Sau khi một kiếm này của Tô Minh hạ xuống.
Cả nhà họ Thẩm dường như chưa từng tồn tại trên thế giới này.
Không chỉ vậy, vết kiếm rơi xuống sườn núi nơi nhà họ Thẩm trú ngụ ăn sâu vào thân núi Thủ Hộ Sơn, độ sâu của vết kiếm lên tới khoảng năm kilomet.
May nhờ kích thước khổng lồ nếu không một đường kiếm này của Tô Minh nếu xử lý không tốt có thể chém ngang Thủ Hộ Sơn này rồi.
Quá là kinh hoàng.
Thanh kiếm này phải sắc bén đến mức nào?!
Mới có được uy lực như hủy diệt trời đất như vậy?
Nếu đường kiếm này chém xuống thân thể máu thịt...!
Trên dưới hơn chục gia tộc trên Thủ Hộ Sơn, cộng thêm mấy ngàn người, mồ hôi sau lưng từng người đều lạnh giá như muốn đóng băng!!!
Ánh mắt bọn họ nhìn hướng Tô Minh chỉ còn lại khiếp sợ vô tận.
“Thằng nhóc này, rốt cuộc là tìm được thanh kiếm này từ đâu?”, ngay cả khuôn mặt của Ninh Triều Thiên cũng khẽ co giật, có chút sợ hãi trước uy lực của Ma La Kiếm này.
Trong số những người có mặt tại đây cũng chỉ có thị lực của ông ta mới có thể nhìn ra, trên thực tế một kiếm vừa rồi của Tô Minh quả thực vô cùng miễn cưỡng, có thể anh còn chưa phát huy được /00 uy lực của nó.
Dù vậy, cũng đã tạo ra sức phá hủy kinh khủng đến mức này.
Cũng có thể đoán được rốt cuộc thanh kiếm này đáng sợ như thế nào: “Có thanh thần kiếm mạnh mẽ như vậy trong tay, cũng không biết đối với thằng nhóc này là phúc hay là họa đây”, Ninh Triều Thiên tự lẩm bẩm.
Mang ngọc mắc tội!
Với thực lực hiện tại của Tô Minh sở hữu một bảo vật hiếm có chẳng khác nào đứa trẻ ôm theo một cục vàng lớn dạo bước trên đường lớn đầy người.
“Hy vọng chút thực lực của ông già này có thể giúp tên nhóc cậu ngăn chặn tai họa trong khoảng thời gian ngắn, đoạn đường phía sau phải dựa cả vào bản thân cậu thôi”, Ninh Triều Thiên đã hạ quyết tâm, nếu vì thanh kiếm này mà hấp dẫn tới cường giả càng lớn mạnh từ những tầng võ đạo khác, ông ta cho dù phải liều cả mạng già cũng phải giúp Tô Minh chặn lại.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Thanh Ma La Kiếm lại thu nhỏ lại và biến thành một chiếc nhẫn giống như một chiếc vòng tay, lồng trên cổ tay của Tô Minh.
Trở thành một chiếc vòng tay màu đen đỏ.
Tô Minh khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Thương tổn nặng nề do Ma La kiếm gây ra trong cơ thể anh cũng nhanh chóng bắt đầu hồi phục lại.
“Cường độ thân thể này của mình còn chưa tốt! Nếu như có một ngày cường độ thân thể đủ mạnh, có thể tùy ý sử dụng Ma La kiếm mà nguyên vẹn không tổn hại gì, mới được tính là có chút sức mạnh bảo vệ bản thân chăng?”, trái tim Tô Minh hừng hực lửa cháy.
Người mà!
Nếu chưa nhìn thấy những điều tốt đẹp, có lẽ còn có thể bình tĩnh.
Nhưng gặp qua rồi...!
Còn có thể tĩnh tâm sao?!