“Anh…không thương…hức…không thương em…”
“Bà xã, em làm sao vậy?”
Đình Thư Huân bỏ dở sấp văn kiện đang cầm trên tay, hắn cuống cuồng đưa tay lau đi nước mắt của cô, vẻ mặt vô cùng lo sợ, hoảng hốt lên khi nhìn thấy cô khóc.
Thật là, khóc rồi lỡ như ảnh hưởng xấu đến thai nhi thì như thế nào.
“Anh…không thương em nữa…hức…đúng không?”
Thục Yên bấu víu lấy bàn tay của hắn, đôi mắt long lanh ngập trong nước mắt, cứ tràn khỏi khóe mắt không chịu ngừng rơi.
Đình Thư Huân càng nghe càng khó hiểu, hắn có hành động cái gì đâu mà sao cô lại nói như thế?
Thục Yên liếc mắt nhìn hắn đơ cả mặt mày mà vẫn không chịu nói sự thật sau những ngày trốn tránh, cô tức giận mà đánh vào vai hắn không ngừng, mỗi cú đánh là mỗi câu mắng chửi:
“Anh hết thương em, đồ tệ bạc, đồ tệ bạc này.”
“Thục Yên em làm gì vậy? Bằng chứng đâu mà em bảo anh tệ bạc? Anh đã làm gì hả?”
Đình Thư Huân bị những tiếng ồn cùng lực đánh vào vai, đả trúng vết thương cũ khiến hắn cau có cả mặt mày, hắn nắm chặt cổ tay cô, giọng gầm lên nạt nộ Thục Yên.
Thục Yên cứ nghĩ hắn sai trái lại còn dám mắng mỏ mình, lớn tiếng với mình như vậy.
Chẳng biết sức lực ở đâu, cô giật tay mình khỏi tay hắn, hít hít nước mũi lên trông vô cùng đáng thương, chưa đợi hắn phản công cô đã cong chân đá vào đầu gối của hắn.
“Anh mắng em, anh là đồ hung dữ.”
Ăn đau, Đình Thư Huân cong chân lên xoa xoa lấy đầu gối mình, định đưa mắt đỏ ngầu lên, muốn hỏi tội thì cô đã đùng đùng sát khí bước ra khỏi phòng rồi.
Còn không quên đóng cánh cửa một tiếng rầm vang dội cả tầng lầu nữa.
Quả là hai con người mới biết giận dỗi, chưa gì mọi người từ trên xuống đã biết cả rồi, nhưng vẫn là không ai nói với ai tiếng nào, càng không biết lí do cả hai giận là gì nên cũng rất khó giảng hòa.
Tối đêm đó Thục Yên đã ngủ ở căn phòng dành cho khách, cô vừa khóc bù lu bù loa, phải để Lý Kha vác cái bụng bầu bảy, tám tháng đến an ủi mới thôi khóc.
Còn Đình Thư Huân sau khi nhận ra bản thân đã hơi lớn giọng với cô nên có chút ăn năn hối lỗi.
Nhưng là vẫn cực kì tức giận, không có ý định hòa bình cùng cô.
Hắn không hiểu vì cái gì mà cô lại hành động, rồi mắng hắn như vậy.
Rõ ràng là hắn chẳng làm gì sai mà cô cứ hành động như là hắn đang ngoại tình, bị cô phát hiện tại trận vậy
Hắn không chấp nhận việc bị đánh chửi oan như vậy, nên tối đó cũng ở yên trong phòng, bản thân hắn phát tiết lên căn phòng mình.
Phải diễn tả là không còn gì nguyên vẹn.
***
Sáng hôm sau.
Dưới nhà ăn, mọi người dường như đã tụ họp đông đủ, từ Đình Vân Huân, Lý Kha, Đình Thiệu Khiêm, có cả cặp đôi Đình Kỷ Nam, Tiểu Ô và Lưu Phi, Tần Tiêu nữa.
Hôm nay là ngày người Đình gia từ trên xuống dưới đều tụ tập lại nói chuyện vui vẻ, xem như là mỗi năm đều có, đều sẽ thực hiện.
Đình Kỷ Nam cùng Tần Tiểu Ô vừa đi du lịch trở về, còn Lưu Phi và Tần Tiêu lại từ căn hộ ghé qua, không lâu cho lắm.
Bốn người đều nhìn vào ba người còn lại, đôi mắt thâm quầng, vẻ mặt nhợt nhạt như là bị mất ngủ vậy.
