Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 229: Có Một Nơi Rất Hay






Điều khiến hắn tuyệt vọng hơn là cảm giác đi bên cạnh Hứa Như Ý thật là đau khổ.
Bởi lẽ, Hứa Như Ý đẹp như vậy, đáng yêu như vậy nhưng hắn không dám làm gì, thậm chí nhìn trộm còn không dám.

Đúng là đau khổ quá đi!

Thậm chí, khi về đến biệt thự của nhà Công Tôn, Hứa Như Ý ở trong phòng ở tầng 4 mà từ trước đến nay không ai ở.

Vậy mà người trong nhà Công Tôn, bao gồm cả Công Tôn Thần không dám đến gần tầng 3 chứ đừng nói là lên tầng 4.
Chỉ có vai trò như chân sai
vặt rồi chân cầm đồ, chứ không có gì khác.
Công Tôn Thần vẫn nuôi hy vọng là hai ngày này mình đi dạo phố mua đồ với Hứa Như Ý có thể khiến cô ta cảm động vì sự chăm chỉ của mình? Ngộ nhỡ có thiện cảm gì với mình rồi mình được cóc ghẻ ăn thịt thiên nga thì sao?
Nhưng thực tế thì sao? Hứa Như Ý đúng là ác ma, lại còn thuộc kiểu tàn nhẫn.

Cô ta đâu có quan tâm đến sống chết của người khác, là một cô chủ được chiều chuộng từ nhỏ rồi, đâu có quan tâm đến người khác? Vậy thì mình chăm chỉ cũng được
cái quái gì?

Cuối cùng đến ngày thứ ba...
Dường như Hứa Như Ý cũng chơi đủ rồi.
"Cô chủ! Hôm nay...!Đi đâu chơi đây?", Công Tôn Thần nhỏ giọng nói.
"Không có gì vui nữa! Công Tôn Thần! Anh là người Đế Thành, anh nói xem", Hứa Như Ý tùy ý, hỏi.
"Chuyện này...", Công Tôn Thần do dự một lát, nói: "Bình thường ở cửu Hư Tông thì cô chủ thích chơi gì?"
"Chơi gì ư?", Hứa Như Y ngẫm nghĩ một lát, sau đó đắc ý cười, nói: "Tất nhiên là bắt nạt người khác rồi! Đám đệ tử chân truyền và đệ tử nòng cốt có ai không bị tôi trêu đâu".
Đâu chỉ là trêu?
Đám đệ tử chân truyền và đệ tử nòng cốt ở cửu Hư Tông sắp sụp đổ đến nơi rồi, cứ nhìn thấy Hứa Như Ý là họ lại tránh.
Nhưng đây lại là vinh hạnh của họ!

Bởi vì chỉ có đệ tử chân truyền và đệ tử nòng cốt mới
được Hứa Như Ý trêu chọc chứ
những đệ tử ngoại môn hay nội môn thì đều không có tư cách đó.
"Cô chủ thích bắt nạt người khác ư?", Công Tôn Thần thấy mừng thầm, quả nhiên hắn đoán trúng là Hứa Như Ý sẽ nói như vậy.
Hắn hít một hơi thật sâu, nói: "Nếu cô chủ thích như vậy thì tôi...!Có một nơi rất hay".
"ở đâu?", Hứa Như Ý hứng thú, nói.
"Viện võ đạo nhà họ Diệp! Nói ra thì xấu hổ, bởi vì gần đây tôi bị một giáo tông trẻ tuổi ớ viện võ đạo nhà họ Diệp đánh cho thê thảm, suýt nữa phải quỳ gọi hắn là ông nội", Công Tôn Thần cúi đầu cẩn thận nói.