“Chú à, là tờ di chúc của ông nội cuối cùng cũng có hiệu lực kể từ bây giờ rồi.
Chú không về Đình gia mà lại muốn đi đâu đó, có phải chú chấp nhận mất 45% phần chia tài sản không?”
Nhắc đến phần phân chia tài sản, đáy mắt của Đình Thư Huân lại hiện lên kia căm tức.
Chẳng biết tự bao giờ khi nhắc đến phần tài sản, hắn lại càng thêm hận thù sâu sắc hơn nữa.
Không vì điều gì, chỉ là vì phần phân chia tài sản này vô cùng bất công mà thôi!
Nhưng dù sao cũng là của trời cho, hắn là Đình Thư Huân.
Đúng vậy! Đã là Đình Thư Huân thì tiền đến cứ nhận, hắn sẽ không bao giờ từ chối đâu.
Đình Thư Huân nâng nhẹ khóe môi, hắn gật đầu xem như là chấp nhận sẽ trở về Đình gia.
“Được, tôi sẽ quay về Đình gia một chuyến.”
“Vậy thôi à, cháu đến nhắc nhở chú vậy thôi, cháu cùng Lực nhi về trước đây.”
Đình Thu Viên dạ thưa với hắn câu trước, câu sau đã lẩm bẩm mà mắng mỏ, vừa quay lưng lại đã bĩu môi dè dặt.
Bà ta cũng không muốn phải dày công gọi Đình Thư Huân trở về Đình gia đâu! Thật sự số tài sản mà Đình Thư Huân nhận lấy, nó gấp chín lần số tài sản mà ông nội bà - Đình Văn cho.
Ngay cả ba bà ta cũng chỉ đúng 25% không hơn không kém mà lại còn không bằng người chú nhỏ này rồi.
Rõ ràng là ông nội thiên vị Đình Thư Huân hơn.
Đừng nói Đình Thu Viên chỉ có một chút ít, điều đó cũng là may mắn lắm rồi.
Đứa con trai Đào Lực của bà ta một phần trăm cũng không có nữa! Do cũng vì bà là con gái, con trai bà là cháu cố ngoại, không phải được như Đình Thiệu Khiêm là cháu đức tôn!
Đình Văn âu cũng là không muốn tài sản thuộc về người ngoài nên mới hành xử như thế.
Cũng rất là phân biệt đối xử trai, gái.
Bà ta còn căm ghét trong lòng, nếu bà ta là cháu trai đầu có lẽ đã hưởng phước từ ba mình rồi!
Đình Thư Huân nhìn bóng lưng bà ta rời đi, đảo mắt sang nhìn Đào Lực.
Anh ta vẫn đang chăm chú nhìn về phía hắn.
Không phải là nhìn bình thường, mà là nhìn một cách chăm chú, xét nét từng chi tiết.
Điều này khiến hắn cảm thấy không thoải mái, hắn cúi nhẹ đầu xuống né tránh đi ánh mắt kia.
Đào Lực cũng nhận ra mình nhìn hơi lỗ mãng, đành gật đầu chào hắn một tiếng rồi rời đi.
Rõ là Đào Lực cũng thấy điều đấy!
Nhìn cả hai đều đi khỏi đây, Đình Thư Huân khều khều vệ sĩ đang bên cạnh, thì thầm vào tai hắn ta.
Đại khái là Đình Thư Huân muốn tên vệ sĩ này đứng đây chờ đợi Lý Kha, bảo cô ta cứ đứng chờ ở đây, nhanh nhất hắn sẽ lái xe trở lại đây.
Hiện tại hắn phải cần gấp đến Đình gia một chuyến, nhìn giờ đồng hồ, hắn hất cằm muốn đưa người lái xe đến rồi rời đi.
Chỉ cần sau phi vụ này, hắn cũng sẽ giàu to.
Nhưng người không mời lại đến tiếp.
Đình Thư Huân đã lười tiếp chuyện, hắn ra lệnh cho tên vệ sĩ mở xe cho mình.
“Chú nhỏ, chú muốn đi đâu.”
