trong một thoáng ngắn ngủi, chủ nhân cặp mắt kia phát hiện ra cậu, lập tức nhìn thẳng vào nội tâm Trần Tinh, ý thức dường như được gắn kết với nhau một cách kỳ dị.

"Kí chủ Tâm Đăng?" một giọng nói khản đặc vang lên, "có thể thông qua máu của ngô tới được đây. Cũng phải thôi, Thần Châu hiện giờ, chỉ còn ta và ngươi có pháp lực."

"Mau tỉnh dậy!" một giọng thiếu niên xa lạ vang lên trong ý thức của Trần Tinh, "Còn chưa tới lúc từ bỏ!"

Trần Tinh mở choàng mắt, vô số cảnh tượng đổ nát ầm ầm, dường như giọng nói vừa rồi xua ý thức cậu khỏi nơi nghìn dặm xa xăm.

Khung cảnh chốc thì mơ hồ, chốc lại rõ rệt, gió lạnh phả tới, vài bông tuyết rơi trên mặt cậu, và rồi một bàn tay đeo bao tay sắt lạnh băng niết cằm cậu, ép cậu khẽ ngẩng đầu lên.

Đây là nơi nào? Vừa khôi phục ý thức, Trần Tinh liền biết mình đã bị bắt.

Chung quanh được bao phủ bởi mây mù, một đoạn lưng núi ló mình khỏi mây, đỉnh Âm sơn, ở nơi cao nhất trên núi Hô Hòa Ba Thập, trên một khoảng đất trống, có hai gã ảnh võ tướng mặc giáp đen đứng trước mặt, cùng Xa La Phong với tóc tai rối bời, chật vật ngồi thở hồng hộc dưới đất.

Chu Chân thì đứng một bên nhìn chằm chằm vào cái trống bỏi đặt trên đá.

Trần Tinh giật cổ tay, phát hiện mình đã bị xích sắt lạnh căm khóa lại, trời rét mướt khiến nước đóng băng, nên xích sắt cũng đọng một lớp sương, thầm nhủ các ngươi làm tới mức này hả? Trói ta bằng xích sắt nặng bằng này cơ á? Dù không trói ta cũng có thoát được đâu.

Khi Trần Tinh tỉnh lại, Xa La Phong cùng Chu Chân lập tức cảnh giác ngoái lại nhìn cậu.

Một trong hai tên võ tướng giáp đen muốn nhấc Trần Tinh lên, lại bị gã còn lại ngăn cản.

Nhìn vào áo giáp, Trần Tinh mơ hồ nhận ra người muốn nhấc mình hẳn là Tư Mã Việt. Không biết người còn lại là ai.

Giáp của hai tên võ tướng này giống nhau như đúc, cùng đội mũ giáp che hết mặt, căn bản không thể nhận ra.

Tư Mã Việt xoay người đi về phía Chu Chân.

"Giờ phải làm gì?" một giọng nói khàn đặc phát ra từ áo giáp.

Tên này thế mà biết nói?! Trần Tinh nghe xong hết sức ngạc nhiên.

Ban đầu cậu nhận định đám người này chỉ là hoạt thi hoạt động theo bản năng, không hề có ý thức, giờ nhìn lại có vẻ cao cấp hơn lũ hoạt thi kia một chút, biết nói chuyện, chứng tỏ cũng có suy nghĩ của mình. Có lẽ Tư Mã Luân đối chọi với họ ở thành Trường An vốn dĩ không muốn mở miệng.

Chu Chân không đáp, nhìn sang Xa La Phong, Xa La Phong phẫn hận nhìn Trần Tinh.

"Ta đã giao Bạt quân được đại nhân Thi Hợi xây dựng tại đây cho các ngươi," giọng Tư Mã Việt khàn như tiếng binh khí ma sát, "ngươi nói ta biết, sáu vạn thiết vệ Nhu Nhiên của các ngươi sẽ làm gì?"

Võ tướng giáp đen còn lại đứng cạnh Trần Tinh vẫn giữ im lặng, Trần Tinh lia mắt nhìn hắn, chẳng hiểu vì sao lại thấy hơi quen, hình như mình thấy bộ giáp này ở đâu rồi thì phải... không đúng, mình chỉ mới gặp ba người, ngoài Tư Mã Luân, Tư Mã Việt ra thì chỉ còn một người ở Long Trung sơn.....

Tư Mã Vĩ!

