Lúc này anh đem tới cho người ta cảm giác tuyệt vọng, toàn bộ cảm xúc như đang thoái trào.
Như thể trăm ngàn năm tuổi tươi đẹp bị héo tàn, bị phai nhạt hết đi.
Giống như tất cả sự thân thuộc, thân yêu của con người đều rời đi, tan biến một cách bi tráng.
Đã thấu rõ phồn hoa của cuộc đời, chỉ cầu mong một phút hoàng hôn.
Toàn thân Tô Minh như biến thành một dòng suối, một dòng suối hoang vu vô định.
Lúc đó.
Trên Thủ Hộ Sơn, vẫn còn sót lại tầm mười gia tộc tu tiên, tất cả đều ào ào chạy đến tông môn.
Kinh ngạc, không tin vào mắt mình mà nhìn về hướng đỉnh núi.
Kì lạ là, thâm tâm của bọn họ đã già, tuổi tác cũng đã cạn kiệt thê lương, tràn đầy cảm giác tuyệt vọng.
Loại cảm giác này thật đáng sợ, đáng sợ đến nỗi khiến họ vô thức có suy nghĩ muốn ở ẩn tại chốn bồng lai, không màng thế sự, chỉ mong một ngọn núi, một con sông, một căn nhà cỏ sống yên bình đến lúc chết.
Thế nhưng.
Sự thê lương này, không khí tuyệt vọng này, một lúc sau đã tan biến hẳn.
Dường như, tất cả đều là ảo giác.
"Vừa...vừa...vừa rồi rốt cuộc là như thế nào rồi?", rất nhiều người tu tiên đều hoảng loạn,
nhìn lẫn nhau, vô cùng kinh sợ!!!
Hoàng Cực Cung, bên trong kho báu vật.
Tô Minh lại một lần nữa mở mắt.
Luồng khí Hoang Vu vây kín cơ thế anh chẳng còn sót lại chút nào.
"Rất tốt", thiên nữ Tạo Hóa lên tiếng.
Đây là lân đâu tiên thiên nữ Tạo Hóa khen ngợi Tô Minh.
All Rights Reserved.
The copyright of this digital document is owned by
RpaHMp nn nart nf thiq dr^umpnt may hg in any form withm t nrinr
"Đúng là khiến bổn thiên nữ có chút bất ngờ".
"Bất ngờ vì tôi lĩnh ngộ được ‘đại hoang vu quyền sao?"
"Không phải! Là vì anh có thể thoát ra khỏi cái đó", thiên nữ Tạo Hóa nghiêm túc nói:
"Lĩnh ngộ được hai chữHoang vu trong đại hoang vu quyền’ thì không hề khó.
Nó khó ở chỗ, anh có thể thoát ra được đó không? Nếu anh không thoát ra được thì anh sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Từ nay về sau anh cũng không có tiền đồ gì nữa.
Anh sẽ mãi chìm đắm trong nỗi tuyệt vọng, cô độc và bi ai...!Sẽ mất ý chí tiến lên, sẽ trở thành kẻ bại trận và sẽ thành một nhành cỏ dại cằn cỗi ở nơi hoang vu đó”.
Ánh mắt Tô Minh có chút ngưng trọng.
Đúng vậy! cảm xúc này đúng là rất tiêu cực!
Mình bước vào cảm xúc đó mà lại có thế thoát ra, như vậy mới được coi là kiểm soát được ý cảnh Hoang vu trong đại hoang vu quyền.
Lúc muốn dùng thì lấy ra dùng, lúc không muốn thì thu nó lại, chứ không phải bị ý cảnh ‘Hoang vu kiểm soát mình và từ đó không thoát ra được.
Đây mới là điều quan trọng.
Nếu là mấy tháng trước, khi mình đứng trước khuôn viên nhà họ Tô, lúc đó mình chìm đắm trong cảm xúc bi thương, tuyệt vọng, lạc lõng và cô độc và không thoát ra nổi thì có lẽ đã không có mình của sau này.