“Anh trai, anh định đi đâu?”
Câu hỏi cùng chất giọng đầy rẫy sự quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu của Đình Vân Huân.
Hắn ta nhìn xuống bên dưới người đối diện, chiếc giày mới toanh cùng chất liệu da vô cùng đắt giá.
Từ từ, đôi mắt ngập tràn sự ngạc nhiên tột cùng và sợ hãi ngẩn đầu lên nhìn người vừa phát ra âm thanh đấy.
Đồng tử đôi mắt Đình Vân Huân co lại dữ dội, hai tay không chậm mà che đi chiếc vòng đen bên tay mình.
Bây giờ hắn ta đã muốn nhảy bổ khỏi chiếc xe lăn mà vụt chạy ngay trước khi bị con người này bắt lấy.
Thật sự vẫn còn sống, hắn thật sự rất may mắn mà không chết trong tai nạn đó…
Người trước mặt nhìn Đình Vân Huân run sợ né tránh mình như vậy, còn cố ý giấu vật trong tay mà không khỏi buồn cười.
Hắn đáng sợ như vậy sao?
“Anh trai, anh muốn đi dễ dàng như vậy sao?”
“Đình Thư Huân, mày giỏi lắm.”
Đình Vân Huân cũng không còn đường lui được nữa, hắn đành thuận theo mọi ý, vì lúc đầu khi hắn muốn tham gia vào vụ này, bản thân đã đánh cược với cả cuộc đời mình rồi.
Hắn ta đứng dậy, đẩy chiếc xe lăn ra một bên, đối diện với Đình Thư Huân cao thượng trước mặt.
Dù là một bên mặt hắn băng một lớp băng gạt trắng xóa, làn da nhợt nhạt nhưng khí chất vẫn không thay đổi, cao cao tại thượng, thập phần lạnh lùng sắc bén.
Hai anh em sau bao nhiêu năm lưu lạc không gặp nhau, bây giờ lại hội ngộ trong tình cảnh đáng buồn như thế này.
Cũng may Đình Thư Huân đến trước khi Đình Vân Huân rời đi, nếu không tiếng nhơ hắn hại chết Đình Quân Tâm không thể rửa sạch tội rồi.
Nhìn người anh trai gần nửa đời người không gặp, Đình Thư Huân ngoại trừ ngoại hình ra thì mọi thứ đều khác biệt so với Đình Thư Huân, là một gương mặt với hai số phận.
Hắn cũng không trách cứ khi anh trai mình hành động như vậy, chỉ là anh hắn ta từ nhỏ đã phải chịu đựng nhiều oan ức cho nên lớn lên mới có suy nghĩ lệch lạc như vậy.
Dù sao cũng là anh em, hắn không thể hại chết anh trai mình, vì anh hắn chưa phải là người gài bom hại chết hắn, chẳng qua Đình Vân Huân nhân thời cơ hắn mất tích mà nhảy vào thế vai mình thôi.
“Anh trai, tôi nghĩ tình anh em bao lâu, tôi mong anh rời đi trước khi mọi chuyện dần tệ hại hơn.”
“Tại sao tao lại nghe mày khi tao có thể thay thế vị trí, thậm chí tốt hơn mày?”
Đình Vân Huân vẫn còn tự tin với những gì mình sắp xếp.
Hắn ta lắc nhẹ tay mình, lộ ra chiếc vòng đen sáng trên tay.
Nhưng Đình Thư Huân chỉ cười lớn, hắn từ từ ngồi yên vị lại trên chiếc xe lăn, đưa tay ra nhận lấy chiếc đèn phản quang dạng nhỏ từ tay của Tiểu Ô, vô cùng thích thú mà đáp lại.
“Anh trai, xem trên tường đi.”
Đình Thư Huân chỉ tay vào bức tường trắng, hắn cầm chiếc đèn lên, soi vào chiếc vòng đen trên tay của mình.
Một ánh sáng màu tím than, kèm theo đó là cái tên Đình Thư Huân, rất rõ ràng nó thuộc chủ sở hữu là Đình Thư Huân hắn.