Người nọ chính là Sở vương Tư Mã Vĩ thời Tấn! Cũng tức là võ tướng giáp đen đầu tiên mà Trần Tinh nhìn thấy! Đêm đó đối mặt trong vội vàng nên không nhìn rõ, thằng cha này quả nhiên cũng xuất hiện!

Chu Chân thiếu tự tin ra mặt, đáp: "Thiết vệ Nhu Nhiên đang đóng quân trong Âm sơn, Thuật Luật Không nhất định sẽ tới cứu tiểu tử này, lúc đó chúng ta ở trong tối, họ ở ngoài sáng...."

"Ngươi chỉ toàn lý luận suông," võ tướng giáp đen Tư Mã Việt mỉa mai, "cứ cho rằng mình đoán trước ý đồ kẻ địch, kết quả toàn bị gϊếŧ cho trở tay không kịp."

"Ta không ngờ tiểu tử này biết dùng Tranh cổ." Chu Chân tiến về phía Trần Tinh, lại bị hai võ tướng giáp đen chắn trước mặt không cho hắn tới gần cậu.

Tư Mã Việt đáp: "Chu Chân, hai mươi vạn Bạt quân đã giao cho ngươi, ngươi và đồng bạn ngươi rốt cuộc có bắt sống được Thuật Luật Không không?"

Trần Tinh trông thấy ánh mắt phẫn nộ hung tợn của Xa La Phong qua giáp chân của hai tên võ tướng.

Xa La Phong đột nhiên nói: "Ta có cách này."

"Chúng ta có thể gϊếŧ tiểu tử này," Xa La Phong thấp giọng, "rồi treo thi thể nó ở đây, để Thuật Luật Không trông thấy, nhất định sẽ hoảng loạn. Nhân lúc hắn chưa sẵn sàng...."

"Ngu xuẩn!" Tư Mã Việt lạnh lùng bảo, "Ta thấy ngươi mới đáng chết nhất!"

Tư Mã Việt rút kiếm, Chu Chân lập tức chắn trước người Xa La Phong, trầm giọng: "Tướng quân!"

Nội chiến nội chiến rồi.... tuy rằng không biết quá trình cụ thể nhưng Trần Tinh cũng đoán sơ được một phần, hầu hết đám người này được Thi Hợi phái tới, chỉ không biết "ngô chủ" trong miệng chúng là Xi Vưu hay Thi Hợi, nhưng điều này không quan trọng — có lẽ trong những năm này, Thi Hợi tới phương Bắc bố trí, phục sinh hai mươi vạn hoạt thi, sau đó giao cho Tư Mã Việt thống lĩnh.

Bây giờ Chu Chân nhận quyền chỉ huy quân đội, cộng thêm sáu vạn kỵ binh Nhu Nhiên, muốn thừa thế công hãm Long thành, không ngờ vào thời khắc sau cùng lại bị Trần Tinh cướp được trống bỏi, gϊếŧ ngược lại một trận, hiện giờ Bạt quân bị diệt gần sạch, hai tên võ tướng giáp đen phải bất mãn rồi.

Nội chiến kìa. Các ngươi nội chiến tiếp đi nào! Đừng ngừng nhé! Trần Tinh tràn trề hy vọng.

Tư Mã Việt trầm giọng: "Tránh ra."

"Bạt vương," Chu Chân bắt đầu lạnh lùng nói, "đây là mệnh lệnh của đại nhân Thi Hợi."

"Thi Hợi không sai ngươi tiếp tục dính dáng tới người Nhu Nhiên," Tư Mã Việt nói, "Lúc còn sống hay đã chết đi, một khi đã thuộc về ngô chủ, ngươi phải quên thân phận của mình, nếu còn tiếp tục u mê không tỉnh tên phàm nhân này, bổn vương không ngại thay ngươi xử trí hắn."

Chu Chân hít sâu, Tư Mã Việt thu kiếm, triệu hồi một đàn quạ đen, nhảy xuống sườn núi rồi biến mất.

Chu Chân thoáng nhìn sang Xa La Phong, Xa La Phong trưng ra vẻ mặt phức tạp, Chu Chân nói: "Ta đi mai phục Thuật Luật Không. Bắt sống hay sao?"

Xa La Phong im lặng thật lâu, cuối cùng nói: "Nếu không bắt sống được thì gϊếŧ đi, mang thi thể về cũng như nhau."

"Sớm phải như thế," Chu Chân nói, "nếu lúc trước làm vậy đã không xảy ra nhiều chuyện, nếu không phải vì ngươi cầu xin..."

"Ta sai rồi!" Xa La Phong nói, "Ta sai rồi được chưa!"