Thiệu Khiêm nhìn chú nhỏ mình có ý định rời đi, liền nhanh chân thêm một bước mà chạy vội vàng đến.
Tay cậu nắm lấy một bên đỡ của xe lăn kéo lại không muốn hắn được đẩy lên rời đi.
Phía sau còn có cả Thục Yên cùng Yến Quân, cô bước đến trước mặt hắn, bản thân có chút xao động trong lòng.
Nhưng Đình Thư Huân đối với đám người này cũng không mảy may sợ hãi, hắn ta bình tĩnh đối đầu, nhướm một bên mày mà ngước lên nhìn cậu:
“Thiệu Khiêm, chú đi đâu cần cháu quản sao?”
“Cháu…”
“Ý của Thiệu Khiêm không phải như vậy đâu, cậu ấy đang lo lắng cho anh thôi!”
Yến Quân nhìn Đình Thư Huân bắt bẻ bạn mình như thế, miệng cũng không muốn yên mà nói đỡ cho cậu.
Nhưng ngay lặp tức lại bị cái nhìn không mấy Thiện cảm của Đình Thư Huân chiếu thẳng vào.
Hắn vô cùng cao giọng mà hỏi anh:
“Anh là ai? Tự nhiên lại xen vào chuyện của nhà tôi?”
Yến Quân hơi ngỡ ngàng, anh ngơ ngác nhìn Thiệu Khiêm cũng đang tròn mắt nhìn anh.
Trong lòng cả ba người đều nhận ra, không phải Đình Thư Huân quên mất Thục Yên, ngay cả Chu Yến Quân hắn cũng không hề nhớ.
Rõ ràng là nói rõ, người gây cảm xúc cho mình nhất, nhất thời sẽ quên đi họ.
Đình Thư Huân quên mất Thục Yên thì cũng thôi đi, ngay cả Chu Yến Quân anh trai cô, hắn gặp cũng chỉ cách đây độ tuần lễ đổ lại, không lẽ cũng quên mất anh vợ luôn à?
Điều đó không thể nào!
Chu Yến Quân muốn giải thích vai vế của mình cho hắn nhiêu rõ, anh cũng nghĩ chỉ do căn bệnh mất trí nhớ thôi nên Đình Thư Huân quên anh cũng đúng.
Ngay khi anh định mở miệng thì Thục Yên đã kéo tay áo anh giật ngược về phía sau, cô tiến lên một bước mà chen lời anh trai mình:
“Anh ấy là bạn thân của anh, anh còn không nhớ sao? Chính là Thành Quân.”
“Thành Quân sao?”
Đình Thư Huân nheo nheo đôi mắt lại, nhìn từ trên xuống dưới người Yến Quân, lại mở to đôi mắt, tỏ ý vô cùng vui mừng, tay đẩy xe lăn tiến đến gần anh một bước, đưa tay mình ra nắm lấy tay anh, không quên nở nụ cười vui vẻ.
“Lâu không gặp, cậu khỏe không?”
Yến Quân có hơi rối, bây giờ anh là Yến Quân hay là Thành Quân như lời em gái anh nói đây?
Thiệu Khiêm ở sau lưng, nhìn anh nháy mắt một cái, Yến Quân cũng gật đầu, ờ ờ hiểu ra.
Vẻ mặt cũng hào hứng mà bắt tay lại hắn, còn hỏi han như thật:
“Lâu không gặp, cứ tưởng cậu quên tôi chứ! Dạo này ổn không?”
“Tôi tai nạn, cũng ổn.
Nhưng mà cậu quen cô ta sao?”
Đình Thư Huân chỉ tay về phía cô mà hỏi Yến Quân.
Anh cũng chỉ gãi đầu, tỏ ra là họ hàng mà đáp lại:
“Hôm nay ngày nghỉ của tôi nên tôi dẫn em ấy đi khám bệnh đấy mà, cô ấy là em họ tôi!”
“Cô ta hôm qua còn tự nhận là phu nhân của Đình Thư Huân này.
Xem có nực cười không chứ? Đứa em họ này cậu cần dạy bảo lại rồi.”.