Viên Châm hít sâu một hơi, ông ta rõ ràng cảm nhận được trong phạm vi năm trăm mét tính cả trên không trung đều không có người quá mạnh nào
đang ẩn nấp.
ông ta cảm thấy Tô Minh muốn mình sợ ném chuột thì vỡ đồ nên mới nói dối.
Huống chi Viên Châm cũng có tự tin rằng cả thế giới Đại Thiên này không có bao nhiêu người có thực lực mạnh hơn ông ta.
Căn nguyên đại đạo của thế giới Đại Thiên bị thiếu hụt, theo quy tắc thì Đại Đế hay Bán Đế đều không thể xuất hiện được.
Mà chỉ cần không có Đại Đế và Bán Đế thì còn ai có thể đe dọa được ông ta?
Có quyết định, Viên Châm liền vuốt râu, nói: “Tô Minh, hôm
nay bổn tọa sẽ giết cậu, cậu có tiền bối hay người lớn gì thì bảo người đó đi ra đây là được! Bổn tọa có gì phải sợ?”
Sát khí của Viên Châm rít gào.
Vừa nói xong thì cả tầng võ đạo nơi vị trí của học viện Tiên Lạc cũng run rẩy.
Viên Châm bày ra cả người khí thế, mạnh đến nỗi không bờ bến, không thể tưởng tượng được.
Con mắt đại đạo phía trên bầu trời không ngừng âm ỉ dao động.
Vô số loại quy luật đại đạo đang không ngừng rít gào, ngưng tụ.
cả hồ Tiên Lạc giống
như sẽ ngay lập tức bị Viên Châm nhằm vào, bao phủ, khóa chặt lại.
Ngoài Triệu Phong Niên và một số rất ít người ra thì giờ phút này gần như tất cả mọi người đều cảm nhận được tính mạng của mình đang treo dưới một câu nói của Viên Châm.
“Thực lực của Viên Châm thế mà đã đến bước này rồi sao?”, sắc mặt Triệu Phong Niên hơi khó coi.
Ông ta vẫn cảm thấy thực lực của mình và Viên Châm hẳn là sàn sàn như nhau không phân thắng thua.
Thế nhưng giờ phút này, ông ta lại xác định,
Viên Châm mạnh hơn mình một
chút, đừng thấy đây chỉ là một chút, tới trình độ như bọn họ rồi thì muốn tiến thêm một bước đều rất khó, cực kỳ khó.
Trên thực tế, Triệu Phong Niên cũng muốn cứu Tô Minh.
Tô Minh yêu nghiệt như vậy, nếu giúp anh một chút thì có khi anh còn có thể trở thành đệ tử của học viện Thiên Uyên, hời lớn đấy.
Đáng tiếc, nơi này là sân nhà của học viện Tiên Lạc.
Triệu Phong Niên có thể câm nhận được rõ ràng rằng các Thái thượng trưởng lão đang ẩn sau núi của học viện Tiên Lạc mặc dù không đứng ra nhưng đều thời khắc chú ý đến bên này.
Ong ta không có động tĩnh gì thì không sao, nếu có gì thì đám Thái thượng trưởng lão kia chắc chắn sẽ ra tay ngăn cản.
Triệu Phong Niên sẽ không thể cứu được Tô Minh, trái lại còn hoàn toàn trở mặt với học viện Tiên Lạc, mất nhiều hơn được.
Cao thủ đạt tới trình độ như Triệu Phong Niên rồi, lại còn là viện trưởng học viện Thiên Uyên, ông ta làm chuyện gì, quyết định cái gì cũng phải tự hỏi hồi lâu, cân nhắc lợi hại, không thể cứ thế quyết định bằng một suy nghĩ được.
“Tô Minh, người lớn và tiền bối của câu đâu? Nếu thât sư
không xuất hiện thì bổn tọa sẽ tiễn cậu xuống suối vàng đó”, Viên Châm bước từng bước một về phía Tô Minh, trông như đang bước đi bình thường, nhưng mỗi bước đều khiến người ta có cảm giác ẩn chứa đại đạo.
Nếu nó được ghi lại và giao cho mấy người trong nhóm yêu nghiệt thiên tài đi tìm hiếu thì đều sẽ có thể tìm ra được một ít đồ vật này nọ.
Viên Châm càng nói càng xác định, người mà Tô Minh gọi là tiền bối và người lớn đều là xạo, là gạt người, ha ha…
Không ngờ cậu ta cũng có chút thông minh đấy, lừa gạt
đến nỗi ông ta suýt nữa thì tin rồi.
Đáng tiếc, cuối cùng thì sự thật luôn không thể làm giả, giả dối cũng không thành thật được.
Chỉ trong giây lát, Viên Châm đã sắp tới trước người Tô Minh.
Đúng lúc này, ai cũng không ngờ chính là…
“Viên viện trưởng, xin chờ một chút”, Tân Lưu Ly thế nhưng… thế nhưng lại mở miệng.
Cô ta bất ngờ mở miệng khiến cho mọi người, kể cả Tô Minh cùng Viên Châm đều kinh ngạc.