Đình Gia Gia Xin Ra Mắt Chào Em!

Chương 12: Ăn Sạch Em






“Tôi bị liệt hai chân chứ đâu phải bị liệt cái này.

Nó còn sử dụng tốt lắm! Em thử tí không?”
“Huân…anh…anh…”
Đôi mắt của Đình Thư Huân chậm rãi mở mắt ra nhìn con người đã ngượng ngùng đến mức cả nói cũng không thể thành lời.
Vốn định không muốn để cô biết sớm, không ngờ cô lại tự mình nộp mạng cho hắn “ăn”.

Thục Yên à lần này chính là tự mình chịu lấy không ai có thể cứu nổi rồi.

Đã nhắc nhở mà cô chính là dâng mỡ lên miệng mèo, mà mèo thì làm sao mà có thể…chê mỡ được!
“Anh đứng đắn được không vậy…”
Thục Yên là hoảng đến mức không thể vụt chạy đi ngay.


Chưa kịp định thần lại thì tay hắn đã nắm lấy tay cô, cả cơ thể cô ngã nhào xuống lòng ngực rắn chắc của hắn.
Đình Thư Huân hôn lên cánh môi mỏng manh đang run lên bần bật.

Tay hắn cố định đầu không để cô có cơ hội chạy thoát, tay kia cũng rất thuận tiện mà luồng tay vào áo phông rộng.
“Ưm…Huân…”
“Yên lặng, một chút thôi…”
Rời khỏi đôi môi cô, Thư Huân đưa tay lên miệng cô ra hiệu im lặng.

Trong ánh mắt kia, cô thấy sự gian manh đâu đây.

Bỗng dưng hắn lại mạnh mẽ như thế, còn mất liêm sỉ hơn nữa.
Hai tay hắn che lấy đôi mắt đang ngơ ngác vì không hiểu điều gì.

Thục Yên càng không hiểu tại sao lại che mắt lại, có gì mà không thể nhìn thấy sao chứ?
Cả người cô bị Đình Thư Huân lật ngược lại, cả gương mặt cô đều úp lại vào gối mềm mại.

Cô cảm nhận từng hơi nóng đang phả vào cổ mình, nóng ran lên.

Từ từ bàn tay trượt dọc xuống nơi ngực đang căn tràn sức sống, hai tay to lớn trực tiếp kéo áo cô lên qua cổ.

Đầu cô đều bị trùm bởi áo của chính mình.
Tay Thư Huân xoa nắn hai nơi đang nhô cao lên, dưới lí trí cuối cùng, Đình Thư Huân cúi nhẹ xuống hôn lấy gáy cô thì thầm:
“Vợ à, xin lỗi em.!”
Chiếc váy dài cũng được Đình Thư Huân kéo cao lên ngang qua eo, tay xoa lấy nơi u cốc đã bị sự trêu ghẹo mà ẩm ướt, cơ hồ đã thấm cả chiếc quần lót đang mặc.

Hắn nở nụ cười gian tà, tay kéo lấy chiếc quần nhỏ xuống, kéo hông cô lên thật cao tạo ra tư thế tràn ngập ái mụi, còn không quên tán dương mà mập mờ nói:
“Haha, em thật ẩm!”
“Đình Thư Huân…”
“Anh đây.”
Nghe cô gọi mình, Thư Huân vẫn tay làm tai nghe đáp lại, không nhanh không chậm liền cúi đầu xuống hôn nhẹ lên nơi hoa huyệt mà mút nhẹ, cả âm thanh đều vang vọng khắp cả phòng.
Thục Yên bất ngờ bị công kích từ sau, cô khẽ cong cong eo mình lên, né tránh đi con người vẫn làm càng làm quấy không ngừng.

Chịu không nổi sự kích thích này mà Thục Yên thẹn quá thấp giọng mắng mỏ Đình Thư Huân.
“Biến thái, dê xòm, sở khanh…”
“Vợ à, dù sao cũng làm với em, em đừng nói chồng mình như thế, có biết rằng chồng em thích lắm không?”
Con mẹ nó!!
Lòng Thục Yên không ngừng chửi rủa con người đê tiện này.

Cô còn nghe qua bao lần lời nói khiến tai đỏ tim đập như thế này nữa chứ!
Bị úp như thế này từ sau lưng, tay hắn còn cố định tay cô không buông, cô còn né chỗ nào nữa chứ.

Đây chỉ có thể im lặng mà chịu trận.
Cô còn tự trách mình lúc nãy dại dột đùa giỡn với lửa, bây giờ là cô lại tự mình phải đi dập lửa.
Đình Thư Huân quỳ xuống, hệt như con người lành lặn.

Hắn chuẩn sát kéo chiếc quần mình xuống.

Cậu em nhỏ đã ngẩn cao đầu vô ý chọc vào mông cô khiến Thục Yên xấu hổ mà hạ thấp hạ thân mình xuống.
Điều này khiến hắn cười nhẹ một trận, từ từ mò mẫn vào hơi hoa huyệt kia, tay thon dài nhẹ nhàng đưa vào sâu một ngón.
“Ưm…Huân…”

Thục Yên rên rỉ, tay víu lấy tấm drap giường đen tuyền, cơ thể uốn éo sang một bên, tay hắn cố định lại mông cô, vỗ nhẹ một cái tạo nên âm thanh chói tai.
Từ từ một ngón ra vào thuận tiện, hắn cho tiếp đến ngón thứ hai vào.

Chậm dần rồi từ từ tăng tốc, Thục Yên cả cơ thể đều run rẩy.
“Huân…”
Cuối cùng bàn tay kia cũng chịu dừng lại, hắn lật cả con người kia nằm ngửa lại, tay kéo lấy áo ra khỏi người cô.
Thục Yên trong cơn kích tình, nhìn rõ được cả thân thể này…đang quỳ sao…???
Từ cơn mê, nhìn lại thực tại cô có chút ngỡ ngàng.

Tại sao lại có thể quỳ, hắn chẳng phải bị liệt sao?
“Em nhìn lạ lắm sao?”
“Anh…liệt…um…”
Thư Huân chỉ đưa mắt hỏi cô, tay hắn mở lấy khuy cài nịch ngực, nhanh chóng cúi xuống, mút lấy nhũ tiêm đỏ hồng đã dựng đứng cả lên.

Tay kia nhào nắn đủ mọi hình dạng.
“Huân…”
“Đừng kêu nữa.

Mỗi khi em kêu anh em của tôi đều dựng đứng cả lên…”.