Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 606: Sự Kỳ Vọng Đó Vẫn Còn






Lời vừa dứt.

Đột nhiên.

“Ầm…”.

Phượng Như Huyên giống như một quả bom hẹn giờ đã điểm số 0, lập tức phát nổ!
Nhục thể nổ tung.

Thần hồn cũng nổ tung.

Chết triệt để.


Phượng Như Huyên đến tận lúc chết cũng đều không tin, mình lại… lại bị khí tức của đối phương ép đến nổ tung.

Bà ta cho rằng, khí tức áp bức của Thiên nữ Tạo Hoá đã đến cực hạn rồi.

Ai ngờ được, hoá ra, trước đó, khí tức áp bức của Thiên nữ Tạo Hoá hầu như mới chỉ dùng có một chút mà thôi.

Phượng Như Huyên đến tận lúc chết, mới vô cùng hoảng hốt nghĩ đến: người mạnh nhất của tộc Nam Ly Phượng Hoàng sắp đến, thực sự có phải là đối thủ… của người phụ nữ này không?!!!
Khoé miệng Tô Minh lại giật giật.

Anh thực sự đã hơi bị đả kích.

Theo anh thấy, Phượng Như Huyên đã không thực rồi, đã mạnh đến chẳng còn chút công lý nào nữa rồi, kết quả…
“Thế giới của tu giả võ đạo rất lớn, anh ấy à, trước mắt đến cả bước chân vào cửa Võ đạo thực thụ cũng chưa có đâu”, dường như nhìn ra được cảm xúc thay đổi của Tô Minh, Thiên nữ Tạo Hoá truyền âm nói một câu: “Tranh thủ lúc đám người của tộc Nam Ly Phượng Hoàng giẻ rách kia chưa đến, bổn Thiên nữ không có việc gì làm, sẽ giảng cho anh nghe một chút về thế giới Võ đạo”.

Giọng nói của Thiên nữ Tạo Hoá có chút biếng nhác.

“Thế giới của Võ đạo, cái mà bổn Thiên nữ biết, hiện tại chia thành thế giới Tiểu Thiên, Thế giới Đại Thiên, Thế giới Hỗn Độn.

Thế giới Đại Thiên và Thế giới Hỗn Độn tạm thời chưa nói đến, chỉ nói đến Thế giới Tiểu Thiên, còn chia thành tầng Võ thấp, tầng Võ trung, tầng Võ cao và Võ vực Đại thế giới.

Nơi mà anh đang ở là tầng trái đất, ở trong tầng Võ thấp, thuộc về tầng áp chót”.

Tô Minh yên lặng.


Anh càng bị đả kích hơn.

Nhưng, có một hạt mầm muốn trở nên lớn mạnh đang thiêu đốt trong lòng!!!
Nếu đã bước chân vào thế giới của Võ đạo.

Đương nhiên muốn đi xem cảnh vật của những nơi cao hơn.

“Anh cũng không cần tự ti, anh vẫn còn trẻ, tương lai chưa nói rõ được đâu.

Bổn Thiên nữ cũng có chút đánh giá cao anh, dù gì, anh cũng có được sự trợ giúp của bổn Thiên nữ, bổn Thiên nữ bằng lòng ở trong Thần hồn Thức hải của anh, chỉ vậy thôi anh đã có được khả năng vô hạn rồi, lại thêm huyết mạch của anh, ừm, có tương lai đấy”.

“Cảm ơn”, Tô Minh nói một tiếng cảm ơn, sau đó quay người sang Ninh Triều Thiên bên cạnh: “Ông già, ông thế nào rồi?”
“Không sao, không chết được”, Ninh Triều Thiên cười khổ, trong lúc nói chuyện, nhìn về phía Thiên nữ Tạo Hoá, cung kính cúi chào: “Tiền bối…”.

Ninh Triều Thiên thực sự không biết phải nói gì.

Tâm trạng hiện giờ có chút phức tạp.

Ông ấy đã từng đặt kỳ vọng rất lớn vào Tô Minh.

Thế nhưng sự kỳ vọng ấy cũng có cũng có giới hạn.

Năm đó, sau khi cứu Tô Minh bị chôn sống, ông ấy chỉ cảm thấy âu cũng là cái duyên, về sau lại phát hiện ra tư chất võ đạo của anh rất tốt, liền hướng anh đi theo con đường võ đạo.


Sự kỳ vọng đó vẫn còn, thế nhưng...!
Nhưng trước mắt!
Thần hồn ký sinh trong cơ thể thằng nhãi này, mạnh đến mức khiến Ninh Triều Thiên không nói nên lời, còn cả những át chủ bài, những sự kỳ lạ của Tô Minh đều khiến Ninh Triều Thiên có chút khó hiểu.

Hình như mức độ tài giỏi của thằng nhãi này có chút hơi quá rồi, khi dấn thân vào con đường võ đạo không đoán biết được tương lai.

Ông ấy rất tự hào, rất tự hào về những thành tựu mà Tô Minh đạt được.

Thế nhưng trong lòng lại cũng lo lắng, để Tô Minh đi vào con đường võ đạo không biết rõ tương lai, đồng nghĩa với việc Tô Minh phải rời khỏi Trái Đất.

Nếu vẫn tiếp tục dấn thân, sẽ gặp phải tầng võ đạo còn tàn khốc và đen tối hơn, rồi còn phải đối mặt với những thiên tài cao thủ đáng gờm hơn nhiều.

Việc này quá khó và cũng quá nguy hiểm.

Ninh Triều Thiên thật sự đã coi Tô Minh như người thân của mình.

Cho nên, mới có suy nghĩ như vậy.