Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 664: Kỳ Sát Hạch Của Học Viện Linh Võ






Đùa gì thế!
Cho dù năm nay có rất nhiều thiên tài hội tụ, nhưng 20 tuổi đã có cảnh giới Động Hư thì cũng cực kỳ hiếm thấy, gần như có thể xông vào trong top 10 luôn rồi.
Ngô Lập Tàng đào đâu ra may mắn thế?
“Ha ha…”, Ngô Lập Tàng cười lạnh, hơi nâng cằm, trông cực kỳ đắc ý, cuối cùng cũng được phen nở mày nở mặt: “Tô Minh, cô Quý, đi nào, chúng ta sang kia ngồi…”
Ngô Lập Tàng dẫn Tô Minh và Quý Thanh Hòa đi tới một cái bàn bên cạnh cửa sổ.
Sau khi ngồi xuống, Ngô Lập Tàng bèn gọi món.
Tuy đồ ăn ở lầu Huyền Nguyệt khá đắt.
Ăn một bữa mất khoảng vài trăm linh thạch hạ phẩm, nhưng ông ta cũng không tiếc.

Ngô Lập Tàng gọi mấy món,
rồi gọi thêm một bình rượu.
Gọi xong, Ngô Lập Tàng bèn giới thiệu các món ăn khá là đặc sắc vừa gọi cho Tô Minh và Quý Thanh Hòa.

cả hai đều nghe một cách thích thú.
“Mịa! Thằng chó Ngô Lập Tàng kia đúng là may thật!’1, Hoàng Vĩnh Lãnh buồn bực, hết sức khó chịu, đồ ăn và rượu trên bàn cũng trở nên nhạt nhách, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Ngô Lập Tàng.
“Tiền bối, làm ông thất vọng rồi, tôi không bằng cô ta”, Dương Triều cũng cảm thấy được tâm trạng phập phồng của Hoàng Vĩnh Lãnh, áy náy nói.
“Không bằng thì không bằng thôi, không sao”, Hoàng Vĩnh Lãnh miệng nói một đàng, lòng nghĩ một nẻo.
Chẳng mấy chốc.
Đồ ăn đã được bưng lên.
Sắc hương đều đủ.
Vịt hấp nước trà bảy màu! Chân thỏ nướng hạt dẻ! Cá kiếm hấp cách thủy… Tổng cộng sáu món.
Đều là những món mà Tô Minh và Quý Thanh Hòa chưa từng ăn.
Hai người không chút khách sáo, bắt đầu ăn.
Ban đầu còn tưởng rằng Quý Thanh Hòa là con gái, đúng hơn là nữ thần, chắc hẳn cách ăn uống sẽ rất tao nhã, ai ngờ lại ngấu nghiến như đàn ông, thậm chí còn uống chút rượu.

Điều đó khiến Tô Minh hết sức kinh ngạc, rồi anh lại càng thấy thích tích cách trái ngược này của Quý Thanh Hòa hơn.


Trông rất thú vị, không phải sao? Một cô gái đầy câu đố?
Ngô Lập Tàng rót rượu cho Tô Minh và Quý Thanh Hòa, đôi khi nhấp một ngụm, rồi kể một vài câu chuyện thú vị cho cả hai nghe.
Trông hết sức nhẹ nhàng thoải mái.
Bên kia, Hoàng Vĩnh Lãnh lại tính dẫn Dương Triều rời khỏi, cả người bức bối, trong lòng càng ngày càng ghen tỵ.
Đúng lúc này.
“Mời cậu CỔ vào”, một cô gái tiếp khách vừa kính cẩn lại hơi nịnh nọt, thậm chí là có chút nghiêm túc lên tiếng.
Chỉ thấy, một chàng trai khoảng 24 25 tuổi đi lên lầu 4.
Bên cạnh còn có hai thanh niên đi theo.
Chàng trai đi đầu nở nụ cười nhã nhặn, có đôi mắt sáng long lanh, nhưng sắc mặt lại hơi tái, dường như là ăn chơi quá đà.
Trong ống tay áo choàng màu xanh là một thanh đao ngắn bóng loáng ánh lên vẻ sắc lạnh.
Sau khi cậu Cổ kia đi vào lầu 4 bèn nhìn quanh đại sảnh một lượt.
Sau đó, chỉ về phía cái bàn bên cửa sổ gần bàn của đám người Tô Minh, nói: “Ngồi chỗ đó đi”.
“Vâng, xin mời cậu Cổ”, cô gái tiếp khách càng thêm kính cấn thưa.
Trong đại sảnh, những khách khứa đang ăn cơm khác đều tò mò nhìn cậu Cổ kia.
“Lầu Huyền Nguyệt cũng không đơn giản, nên tuy họ tiếp khách khá là khách sáo, nhưng lại không nịnh nọt.

Có thể làm nhân viên tiếp khách nịnh nọt thì cậu ta quả thật không phải hạng xoàng”, Ngô Lập Tàng ngẩng đầu nhìn cậu Cổ kia, rồi nhỏ giọng nói: “Mấy ngày nay kỳ sát hạch của học viện Linh Võ sắp đến nên dân cư Linh Võ Thành rất phức tạp, chẳng ai biết có bao nhiêu nhân vật lớn đến đây cả”.
Tô Minh và Quý Thanh Hòa cũng không mấy hứng thú và tò mò cậu CỔ kia là ai.

Chỉ vùi đầu ăn.
Song, có vẻ không may là cái bàn của đám cậu Cổ kia lại kề bên bàn của ba người Tô Minh.
Càng không may là chỗ ngồi của cậu Cổ lại đưa lưng về phía Tô Minh.
Thực tế, khoảng cách hai cái bàn cũng không gần.
Cho dù đưa lưng về ph ía nhau thì ghế dựa cũng không dựa sát.
Nhưng cái cậu Cổ này lại ra vẻ ta đây.
Sau khi ngồi xuống, bèn lười biếng ngả ra sau, mặt mày cười cợt, trông rất phè phởn.

Trong quá trình ngả ra sau, ghế dựa cũng trượt về phía sau.
Chạm vào lưng ghế của Tô Minh.
Tô Minh khẽ nhíu mày.
Cũng không để ý.
Cậu Cổ cũng nhíu mày, quay đầu lại, nhìn Tô Minh quát: “Dịch dịch cái ghế coi!”