Đây là vòng làm từ loại đá vô cùng khó khai thác, hơn mười năm trước Đình Thư Huân đã tìm được loại đá này, hắn đã đề xuất với Đình Quân Tâm là thay lại toàn bộ vòng trên dưới của Đình gia.
Thứ nhất là muốn loại trừ kẻ không thuộc Đình gia thứ hai là chiếc vòng này tránh việc có người cố ý nhận vơ lấy của họ.
Việc này đã được Đình Quân Tâm chấp thuận, và mười năm trở lại đây mới được áp dụng.
Bây giờ, hắn muốn vạch trần Đình Vân Huân cũng không phải là khó.
Chỉ cần cho bác sĩ khác những người Đình Vân Huân đã thuê từ trước đến khám thì có thể tìm ra ai thật ai giả.
Hoặc là chiếc vòng trên tay hắn ta nhất định sẽ là cái tên Đình Quân Tâm chứ không phải Đình Thư Huân.
Đình Vân Huân giờ đây mặt mũi đã tái mét, hắn ta nhìn vào chiếc vòng bên tay mình, nếu nhìn kỹ quả thật sẽ có cái tên Đình Quân Tâm được khắc sâu vào lớp đất đá và phủ bởi lớp keo thông bên ngoài.
Hắn ta vẫn không chấp nhận được bản thân mình lại bị vạch mặt nhanh như thế, hắn chưa đóng được vai Đình Thư Huân chưa đầy một ngày cơ mà?
Bây giờ lại chịu quy hàng như thế sao?
Đình Thư Huân thở dài, hắn quay đầu nhìn về bên dưới căn phòng khách mà nói đôi lời, mong rằng anh trai mình sẽ hiểu:
“Đình Vân Huân, kẻ hại tôi không phải tầm thường, tôi nhanh về như vậy vì không muốn anh chịu thay tôi, hơn nữa…”
“Là cô gái Chu Thục Yên sao?”
Đình Thư Huân có chút bất ngờ, không ngờ Đình Vân Huân lại biết đến cô.
Hắn ta tiếp lời:
“Cô ta có vẻ yêu mày, đến mọi người không ai nhận ra tao, nhưng cô ta lại khác.”
“Tao cũng có lúc ghen tỵ mới mày thật đấy.
Mày có tất cả mọi thứ, còn tao thì lại khác, chả có gì trong tay.”
“Mày sống trong nhung lụa lại được sự yêu thương từ Đình Văn, mày tốt số lắm…”
Đình Thư Huân im lặng nghe anh mình nói.
Mặt anh tối lại, âm trầm suy nghĩ.
Không hẳn là tốt đẹp, hắn chưa bao giờ được tốt đẹp như lời anh mình nói.
Hắn đã phải học, phải suy nghĩ khi nhận món quà không lý do từ người khác, hắn đã từng do dự khi phải đối mặt với người trong Đình gia, hắn từng bị trừng phạt bởi Đình phu nhân, không một ai giúp đỡ hắn cả!
Sống trong giàu có, Đình Thư Huân chưa bao giờ vui vẻ.
Nơi hắn cảm thấy bình yên nhất có lẽ chỉ là ngôi nhà rách, chỗ dột mưa chỗ mục nát, nơi hắn cảm thấy hạnh phúc nhất có lẽ là trong lòng của Liên Huê, mặt đối mặt với anh trai mình.
Chưa bao giờ hắn ngừng suy nghĩ về họ, ngay khi tất cả người hắn yêu thương đều rời đi, hắn đã thề trong lòng có ngày sẽ bù đắp cho họ thật tốt thật tốt.
Dù là không còn trên đời, hắn vẫn mong bản thân mình sẽ làm hết sức, có thể khiến họ vui vẻ nơi trời cao là được lắm rồi.
Nhưng nhớ lại mục đích ban đầu của mình, Đình Thư Huân có vẻ gấp gáp mà nói hắn ta vẫn đang lải nhải trải lòng mình cho hắn nghe:
“Anh trai, Đình Quân Ký muốn hại anh, nhanh để Thập Lưu đưa anh đi lối sau trước khi mọi chuyện vỡ ra.”.