“Chưa thấy xác, nhưng con nghĩ đã lao xuống vực Phật Tinh thì không tan xương nát thịt cũng trở thành người thực vật!”
Đình Thu Viên ậm ừ đáp lại, quả thật dãy Phật Tinh bên dưới đều là đá nhọn, vực thẳm sâu ngoáy.
Muốn sống cũng khó được nguyên vẹn trở về!
Mà chỉ sợ là Đình Thư Huân đã sớm bị chôn vùi sau trận mưa lớn tối hôm đó.
Quả là ông trời giúp đỡ cha con ông ta làm điều ác mà!
“Thế Lập Đông biết việc này không?”
“Không biết! Con chưa bao giờ kể về gia đình cho anh ta nghe.”
Đình Thu Viên dời bước từ cửa sổ, bà ta đi về bàn giữ phòng mà ngồi xuống.
Tay cầm lấy ấm trà rót uống.
Đoán là Đào Lập Đông đã gần sắp đến đây rồi nên cũng không nói điều gì thêm nữa.
Bà ta không tin tưởng người đàn ông này, dù sao vẫn nên cẩn trọng thì hơn.
“Đào Lực đâu?”
“Chắc lại ở công ty làm việc rồi.
Đúng là cha nào con nấy, có việc lập nghiệp cũng bị Chu Thục Yên xỉa xói.
Thật là mất hết mặt mũi của con.”
Nhắc đến con trai mình, bà ta nhớ lại ngày hôm qua Đào Lực đã bị Thục Yên sỉ mặt, dù là nói con trai mình nhưng mặt bà cũng ê không kém gì.
Dù sao cũng là con của Đình Thu Viên, có việc lập nghiệp thôi mà cũng thất bại nữa thì quả là mất cả mặt mũi.
“Đừng ép nó quá.
Nó đã rất cố gắng rồi!”
Đình Quân Ký gật đầu, cũng bước chân thẳng về hướng bàn ngồi xuống.
Dù sao cũng là con cháu của ông, ông vẫn không có ý muốn căm ghét gì đứa cháu ngoại này.
Nó cũng là người an ủi của ông, vì ngoài đứa cháu này ra, ông không còn người nào…à mà chưa hẳn là đúng.
Tuy nó không phải là đứa duy nhất, nhưng ít ra Đào Lực vẫn tốt hơn đứa còn lại.
Ít ra vẫn biết suy nghĩ mà làm, chứ không phải làm rồi mới nghĩ!
Đình Thu Viên méo mó cả mặt mày, cũng để tâm đến lời cha mình nói mà gật đầu một cái.
Dù sao cũng là con trai bà ta, bà không thể đối xử khắt nghiệt với nó như Đào Lập Đông.
Nó cũng chẳng có lỗi gì, nhưng vì nó nhiều lần đã cố ý ngăn cản bà ta làm nhiều chuyện với Chu Thục Yên khiến bà ta càng ghét cô hơn.
Cốc cốc.
“Vào đi.”
Cạch.
Đào Lập Đông kính cẩn bước vào, ông cúi người một chút mà thưa ông một tiếng “cha”.
Đình Quân Ký gật đầu, chỉ tay về phía ghế đối diện mà mời Đào Lập Đông.
“Ngồi đi!”
“Dạ.”
Đào Lập Đông cẩn trọng bước vào, nhìn vào sắc mặt của vợ mình cùng Đình Quân Ký mà ngồi xuống, cũng chẳng dám nói gì nhiều.
“Anh đến đây có chuyện gì?”
“Anh đến nói về đám cưới của Mã gia, họ vừa qua gặp anh sáng nay…”
Đình Thu Viên chau mày, nhắc đến Mã gia bà ta đã không ưa rồi.
Cả Mã gia đều bước lên nhờ vào tài sản ly hôn, có hay ho gì mà kết thân chứ? Nếu Mã Lệ Lệ không phải người tình của người đàn ông có quyền thế, ngay cả xem mặt mũi bà ta cũng chẳng thèm đến rồi chứ nói chi việc đính hôn cho Đào Lực.
“Sao cũng được, có quyền thế thì dâu nào cũng chịu, vậy đi.”
Đình Thu Viên thờ ơ nói, bà ta cũng không cần dâu lắm đâu.
Có hay không có cũng vậy thôi.
Đình Quân Ký cũng chẳng nói gì về vấn đề này, nhìn thì đã đến giờ cơm chiều, ông ta cũng nói vài lời rồi nhanh cầm khay thức ăn mà đem đến phòng của Đình Quân Ký, để lại Đình Thu Viên lúc này mới buông lời mắng nhiếc chồng mình.
Dường như việc mắng chửi đã là việc quá dỗi quen thuộc nên bà ta luôn mồm mắng nhiếc.
Chỉ là bà ta không để ý đến đôi tay đang siết chặt lại chịu đựng…
***
Đến tối chập chờn, Thục Yên cũng mới vừa tỉnh giấc.
Cô ngáp dài một hơi, nhìn xung quanh tối om mà nheo nheo cả mắt.
Dường như cô đã ngủ quá nhiều rồi.
Nhấn công tắc bật đèn bên cạnh, cô uể oải ngồi dậy, tay vớ lấy kẹp vấn tóc lên cao cho thoải mái.
Chắc bọn họ đang ở dưới nhà dùng cơm tối, cô cũng nên xuống nhà ăn một chút lót dạ.
Bụng cô đã gõ tiếng trống kêu rồi…
Vừa mới mở cửa bước ra, âm thanh tiếng chạy trên cầu thang vội vã, lộp cộp từ lầu vọng xuống.
Thục Yên quay lại thì nhìn thấy Đình Thiệu Khiêm lao xuống không phanh, cô né sang một bên, nhíu mày mà định lên tiếng hỏi cậu.
Nhưng chưa kịp mở lời hỏi, gương mặt cậu tái nhợt, hai tay nắm chặt lấy cánh tay của cô, lời lắp bắp mà thốt lên:
“Đã thấy…đã thấy chú nhỏ…tìm thấy chú nhỏ rồi dì ơi!”.