Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 15: Không Biết Thế Nào Toàn Điều Kinh Ngạc






Đến cả Nghiêm Thủ Khôn cũng ngây người, hoàn toàn không nghĩ tới.

Ông ta sống trên đời cũng sắp 80 năm rồi, đây cũng là lần đầu tiên có người dám đứng trước mặt ông ta mà nói những lời như vậy.

Đừng nói là Tô Minh của ngày hôm nay, dù cho là Tô Minh - thiếu gia số một của Dương Giang cách đây ba năm mà dám nói vậy trước mặt ông ta thì cũng sẽ phải trả giá cho hành động đó.

"Không tốt rồi! ”
, trong góc hội trường, gương mặt Trần Chỉ Tình bỗng chốc trở nên gấp gáp, không ngờ được Nghiêm Thủ Khôn lại ra mặt, điều này khiến cô ta có chút bất mãn, rõ ràng Nghiêm Thủ Khôn đang bắt nạt người yếu thế, nhưng mà điều khiến cô ta càng không ngờ được hơn là, khẩu khí của Tô Minh cũng lớn không kém!
?
Khẩu khí lớn một cách quá đáng.


Khẩu khí quá ngông cuồng.

Trực tiếp xỉ nhục, nguyền rủa Nghiêm Thủ Khôn, điều này!
Muốn tìm cái chết đây mà!
Nhà họ Nghiêm mạnh tới mức nào, Trần Chỉ Tình không rõ, nhưng ông nội cô ta từng nói, nhà họ Nghiêm và nhà họ Trần cũng ngang nhau, mà nhà họ Trần không chỉ có một người tu tiên, nên nhà họ Nghiêm chắc chắn cũng sẽ có.

"Được!
Được!
Được!
Chàng trai trẻ, đúng là không biết trời cao đất rộng là gì!
Cậu cho rằng học được chút võ thuật, có tí thực lực, giết được vài người bình thường thì đã là vô địch rồi sao?
Đúng là không biết gì hết!”
, Nghiêm Thủ Khôn tức giận tới mức cười mỉa, gằn giọng từng từ: "Nghiêm Chân, dạy cho cậu ta một bài học đi! ”
"Vâng", Nghiêm Chân vốn không được ai chú ý, luôn khiêm tốn cúi đầu, cuối cùng đã ngẩng đầu lên.

Ông ta vừa ngẩng đầu, ngay giây phút đó, cả hội trường đều cảm thấy sự nguy hiểm ập tới, sát khí mạnh mẽ như thể một con thú dữ đột nhiên gầm gừ.

"Là!
là người tu tiên!”
, Từ Chấn Dực phấn khích, từ trước tới nay đều nghe đồn nhà họ Nghiêm và nhà họ Trần có người tu tiên, nhưng, đó chỉ là đồn đoán, vậy mà giờ phút này đã được chứng thực rồi.

Tu giả võ đạo.

Tu giả võ đạo trong truyền thuyết, vậy mà lại xuất hiện ngay trước mắt ông ta!

Từ Chấn Dực phấn khích tới độ máu dồn lên não, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Nghiêm Chân.

"Chàng trai trẻ, để tôi nói cho cậu biết thế nào mới là võ đạo chân chính?
!”
, Nghiêm Chân bước một bước như thể đang lướt đi vậy, hơn nữa còn rất kì lạ, rõ ràng chỗ ông ta đứng cách sân khấu tới bốn năm mét, vậy là chỉ một bước chân, ông ta lại có thể đáp ngay xuống sân khấu, hơn nữa trông rất nhẹ nhàng, như không có chuyện gì.

Không chỉ có vậy, khi ông ta đáp xuống sân khấu, sân khấu vốn đang kiên cố bỗng chốc rung lắc một chút.

Và người nào có thị lực tốt còn nhìn thấy, nơi Nghiêm Chân đáp xuống xuất hiện hai dấu chân nhàn nhạt.

Đó là sân khấu bằng gỗ nguyên bản đó!
Có thể dẫm thành dấu chân sao?
Trong hội trường, rất nhiều người phấn khích tới phát điên rồi, những thứ này chỉ tồn tại trong truyền thuyết vậy mà lại xuất hiền sờ sờ trước mắt.

Đặc biệt là với mấy người trẻ tuổi cực kì hứng thú với võ đạo, thiếu điều quỳ xuống luôn rồi.

"Tô Minh, thấy tuyệt vọng chưa?
Mày lẩn trốn vất vả ba năm nay vậy mà vẫn phải chết thôi hahaaha! ”
, Từ Viêm hét lớn, tay nắm chặt thành nắm đấm, chưa lúc nào cảm thấy sung sướng như bây giờ.

Khoảnh khắc sinh tử thế này chỉ có những người từng trải qua mới hiểu được nó sung sướng đến mức nào!
Tô Minh vẫn giữ bộ dạng bình thản, gương mặt nở một nụ cười.


Nếu như nhất định phải tìm ra được một điểm gì đó đổi sắc, thì chắc chỉ là sự khinh bỉ thoát ẩn thoát hiện trong ánh mắt mà thôi.

Chỉ là tụ khí trung kỳ rác rưởi mà dám đứng trước mặt tông sư như anh mà dương dương tự đắc chứ!
Có xứng không?
"Chàng trai trẻ, ra tay đi, không là cậu không có cơ hội để ra tay đâu", Nghiêm Chân chậm rãi nói, trong giọng điệu không có chút nào giống như đang đùa giỡn, vô cùng cao ngạo.

"Được thôi!”
, Tô Minh mỉm cười.

Ngay sau đó, Tô Minh lập tức ra tay.

Không khách khí chút nào.

Hơn nữa, cũng chẳng có chiên thức gì đặc biệt, cả thân người lao về phía trước rồi tung một cú đấm.

Nhìn qua thì thấy rất tầm thường.

Nhưng ngay khoảnh khắc mà Tô Minh xuất chiêu, máu trong cơ thể Nghiêm Chân như thể ngưng tụ lại!