Đào Lực cam chịu nhẫn nhịn, đợi khi Đình Thư Huân đã thực sự đi khỏi, anh ta nắm thật chặt tay lại, đôi mắt tràn đầy sự khổ sở đan xen phẫn nộ.
***
Cùng lúc đó lão Đàm đã lái chiếc xe quen thuộc đến đón Đình Thư Huân theo lời căn dặn của Tần Tiểu Ô.
Ông cũng đã nghe Tiểu Ô kể qua hết mọi chuyện, đến giờ ông vẫn có chút không tin những gì đã xảy ra.
Vừa bước xuống xe chờ đợi, đúng lúc Đình Thư Huân cùng Thiên Dương bước ra từ cổng Đình gia, nhìn thấy ông chủ đã bị thương, nhưng may thân thể vẫn lành mạnh mà thầm cảm tạ ông trời.
Ông cúi đầu thấp, kính cẩn chào hắn:
“Ông chủ, mừng ông quay lại.”
Đình Thư Huân gật đầu, đã không gặp ông hơn tuần cũng thấy nhớ, nhưng nhớ nhất vẫn là hình bóng kia.
Nghĩ đến ai đó, môi hắn bất giác cong cong mà nở nụ cười nhẹ.
Cùng lúc đó, mắt hắn lại nhìn thấy được hình ảnh quen thuộc, có người đang ngẩn ngơ bước ra từ chiếc xe đằng trước.
Hai đôi mắt đối diện cách nhau hàng chục mét vẫn nhận ra, Đình Thư Huân run rẩy, bước chân càng nhanh mà hướng về nơi đó.
Thục Yên vừa nãy từ xe nhìn ra lại thấy được thân ảnh mình ngày đêm mong nhớ, là hắn!!
Thật sự là Đình Thư Huân, hắn đã quay lại với cô rồi…
Cô lao ra khỏi xe, chạy đến mà ôm chầm lấy hắn, lệ rơi từ khóe mắt không ngừng tuông trào, cô đang khóc vì sự hạnh phúc.
Cả lồng ngực Đình Thư Huân cũng vang dội phản hồi là hắn cũng đang rất nhớ cô.
Vòng tay ôm lấy cô càng thêm siết chặt cả hai muốn ôm nhau thật lâu cho thỏa nổi nhớ đang dần dần tan biến.
“Huân…”
“Huân…”
Thục Yên ở trong lòng Đình Thư Huân, không ngừng gọi tên hắn.
Cô sợ bản thân mình đang mơ, nếu nó mà tan đi cô sẽ đau khổ biết nhường nào.
Nhưng vô số nụ hôn rơi từ trên đỉnh đầu cô đánh thức cô rằng đây là thật đây không phải là mơ.
Đình Thư Huân nhẹ nhàng xoa đầu cô, chất giọng trầm ấm vang vọng bên tai:
“Ông xã em đây, đừng gọi…”
“Huân…”
“Anh đây.”
“Huân…”
“Yên Yên, anh mà nổi cơn dục vọng sẽ xử em tại đây nếu em cứ gọi anh bằng chất giọng như thế!”
Đình Thư Huân không nhịn được mà lên tiếng “hù dọa” cô, nhưng Thục Yên như điếc không sợ súng, cô ngẩn đầu lên, hôn nhẹ lên môi Đình Thư Huân một nụ hôn phớt lờ, đôi mắt sáng như sao long lanh nhìn hắn, môi nở một nụ cười thật rạng rỡ.
“Huân, yêu anh!”
“Yên Yên, yêu em.”
Đình Thư Huân ôm lấy cô nhấc lên, cả người hắn xoay xoay vài vòng, vô cùng vui vẻ mà nói những câu đầy mật ngọt.
Một màn tương phùng gặp lại khiến lão Đàm khóc sụt sịt nước mắt tèm lem trên mặt.
Thiên Dương cũng thở dài hơi nhìn cả hai.
Chu Yến Quân từ xe bước ra cũng chúc mừng cho em gái mình.
Nhìn em mình hạnh phúc người làm anh đây cũng thật sự vui lây.
Ting nhắn từ đầu dây bên kia vang đến, là của Bạch Nhiễm!!