Chu Chân xoay người, cũng biến mất sau khi nhảy xuống vách núi.

Đỉnh núi yên tĩnh trở lại, chỉ còn Tư Mã Vĩ, Trần Tinh cùng Xa La Phong, Xa La Phong ngồi đấy, cúi mặt dùng nhựa thông lau chùi dây cung.

Trần Tinh biết hiện giờ Hạng Thuật nhất định đang nghĩ mọi cách để cứu cậu, không chừng đã dẫn quân bao vây ngọn núi này. Nhưng kỵ binh mười sáu Hồ chỉ am hiểu chiến đấu trên bình nguyên, dù có tấn công cũng không đủ mạnh để tác chiến tại vùng núi.

Có một lớp tuyết mịn thổi lên bình đài trên đỉnh núi cao chưa đầy mười trượng, chung quanh dựng mấy cột đá, không biết là nơi tế trời của tộc nào, Trần Tinh giật xích sắt phát ra tiếng động, thầm nghĩ làm sao tìm cách chạy đi.

Tư Mã Vĩ đứng bên cạnh khẽ ngoái đầu nhìn Trần Tinh.

Vì sao tên này không nói gì? Trần Tinh thầm nghĩ, có lẽ có thể dụ hắn tiết lộ đôi điều để rõ thêm về cái gã Thi Hợi kia... mà cảnh cậu thấy khi hôn mê là gì? Thiếu niên nói chuyện với cậu trong giấc mơ là ai?

Trần Tinh kéo xích sắt cục cựa tới lui, phát ra những âm thanh nhỏ vụn, Xa La Phong ngừng hành động trong tay, ngó cậu.

Trần Tinh không nhúc nhích nữa.

Xa La Phong nhìn Trần Tinh, lạnh lùng nói: "Ngươi có biết người Nhu Nhiên tra tấn tù binh thế nào không?"

Trần Tinh đáp: "Không biết, có điều mấy ngày trước ta được dịp chứng kiến người Nhu Nhiên tra tấn người trong tộc mình thế nào."

Câu nói này đâm thẳng vào tâm bệnh của Xa La Phong, hắn lập tức biến sắc, lạnh lùng nói: "Hán cẩu, ngươi thì biết gì? Đám rác rưởi các ngươi...."

Tư Mã Vĩ đứng im thin thít bên cạnh thình lình xoay người rút kiếm, Xa La Phong quên mất cái xác này lúc còn sống xuất thân từ vương thất triều đình nhà Tấn, lập tức đứng dậy theo bản năng, lùi ra sau.

Tư Mã Vĩ xuất kiếm, Xa La Phong vội vã chống cự, song kiếm kia đã kề lên cổ Xa La Phong nhanh như chớp!

Trần Tinh quên xem cả trò vui, vừa thấy chiêu đó đã âm thầm lớn tiếng khen hay, cậu không rành võ thuật, nhưng theo Hạng Thuật lâu dần cũng biết được đôi chút, chiêu này vừa chặt đường lui vừa đón được hướng đi của đối thủ, có độ khó cực cao.

Lúc này Xa La Phong không dám nói nữa, Tư Mã Vĩ thu kiếm, làm như chưa có gì xảy ra.

Trần Tinh nhìn thoáng sang Tư Mã Vĩ, không thèm sợ Xa La Phong nữa.

"Các ngươi đều uống máu Ma thần rồi à?" Trần Tinh ngẫm nghĩ, rồi nói, "Chu Chân lừa ngươi thế nào? Uống thuốc hắn đưa, có thể dẫn dắt tộc nhân hướng tới cuộc sống bất tử hả?"

Trần Tinh quan sát Xa La Phong, phát hiện sắc mặt hắn đã xuất hiện bất thường, liên tưởng tới thiết kỵ Nhu Nhiên tham gia chiến đấu, đại thể đều mang vẻ mặt xám xịt này, nhưng vẫn khang khác so với màu xám đen do đã chết lâu của Chu Chân.

Cơ thể Xa La Phong đang từ từ biến đổi, chỉ không biết liệu hắn có cảm nhận được đau đớn không.

"Bất tử ư?" Xa La Phong cười khinh, "Ta chỉ muốn trả thù cho Chu Chân mà thôi. Hiện giờ còn gì quan trọng hơn việc Chu Chân sống lại? Hán... ngược lại là ngươi, giờ chết sắp tới rồi."

