Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 410: Cao Thủ Xuất Hiện






Sức mạnh tăng gấp 3 lần, sức tấn công của kiếm quang cũng nhiều gấp 6 lần.
Đứng trước sự sống và cái chết, sắc mặt cậu chủ Hạ trở nên tái nhợt, tâm trí dao động.
"Kẹt!", hai chiếc gang tay bằng giáp mềm màu vàng kim bao trùm lấy hai tay của hắn.
Tiếp đó...
"Bộp...", cậu chủ Hạ giơ hai tay lên, hai tay đập về phía
trước.
Kiếm quang của Tô Minh dừng lại đột ngột, anh đã bị hai tay của cậu chủ Hạ kẹp chặt.
"Mày...", trong lúc dừng lại tạm thời thì dưới thân cậu chủ Hạ bị sức mạnh khủng khiếp áp chế thành hô đen trống rỗng.

Hai chân của hắn kêu lên răng rắc như sắp uốn cong.
Nhưng mặt Tò Minh vẫn không biến sắc, bình tĩnh đến đáng sợ.
Anh căn bản không cho cậu chủ Hạ cơ hội được lên tiếng, anh đang cầm Xích Ảnh kiếm
trong tay lúc này đột nhiên xoay cánh tay.
Vì vậy mà kiếm quang với lưỡi kiếm đang chém xuống dưới cũng xoay vòng.

Lưỡi kiếm tấn công về hai phía trái phải.
"Phụp, phụp...".
Âm thanh chói tai như đinh xuyên qua cửa kính, lưỡi kiếm như xé tan găng tay giáp mềm màu vàng kim.
"A...”, cậu chủ Hạ đau đớn kêu lên thảm thiết, sau khi găng tay giáp mềm màu vàng bị xé thì
lưỡi kiếm sắc nhọn với sức mạnh khủng khiếp cũng chém gãy hai tay hắn.
Máu tươi kèm theo xương tay trắng dã lòi ra khiến người khác nhìn thấy mà kinh người.
Cậu chủ Hạ đau đớn đến nỗi mặt co rúm lại, toàn thân run rẩy như co giật.
Trong lúc đau đớn cực độ, hắn vẫn còn có chút lý trí, vẫn muốn được sống nên hắn đã cất bước chạy trốn về phía xa xa.
Vừa chạy hắn vừa hét lên một cách cay độc: "Mày...!Mày mà giết tao thì nhà họ Hạ sẽ
không tha cho mày".
Nhưng Tô Minh căn bản không đáp lời.
Anh chỉ nhấc tay lên rồi lại xuất kiếm.
Kiếm đó vô cùng nhanh, giống như lưỡi liềm đoạt mạng rồi bổ nhào về phía cậu chủ Hạ.
Cậu chủ Hạ thấy da đầu tê liệt, hắn cảm thấy cái chết đang đến cận kê rôi.
Hắn thấy tuyệt vọng!
Vô cùng tuyệt vọng!
Lúc này hắn nhìn thấy thanh kiếm đó của Tô Minh sắp chém xuống đầu mình nhưng đột nhiên...
Có một ông lão kỳ lạ xuất hiện.
ông lão chỉ khẽ nẳm chặt vai cậu chủ Hạ rồi kéo sang bên cạnh.

Đồng thời bàn tay còn lại vừa thò ráp vừa xương xẩu của ông ta bắn ra một cái thì một luồng khí màu xám bắn ra rơi lên kiếm quang của Tô Minh.
Lúc này kiếm quang lập tức biến mất.
"Chàng trai! Tha được cho ai
thì tha đi! Chỉ là trận so tài thôi mà, đâu cần phải lấy mạng người ta?", ông lão mặc bộ đồ màu xám, tròng dáng người khá gầy gò, trên lưng đeo một con dao tre.

Đôi mắt ông lão trũng sâu xuống, khóe mắt vàng hoe.
"Õng Nham! Giết thằng khốn này đi! Tôi muốn nó sống không bằng chết, thịt nát xương tan...", cậu chủ Hạ rống lên, trong giọng nói tràn đầy vẻ oán hận như mất đi lý trí.

Hắn nhìn chằm chằm vào Tô Minh, vẻ oán hận như sắp thành hiện thực.
Ông lão này tên là Hạ Thủ Nham, là một trong những Cung phụng áo bào tím của nhà họ

Hạ, cũng là hộ vệ sát sườn của cậu chủ Hạ.
Cung phụng của nhà họ Hạ có bốn kiểu: áo bào trắng, áo bào vàng, áo bào tím và áo bào đen.