Chu Yến Quân vui sướng đến mức nhảy cẩn lên, là nữ thần trong lòng mời anh mai đi ăn bù cho việc sáng nay không đi được.
Anh liền hô lớn đem Thục Yên trả về cho Đình Thư Huân, bản thân anh liền đi tìm tình yêu của đời mình.
Thục Yên bị anh đẩy đi như thế đã đen hết cả mặt mày.
Nhưng không sao, ông xã cô ở đây!
Đình Thư Huân kéo tay cô đi về hướng xe, Thục Yên lúc này mới nhớ đến gương mặt của hắn.
Lúc nãy cô vì quá vui khi gặp hắn mà quên hỏi hắn bị như thế nào.
Vừa bị đẩy vào xe, cô đã ân cần mà quan sát hắn tỉ mỉ, vì sợ hắn đau mà cô nhăn mặt lại xem chừng.
Đình Thư Huân cũng chỉ mỉm cười, để mặc cô coi.
Tay hắn vô cùng tự nhiên mà xoa xoa chiếc eo thon này, dường như đã gầy gộc đi nhiều? Hắn đi chỉ mới tuần hơn mà cô đã ốm như thế, thật là khiến hắn đau lòng mà!
“Huân, anh có sao…?”
“Không sao.”
“Nói dối!”
Thục Yên chu môi lại, cô nhìn máu dính khắp cả băng gạt trắng cùng tay như thế này, có ma mới tin hắn vẫn ổn đấy chứ!
“Em dễ tin người.”
“Không có, em chỉ tin anh thôi!”
“Miệng dính đường sao mà ngọt vậy hả? Phải phạt!”
Cái gì mà phạt, cái gì mà tin anh tin em.
Cẩu lương sau xe đầy như thế làm lão Đàm cùng Thiên Dương chỉ biết im lặng mà tập trung lái xe.
Bọn họ mà ngje nữa sẽ chết trong đống cơm cho đó mất!!!
Bọn họ cũng là con người mà? Tại sao lại phát ngay trên xe, nhất là với hai quý ông vẫn còn trinh trắng như họ thế này? Đó là một tội ác đó!!
***
Vừa đậu xe trước Tâm Cung, Đình Thư Huân gắp gáp đến mức muốn bồng cô mà phi lên phòng rồi.
Khỏi hỏi cũng biết sẽ có chuyện thiên trời lở đất gì xảy ra.
Thục Yên bị Đình Thư Huân bế lên theo kiểu công chúa, chân hắn vội bước đi như muốn bay lẹ rồi l, cô đỏ hết cả mặt, chỉ biết vùi đầu vào góc áo hắn để che đi ánh nhìn của người hầu cùng lão Đàm và Thiên Dương.
Thật là mất hết mặt mũi của cô mất rồi…
Mở cánh cửa phòng quen thuộc của cả hai, hắn dùng chân đẩy cánh cửa đóng lại, không quên nhấn nút khóa trái cửa.
Hắn quăng cô lên chiếc giường êm ái, vẻ mặt cô đã như quả cà chua mà nở phồng ra.
Cô lắp bắp nhìn con người hùng hổ không kiềm chế được bản thân trước mặt mình:
“Anh…anh…anh định làm gì vậy?”
“Làm gì? Làm chuyện vợ chồng đó!”
Đình Thư Huân bật cười, dáng vẻ điềm đạm ban đầu đã thay bằng dáng vẻ yêu nghiệt chết người, hắn dùng một tay cởi áo sơ mi bên ngoài, một tay còn lại bắt đầu bỏ những thứ phụ kiện không quan trọng dẹp qua một bên.
Thục Yên liền biết con người này sắp giở trò lưu manh nữa rồi, nhưng cô lại lo sẽ chạm vào vết thương của hắn.
Chiếc áo sơ mi được cởi ra da thịt màu đồng đầy vết trầy xước xuất hiện, Thục Yên không nhịn được mà muốn bật dậy xem xét cho hắn, nhưng Đình Thư Huân lại không dễ bỏ qua, hắn nhảy vồ lên giường, nắm được hai chân người đang muốn tẩu thoát.
“Em chạy đi đâu?”
“Anh…anh đang bị thương đó!!!”.