Đình Kỷ Nam ái ngại nhìn cả ba, cuối cùng cũng mở miệng hỏi chuyện:
“Chú lớn, dì lớn, cả anh nữa, mọi người bị sao vậy? Mất ngủ chăng?”
“Trời ơi, hơn cả mất ngủ nữa…”
Đình Thiệu Khiêm có lẽ là người khổ nhất, phòng anh dưới phòng của Đình Thư Huân, cả đêm qua đều bị âm thanh đập vỡ đồ đạc từ trên lầu truyền xuống, nhức óc nhức tai khó chịu.
Nằm lăn qua lăn lại mấy vòng cũng không thể ngủ được.
Sáng nay bước ra, nhìn chú dì lớn cũng không khác gì cậu là bao nhiêu nên mới hỏi.
Hóa ra là chú dì nhỏ giận nhau.
“Tôi hết cách rồi…như bị tra tấn vậy.”
Đình Vân Huân cũng chẳng khá lên được, đêm qua anh kêu cửa muốn thủng cái cửa luôn mà Đình Thư Huân vẫn không chịu mở cửa, còn mắng chửi những câu tiếng Anh xen lẫn tiếng Pháp mà anh nghe chả thấm nổi vào đầu.
Bó tay chịu trói nên quay lại phòng vợ mình đang dỗ em dâu.
Thục Yên lại chỉ biết khóc lóc, nói mấy câu chửi Đình Thư Huân là đồ tồi, là kẻ bạc tình, là kẻ không biết nhận sai và vô số những câu khác.
Cũng vì lo cho Thục Yên đang mang thai nên giữ cảm xúc ổn định lại, Lý Kha dỗ mãi cô mới nín, rồi mới chịu đi ngủ.
Về phòng Lý Kha cũng chẳng hiểu vì sao, nhưng có lẽ là do Đình Thư Huân đã nạt nộ nên khiến cô mới khóc như vậy đấy.
Thật khó hiểu hai con người đó mà! Yêu nhau lắm, mà giận nhau cũng ghê gớm lắm.
Bọn họ đang thở dài, chẳng biết giải quyết như thế nào thì bóng dáng thấp thoáng của hắn đang bước xuống cầu thang.
Cả bảy con người đều run sợ đến mức ngồi yên bất động, chả dám nói năng gì.
Bình thường Đình Thư Huân điềm tĩnh thì không sao, nhưng bọn người ngoại trừ Đình Vân Huân và Lý Kha ra thì đều đã run cầm cập, hai hàm răng như muốn đánh vào nhau rồi.
Họ thừa biết là Đình Thư Huân một khi nổi giận lên thì không ngán một ai mà?
Cả Đình Văn cũng không can nổi hắn nổi cơn tanh bành đâu.
Đình Thiệu Khiêm lại nhớ đến cái ngày bị chú nhỏ đánh vào mông, bất giác cậu lo sợ, lại ngẩn đầu lên, vô tình nhìn trúng đôi mắt phượng hẹp đang liếc mình một cái, cậu nhanh cúi đầu xuống đến mức cằm muốn đụng vào cổ rồi.
Đình Thư Huân bước xuống, nhìn bọn họ lúc nãy đang xôn xao, bây giờ lại câm như hến hết rồi, tâm tình dần ổn lại bị khơi mào sự cục súc.
Hắn bước đến bọn họ, chân đạp lên chiếc ghế, liếc mắt từng người ngồi trên bàn.
“Làm gì mọi người hoảng hốt vậy? Bộ tôi đáng sợ lắm sao hả? Hả?”
“Không…không có!”
“Đúng vậy, không có đâu chú nhỏ…”
“Ông chủ nhân từ nhất.”
Mọi người bấn loạn hết cả lên, đều lắc đầu bảo không với hắn.
Đình Thư Huân nhìn rõ sự giả vờ trong đôi mắt họ, tâm trạng lại tệ hơn, hắn nổi trận lôi đình, đập bàn một tiếng thật mạnh.
“Chú…chú ở đây nhé, tôi đưa vợ đi khám thai đây.”
Đình Vân Huân liền cong mông lên chuẩn bị chạy, lại kéo theo Lý Kha tránh đi cơn bão đang chuẩn bị ập đến.
Năm người còn lại đều không có lý do gì để đi, chỉ biết im lặng chịu trận.
“Các người câm hết rồi hả?”
“Tại sao im lặng như thế hả?”
“Hả?”
Tiếng rống của hắn ngày một to, nhưng bọn họ lại chẳng ai dám lên tiếng.
Đùa sao? Lên tiếng không chừng lại bị ăn đấm oan mạng nữa, xin buông tha!!!
“Ồn ào thật.”.