Màu càng đậm thì thực lực càng mạnh, cấp bậc càng cao.
"Nếu đã là trận so tài thì trước đó tôi bị đánh trọng thương suýt chết thế tại sao ông không đứng ra ngăn cản hắn? Vậy mà bây giờ lại đứng ra ngăn cản rồi nói là ai tha được thì tha? Ha ha...!Thế diện của các người ở đâu?", Tô Minh nhìn Hạ Thủ Nham, cười lạnh một tiếng, nói.
Hạ Thủ Nham có chút bất ngờ, cảm thấy sốc bởi dũng khí của Tò Minh.
"Chàng trai! Trên thế gian này, cường giả có thực lực mới có thể đề ra quy tắc, không có cách nói công bằng hay không.

Cậu chủ thứ hai là người nhà họ Hạ chúng tôi, tôi chỉ giúp người nhà mình và bênh người nhà mình thôi.

Cậu định làm gì?", Hạ Thủ Nham thản nhiên nói: "Kẻ yếu thì không có quyền lên tiếng, con kiến thì phải biết lượng sức mình chứ".
Tô Minh nheo mắt lại chưa lên tiếng.
"Chàng trai! Nếu như cậu thòng minh thì không nên nói gì cả, không nên hỏi gì nữa.

Như vậy thì có lẽ tôi sẽ tha cho cậu một mạng”, Hạ Thủ Nham toát lên sát ý rồi nhìn chằm chằm vào Tò Minh, nói.
Tò Minh vần trầm ngâm.
"Lão già, ông đây thèm vào! Chết đi! Thiên vẫn Kiếm", sắc mặt Tò Minh trở nên dữ tợn, mắng lớn rồi trực tiếp ra tay.
Đúng vậy! Không có gì đế nói nữa cả!
Anh xuất kiếm với toàn bộ sức lưc.
850 nghìn kg sức mạnh thuần túy và 80% kiếm ý nhập vi trung kỳ cộng thêm Thiên Vẫn Kiếm chiêu thứ nhất.
Còn quy luật không gian cũng được Tô Minh sử dụng triệt để, tổ hợp tốc độ và kiếm thế với nhau.
Kiếm chém ra chứa đầy tín niệm và quyết tâm chém giết!
"Quy luật không gian?", trong lòng Hạ Thủ Nham chấn động, sát ý lớn hơn.

Bởi vì trẻ tuổi mà lĩnh ngộ được quy luật không gian thì quá đáng sợ.

Nếu như yêu nghiệt này mà không chết thì về lâu dài nhà họ Hạ
cũng gặp phải phiền phức lớn.
"Trấn áp!", Hạ Thủ Nham giơ tay lên, nói.
Một đường chưởng ấn bao trùm khắp đất trời.

Chưởng ấn đó dường như ngọn núi thần đổ sập xuống.
Chưởng ấn màu tím xếp chồng lên nhau.
Trên chưởng ấn có hình yêu thú đang bay lượn gầm rú, có trận pháp uy quyền, có sòng núi, có biển cả.
Chướng ấn trấn áp về phía
Tô Minh.
Nhưng chưởng ấn vẫn chưa đến trước mặt Tô Minh thì kiếm của Tò Minh đã biến thành hư vô.
Không chỉ vậy, Tô Minh định tiếp tục xuất kiếm nhưng lại không làm được, sức trấn áp quá mạnh như khóa chặt anh.
"A...", Tô Minh gào lên điên cuồng như bị đánh một đòn chí mạng.

Anh dùng hết sức giơ kiếm lên và lại định xuất kiếm.
Trong chớp mắt, da thịt trên cánh tay của Tô Minh đều bị xé nát, kinh mạch sưng tấy.
Bởi vì quá dùng lực nên toàn thân anh như rỉ máu, ngay cả con ngươi cũng biến thành màu máu, mắt cũng đang chảy máu.

Nhưng kể cả là vậy thì anh vẫn không thể nhấc Xích Ảnh kiếm lên.
Trong lúc cánh tay cố giơ lên rồi cũng bị đánh gãy.
Cách biệt quá lớn!
Hạ Thủ Nham là lão quái vật ở cảnh giới đoạt mệnh hậu kỳ.
Đến cảnh giới đoạt mệnh rồi thì chỉ cần ở cảnh giới nhỏ về thực lực vẫn có thể tăng lên gấp
bội.
Hạ Thủ Nham quá mạnh!
Kể cả kho tàng huyết mạch của Tô Minh phát huy tác dụng rồi nhưng vẫn không phải là đối thủ, vẫn còn kém xa.
"Lẽ nào...!Mình sẽ chết ở đây sao?", Tô Minh cảm nhận được mùi chết chóc.

Nhưng anh vẫn không sợ mà vẫn tỏ ra bình tĩnh..