Cái gọi là số mệnh, bốn học viện lớn đều có.
Dù sao thì từ xưa đến nay, nó vẫn chưa từng đứt đoạn quá trình truyền thừa.
Bồi dưỡng được vô số cao thủ và thiên tài, thậm chí là cả Đại Đế.
Cho nên số mệnh đã sinh ra trong sự hưng thịnh đó.
Ông ta lấy ra một chút số mệnh đó đều có phần của mỗi ban lãnh đạo và đệ tử trong khắp học viện.
Giờ phút này, Quái Nhân Tiên Hạc đã dùng tới tất cả số mệnh của học viện Tiên Lạc.
Nói cách khác, Quái Nhân Tiên Hạc đã dùng bí pháp số mệnh đế mượn dùng số mệnh của tất cả các lãnh đạo và đệ tử trong học viện Tiên Lạc.
Có thể hiểu là Quái Nhân Tiên Hạc mượn một ít sức mạnh của mọi người trong học viện, rồi gom lại với nhau để đối phó Tô Minh.
Trong mắt Triệu Phong Niên, cách làm này đúng là quá vô liêm sỉ, hoàn toàn không phải là môt choi môt.
Nhưng Viên Châm lại không thèm để ý đến Triệu Phong Niên.
Ông ta cũng không sợ Triệu Phong Niên dám ra tay.
Sao nào? Vì một Tô Minh mà dám đối đầu đến cùng với học viện Tiên Lạc sao?
Nơi này chính là sân nhà của học viện Tiên Lạc.
Đám người học viện Thiên Uyên kia chẳng là gì ở đây cả.
Cho nên nếu Triệu Phong Niên là một người có đầu óc thì sẽ không ra tay, chỉ có thể tức giận mắng chửi mà thôi.
Với ông ta, chỉ cần Tô Minh chết thì cái gì cũng dễ nói!!!
Cùng lúc đó.
Ầm!
Bia Huyền Diệu lập tức nện lên trên số mệnh chi long quanh người Quái Nhân Tiên Hạc, gây nên âm thanh chấn động.
Va chạm lần này khiến khắp học viện Tiên Lạc rít lên, chấn động một cái.
Cũng chỉ cú va chạm ấy đã
khiến tầng võ đạo nơi học viện Tiên Lạc run rẩy.
Từ trên đỉnh núi phía sau học viện Tiên Lạc lại tràn ra một luồng khí thế ngăn cản nó.
Mà số mệnh chi long màu tím kia chỉ hơi run lên, thế mà lại ngăn cản được đòn tấn công của bia Huyền Diệu.
Đủ để chứng minh sự mạnh mẽ của số mệnh chi long.
Dù sao cũng là số mệnh mà học viện Tiên Lạc ngưng tụ một
tỷ năm! Đương nhiên rất khủng bố, không còn gì miêu tả được.
Cho thấy thực lực của học viện.
“Tô Minh, nhận lấy cái chết
đi!”, Quái Nhân Tiên Hạc hít sâu
một hơi, ánh mắt già nua hiện
lên vẻ kiêng kị và sự sỉ nhục tràn
ngập sát khí.
Ông ta khẽ ra lệnh, số mệnh
chi long kia đột nhiên uốn éo, sau đó bao vây bia Huyền Diệu, dây dưa một chỗ với nó.
Bia Huyền Diệu vô cùng mạnh mẽ, nên cũng chẳng hề hấn gì nhưng lại cũng bị cuốn lấy.
“Tô Minh, Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm của cậu trong chốc lát cũng không giãy ra được đâu, đủ để tôi giết cậu mười lần tám lần rồi, còn di ngôn gì muốn nói không?’1, Quái Nhân Tiên Hạc nhàn nhạt nói.
Cơ thể ông ta dao động, lúc ẩn lúc hiện, quy luật không gian phản phác quy chân, chỉ cảm thấy bốn phía đều thực hư lẫn lộn, khắp nơi đều là khí tức và bóng dáng ông ta.
“Cuối cùng phải kết thúc rồi sao?”, Tân Lưu Ly thở dài, trong đôi mắt xinh đẹp càng trở nên phức tạp, càng ngày càng muốn thấy Tô Minh sáng tạo ra kỳ tích.
Đáng tiếc, đây là điều không thể.
Con bài chưa lật, chiêu số, bảo vật của một người không thế dùng mãi chẳng hết được.