Đình Gia Gia Xin Ra Mắt Chào Em!

Chương 87: Có Thai






“Ông chủ, có khi nào phu nhân có thai không?”
“Đúng đấy, đó là biểu hiện của phụ nữ đang có thai đó.”
Tiểu Ô cùng Đình Kỷ Nam đều đồng tình nói cho hắn biết, nhưng Đình Thư Huân lại lắc đầu bảo không.
“Chị dâu cũng có thai, chị ấy nghén ăn lắm, tâm tình cũng dịu dàng không có như Yên Yên.”
Đình Thư Huân cũng đã nghĩ đến việc Thục Yên có thai, nhưng nhìn qua Lý Kha hắn lại gạt đi.

Lý Kha từ khi có thai rất kén chọn ăn uống, mà tâm tình lại ngọt ngào tình tứ với Đình Vân Huân rất nhiều.
Nên khả năng cô có thai, hắn cũng không dám chắc.
“Ông chủ không đưa phu nhân đi khám thì sao mà biết? Có khi mỗi người mỗi khác thì sao?”
Tần Tiêu đề nghị việc đưa cô đến bệnh viện.

Phụ nữ có thai tùy mỗi người mỗi tính, không phải là ai cũng sẽ như vậy đâu.

Đình Thư Huân cũng gật đầu, hắn sẽ gọi bác sĩ Đình gia đến khám cho cô, tiện đây cũng sẽ khám thai cho Lý Kha, anh trai hắn chắc bây giờ đang bận rộn với việc xây dựng Cung Phúc cho lũ trẻ rồi, nên chắc quên mất việc khám thai cho chị dâu.
Cung Phúc là tên từ Tâm Cung và Tâm Phúc, cả hai đã bắt đầu xây dựng dựa trên bản phác thảo mà cả hai đều đồng ý từ trước.

Dù là Cung Phúc dành cho trẻ em, nhưng nó cũng không phải là nhỏ nhoi gì, nó cũng là một phần tư Tâm Cung này rồi.
“Hôm nay mọi người đến đông đủ vậy?”
Từ trên lầu, tiếng cửa Thục Yên vọng xuống, cả năm đôi mắt liền đồng loạt hướng về cầu thang.
Không ai khác chính là Thục Yên.
Cô nhìn mọi người đông vui như vậy cũng muốn sáp nhập, bước chân nhanh nhảu đi đến bên cạnh Đình Thư Huân.
“Phu nhân.”
Tần Tiểu Ô, Tần Tiêu cùng Lưu Phi gật nhẹ đầu chào cô.

Còn Đình Kỷ Nam liền gọi cô một tiếng: “dì nhỏ” theo vai vế.
Thục Yên ngại ngùng nhìn, cô vẫn không quen với cái danh phu nhân này, nên khi ai gọi vẫn cứ sượng miệng đáp lại.
“Đây là Tần Tiêu sao? Cậu khỏe chưa?”
Thục Yên lướt mắt sang thiếu niên bên cạnh Lưu Phi, quả thật là con người trầm ổn điềm tĩnh, vẻ mặt không chút vấy bẩn những thứ xấu xa đen tối, cặp mắt sáng như sao này cứ như là bổ trợ cho cả gương mặt của cậu vậy, điểm xuyến vào đó có lẽ là chiếc cằm thon gọn mà bao cô gái đều mơ ước đến nó.
Tần Tiêu ngẩn ngơ một chút, rồi cũng nhanh lấy lại bình tĩnh mà mỉm cười nhẹ làm xốn xang trái tim người bên cạnh, cậu đáp lại:
“Cảm ơn phu nhân, tôi hiện tại đã ổn rồi.”
“Giữ gìn sức khỏe đấy.”
Thục Yên dịu dàng với Tần Tiêu bao nhiêu, vừa dứt câu đã quay ngoắc sang Đình Thư Huân mà bĩu môi chê cười ông chồng sợ mình.
“Ông xã à, em chờ hơi lâu rồi đấy.”
“Được rồi, em ngồi xuống ăn đi.”
Đình Thư Huân đẩy tô canh nóng đến cho cô, rồi kéo ghế để cô ngồi xuống, gương mặt rất cưng chiều mà đối đãi với cô.
Cũng đến giờ ăn chiều, Đình Thư Huân gọi mọi người ở lại tối đến sẽ tổ chức tiệc nướng.

Lâu lâu mới có dịp gặp lại nhau đông đủ như vậy, sao mà thiếu một bữa hoành tránh chiêu đãi được.
Mọi người cũng rất vui vẻ, nói chuyện rất sum họp, giống một đại gia đình lớn nhỏ có đủ vậy.

Qua ngày hôm đó, bác sĩ Đình gia đã thông báo cho Đình Thư Huân biết rằng là Thục Yên thật sự đã có thai gần hai tháng.
Chỉ sau khi nghe tin vui đó, Đình Thư Huân đã nhảy cẩn lên ôm cô xoay xoay vài vòng, đến khi nhớ lại cô đang có thai tránh vận động mạnh, hắn mới thôi hành động thái quá của mình.
Biết sao được, hắn đã rất mong cô sẽ sinh những đứa trẻ đáng yêu cho hắn mà.
Một năm nữa trôi qua êm đẹp dù trong năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện không vui.

