Nhưng cò ta vần nghiêm túc gọi.
Trong lòng Tò Minh thấy chấn động.
Quan Khuynh Thành đã tháo khăn che mặt xuống, khuôn mặt xinh đẹp và cơ thể hoàn hảo đó cũng đang ở trước mặt mình, còn cả mùi thơm thoang thoảng cùng với đôi mắt đẹp đang nghiêm túc nhìn mình và gọi mình là anh Tô Minh!
What?
“Tôi đi tu luyện đây!”, Tô Minh liếm môi, sau đó xoay người rời đi.
Không dây vào được!
Tô Minh đi vào căn phòng bên trong tàu con thoi tác chiến.
Nhưng lúc đó anh không nhìn thấy, sau khi anh xoay người rời đi thì trên khuôn mặt đẹp của Quan Khuynh Thành toát lên nụ cười.
Tô Minh mất nửa tiếng đồng hồ mới bình tĩnh trở lại.
“Phải hấp thụ kiếm hoàn có được trong nhẫn không gian của
Phó Tử Lập.
Phải hấp thụ cả tinh huyết cự thú có được từ nhà họ Vân nữa”.
“Phải tu luyện ‘Cửu Kiếm Kinh Tiên’ và ‘Thập Kiếm Vĩnh Hằng’ có được từ nhẫn không gian của Phó Tử Lập”.
“Cũng phải tu luyện cả chén Hoàng Tuyền có được từ nhẫn không gian của Phó Tử Lập”.
Có quá nhiều thứ quấn lấy anh!
Cuối cùng Tô Minh quyết định, hấp thụ tinh huyết cự thú trước.
Chắc chắn tinh huyết này giúp thực lực của mình tăng lên rất nhiều và Tò Minh rất mong đợi điều đó.
Tô Minh hít một hơi thật sâu, trong lòng khẽ động.
Chiếc lọ màu đen không trong suốt có chứa tinh huyết cự thú đang tròi nổi trước mặt mình.
Tò Minh dùng đến kho tàng huyết mạch, rồi ra sức hấp thụ.
Tinh huyết cự thú đó được hấp thụ hoàn toàn vào trong cơ thế Tô Minh.
ở Chiến Uyên…
Trong phòng khách của nhà họ Tô…
Gia chủ Tô Chấn Trầm ngồi ở vị trí chính trong nhà họ Tò.
Tiếp đó là đám người đại trưởng lão, nhị trưởng lão và tam trưởng lão; còn có một vị thái thượng trưởng lão duy nhất của nhà họ Tô, năm nay đã tròn 130000 tuổi.
Không khí trong phòng vô cùng yên tĩnh và trầm lắng, tất cả mọi người đều không lên tiếng.
Đến tận khi thái thượng trưởng lão là Tò Hao ho ‘khụ khụ’ hai tiếng phá vỡ bầu không
khí yên tĩnh.
Hơn nữa, Tô Hao với mái tóc bạc phơ, ôm eo ho khụ khụ còn nôn ra ngụm máu tươi.
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều nhìn về phía ông ta.
“Thái thượng trưởng lão?
Ồng bị thương rồi?”, sắc mặt Tô Chấn Trầm nghiêm trọng, trong giọng nói có chút bi thương.
“Thực lực của Tô Ương mạnh hơn dự đoán của chúng ta”, Tô Hao thở dài, nói.
Mấy ngày nay nhà họ Tô sống trong lo sợ vì Tò Ương đang chơi trò chơi.
Trò chơi giết
người tàn nhẫn.
Thỉnh thoảng hắn ta lại bắt một con cháu chi trưởng của nhà họ Tô rồi dày vò đến chết, sau đó vứt xác ở trước cửa nhà họ Tô.
Những người có thực lực ở chi trưởng nhà họ Tô cũng chỉ có hơn trăm người, vậy mà đã chết mất 30,40 người rồi.
Hiện giờ nhà họ Tô đều rất hoang mang, nhiều người còn suy sụp tinh thần.
Nếu không phải Tô Chấn Trầm có uy tín, ngày thường đối xử tốt với mọi người thì có lẽ lúc
này nhà họ Tô đã loạn nội bộ.
Để ứng phó với tình hình này nên Tô Chấn Trầm đã đích thân đến sau núi mời thái thượng trưởng lão Tô Hao đã 130000 tuổi xuất núi.
Bởi vì đây là lúc liên quan đến tồn vong của nhà họ Tò.
Sau khi Tô Hao xuất núi thì nấp trong không gian trước cửa nhà họ Tô, ‘ôm cây đợi thỏ’.
Kết quả là… Ông ta chặn thành cõng Tò Ương.
Nhưng điều khiến mọi người kinh hãi là Tô Hao không bắt được Tô Ương.
Vì vậy mới có cuộc họp gia tộc gấp như này.
Đúng là đáng sợ!
Mặc dù tuổi cao nhưng Tô Hao có thực lực ở cảnh giới chân hoàng hậu kỳ.
Một người ở cảnh giới chân hoàng hậu kỳ, không dám nói là có thế quét sạch cả Chiến Uyên nhưng cũng không có thế lực nào ở Chiến Uyên dám có ý đồ với nhà họ Tô.
Tô Hao có thể nói là kim thần trấn giữ nhà họ Tô.
Nhưng ngay cả ỏng ta ra tay
mà cũng không bắt được Tô Ương?
Đùa gì vậy?
Vì vậy, không khí ban nãy mới bị đè nén đến mức đó.
Ngay cả Tô Chấn Trầm cũng khó lòng chấp nhận sự thật này.
Nhưng nào ngờ, Tô Hao không những không bắt được Tò Ương mà còn bị thương.
Tò Hao nôn ra ngụm máu tươi rất đột ngột.
Vì vậy khiến Tò Chấn Trầm và cả mấy trưởng lão còn lại của
nhà họ Tô đều kinh ngạc.
“Gia chủ! Nếu tôi đoán không nhầm thì lúc giao đấu với tôi, Tô ương vẫn chưa dùng hết sức lực.
Hình như hắn ta chỉ đang đùa giỡn với tôi”, Tô Hao cười khố, nói.
Cái gì?
“Không thể nào!”, Tô Chấn Trầm đứng bật dậy: “Thằng súc sinh đó nửa năm trước mới chỉ ở cảnh giới Động Hư.
Lúc đó nó đến trái đất định đánh lén giết chết Minh Nhi.
Mới nửa năm thôi mà, sao có thể thế được?”
Chẳng phải đang đùa sao?
“Gia chủ! Haiz!”, Tò Hao thở dài, nói: “Làm sao Tô ương có thể đột phá mạnh trong nửa năm thì không còn quan trọng nữa.
Quan trọng là nhà họ Tô nên chọn lối đi nào?”
Tô Chấn Trầm ngồi sụp xuống ghế.
Ông ta trầm ngâm suy nghĩ.
Lối đi nào ư?
“Gia chủ! Tòi nghĩ, đầu tiên nên thu lại lệnh truy sát.
Lệnh đó còn thì sẽ kích thích Tò ương”.
“Ngoài ra gia chủ nên nói chuyện hẳn hoi với hắn ta.
Dù
sao thì hắn ta cũng là con nuôi của gia chủ.
Mấy năm nay gia chủ và người nhà họ Tô đều rất tốt với hắn ta nên chắc hắn ta sẽ niệm tình cũ”, đại trưởng lão Tô Cửu Hiển do dự một lát, nói..