Chu Chân có thân hình vạm vỡ, ngũ quan cân đối, mang huyết thống nửa Hán nửa Nhu Nhiên, nhìn dung mạo sau khi chết vẫn có nhận ra lúc còn sống hắn cũng là một mỹ nam tử cao to, nhưng phong cách khác hẳn Hạng Thuật.

Trần Tinh biết Xa La Phong cùng Chu Chân khi còn sống là người yêu, nhưng cậu luôn cảm thấy Xa La Phong vẫn còn thích Hạng Thuật, chỉ không biết hắn thích Chu Chân trước rồi mới di tình sang Hạng Thuật, hay thích Hạng Thuật nhưng cầu không được, mới chuyển sang ở bên Chu Chân.

Hoặc là, Xa La Phong thích cả hai nam nhân này.

"Ta có một vấn đề khá là hiếu kỳ," Trần Tinh dò hỏi, "Xa La Phong, ngươi còn thích Hạng Thuật không? Chu Chân chết rồi, vậy hắn còn cứng được nữa không?"

Trần Tinh chỉ muốn đánh trống lảng dụ Xa La Phong nói chuyện, không ngờ Xa La Phong đột nhiên giận dữ gầm lên, không nhịn được muốn đứng dậy đánh Trần Tinh, nhưng lại bị Tư Mã Vĩ tiếp tục xoay người không cho Xa La Phong tới gần.  

Xa La Phong trợn mắt trừng cậu, không biết có phải do ảnh hưởng của thuốc hay không mà hắn cáu kỉnh vô cùng.

"Rồi rồi rồi," Trần Tinh vội nói, "không bàn chuyện này nữa."

Trần Tinh luôn cho rằng dùng cách này hồi sinh người chết là làm trái lẽ trời, nếu xem Bạt là một 'tộc', vậy thị Bạt tộc chính là chủng tộc lạ nhất trần đời. Chúng không thể tự sinh sản như các chủng loại yêu tộc khác.

"Chu Chân được hồi sinh bao lâu rồi?" Trần Tinh lại hỏi, "Ngươi gặp hắn từ khi nào?"

Xa La Phong không thèm đáp, Trần Tinh thật thà bảo: "Chúng ta chơi một trò nhé? Ta trả lời ngươi một câu, ngươi liếm xích sắt giùm ta một cái ha?"

Trần Tinh chỉ muốn trêu cợt hắn thôi, xích sắt đã đóng băng, dùng lưỡi liếm lên sẽ dính luôn, tiện thể giải quyết luôn đối thủ. Dĩ nhiên Xa La Phong sẽ không mắc mưu, hắn chế giễu: "Ngươi bệnh hả? Khi ta là trẻ lên ba chắc?"

"Vậy ngươi trả lời ta một câu, ta cũng sẽ đáp lại ngươi một câu." Trần Tinh đề nghị.

Xa La Phong cuối cùng cũng nói: "Ngươi là thầy trừ tà, đúng không? Mục đích ngươi tới đây chính vì Bạt, uổng công ta thực sự cho rằng ngươi là đại phu. Ngươi sẽ chết nhanh thôi, có biết không? Đợi họ mang ngươi về cung Huyễn Ma, ngươi sẽ bị luyện thành tế phẩm. Ngươi sắp chết rồi, còn hỏi nhiều làm gì?"

Trần Tinh vô tình nhận được thông tin mấu chốt đầu tiên — 'cung Huyễn Ma', bèn nói: "Sáng nghe Đạo, tối chết cũng cam lòng, mặc dù sắp chết cũng muốn thỏa lòng hiếu kỳ, không được sao?"

Thế là Xa La Phong hạ cung xuống, đối mặt với Trần Tinh, nhíu mày nhìn cậu rồi nói: "Hỏi đi, tiểu rác rưởi."

Lần đầu gặp Xa La Phong, Trần Tinh cảm thấy hắn rất đẹp, mày rậm mắt to, chẳng qua ngũ quan thấp thoáng nét tàn nhẫn, thật đáng tiếc.

"Vũ khí này của ngươi từ đâu mà có?" Trần Tinh sợ Thi Hợi lại giao cho họ pháp bảo nào đó giống trống bỏi, nếu thật vậy, sợ rằng lát nữa Hạng Thuật lên cứu cậu sẽ không đối phó được.

"Đây là tín vật khi Thuật Luật Không kết nghĩa an đáp với ta." Xa La Phong lạnh lùng đáp, "nên ta muốn dùng cây cung này, gϊếŧ ngươi trước mặt hắn. Tới lượt ngươi, trả lời ta, rốt cuộc ngươi và Thuật Luật Không có quan hệ gì?"