Hôm nay là ngày đầu xuân, mọi người trong Đình gia đều tấp nập làm việc, gieo đèn kết hoa mừng năm mới đến.
Người lớn nhỏ của Đình gia ở khắp nơi đều trở về Tâm Cung chúc phúc cho Đình gia gia này, ngoài việc cả ngày Đình Thư Huân ngồi yên một chỗ, tặng hồng bao ra thì chỉ cần nghe người khác chúc phúc cho bản thân mình thôi.
Năm nay người Bạch gia cùng Đồng gia cũng đến chúc phúc cho hắn.
Vì Đình Thư Huân đã thông báo đầu tháng mười một khi cô sinh xong sẽ làm lễ kết hôn rất lớn quy mô cũng bao trọn cả những khu vực có gia tộc Đình gia sinh sống.
Ở Bạch gia có Bạch Khiếu - cổ đông lớn thứ hai ở Đình gia cũng đến, theo đó là con trai Bạch Khiếu cùng đứa con gái Bạch Nhiễm.
Kể qua Bạch Nhiễm, chắc chắn sẽ có anh trai cô Chu Yến Quân.

Bọn họ kể từ lúc gặp nhau ở công ty đã cảm mến nhau, quen đến nay cũng đã gần nửa năm rồi.

Chu Yến Quân từ khi có bạn gái, đứa em gái như Thục Yên đây cũng quên bén mất, chẳng thèm để tâm đến nữa.
Hơn nữa còn có Đồng gia-Đồng Nhất Hoàng là cổ đông thứ ba sau Bạch gia, cả hai nhà từng là sui gia với nhau, nhưng xem ra mối hôn sự sớm đã bị Bạch Khiếu từ bỏ mất rồi.
Thục Yên lúc này cũng đã mang thai gần bốn tháng, nhưng con so nên bụng chẳng nhô cao là mấy, cô vẫn đi lại vui vẻ, nhìn thấy anh trai đang nắm tay Bạch Nhiễm đi tới, cô liền chọc ghẹo:
“Thì ra anh có người trong lòng nên bỏ quên cả đứa em gái này chứ gì?”
“Làm…làm gì có.”
Chu Yến Quân bị chọc đến đỏ cả mặt, nhưng tay anh lại nắm lấy tay Bạch Nhiễm càng siết chặt lại, hành động liền bật lấy lời phản bác kia của anh.
“Chị dâu, chị nên trị anh ấy thật nhiều, anh ấy có nhiều tật xấu lắm đấy.”
Ngay cả Bạch Nhiễm cô cũng không tha, mượn danh chị dâu ở đây mà muốn khai rõ tật xấu của Yến Quân, Bạch Nhiễm liền bật cười, lòng vô cùng thỏa mãn với câu nói của cô:
“Nhất định sẽ trị anh ấy.”
Rầm.
Tiếng đổ vỡ của bàn vang lên uỳnh uỵch tạo nên âm thanh điếc tai.


Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía gần ngay sảnh chính.
Bạch Nhiễm vừa nhìn thấy, ánh mắt liền tối sầm lại, cả Chu Yến Quân cũng khó chịu, anh giữ tay Bạch Nhiễm tránh để cô ấy chạy đến.
“Đấy là ai thế?”
Thục Yên giật mình sớm đã hoàn hồn trở lại, những người này sao cứ quen quen mặt làm sao ấy? Hình như cô đã từng nhìn qua họ rồi?
“Đó là Bạch Khiếu anh của Bạch Nhiễm, người con gái kia là Đồng Tư Điềm, vợ cũ của anh ta.

Còn người đàn ông đang bảo vệ Tư Điềm chính là Khổng Nam, là luật sư của Đình gia đấy.”
Đình Thư Huân từ sau lưng cô bước lên, tay ôm lấy eo cô mà giải thích.
Thật ra hắn sớm đã biết thế nào Bạch thiếu gia đó cũng sẽ nổi cơn tanh bành khi Khổng Nam bên cạnh Đồng Tư Điềm.

Nhưng trách làm sao được? Kẻ ngoại tình chắc chắn sẽ không được vợ tha thứ đâu nha.
Đình Thư Huân ra hiệu cho lão Đàm nhanh chóng phân tán đám đông.

Dù sao đây cũng là hai gia tộc có tiếng, lại là bạn thân lâu năm của Đình gia nên hắn mới để lại mặt mũi cho cả hai nhà, tránh đi rắc rối từ những người không đáng mà mang đến cho cả ba gia tộc.
Người người đều im lặng, nhìn cả ba người đều đang nổi trận lôi đình.
Lúc này Thục Yên mới nhớ ra Đồng Tư Điềm, cô thủ thỉ bên tai hắn:
“Em biết Điềm Điềm, lúc còn học ở đại học em bị rớt môn, Điềm Điềm đã giúp em đấy.”
Đình Thư Huân xoa xoa đầu cô, tuy là dịu dàng như vậy nhưng lời nói ra lại chuẩn sự khinh bỉ đối với Thục Yên:
“Em học thế nào mà có môn triết lí lại rớt lên rớt xuống vậy? Còn thi lại năm lần?”.