Không chỉ có thế, tháp Tiên Lạc vừa rung lắc vừa lùi về sau.
Lùi về sau một cách không khống chế được.
Trong lúc ảm đạm, tháp Tiên Lạc còn tản mác một thứ hơi thở khiếp sợ, khiếp hãi đến cùng cực…
Tất cả mọi người đều cảm nhận được nỗi sỢ của tháp Tiên Lạc.
“Linh Bảo Hỗn Độn? Là Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm đó hả?”.
Phía xa, Triệu Phong Niên kinh ngạc hô lên, đúng là thất thố.
Ông ta đường đường là viện trưởng của viện Thiên Uyên – một trong bốn thánh địa võ đạo lớn, là bá chủ đỉnh cao nhất của thế giới Đại Thiên này, còn là lão quái vật hàng trăm triệu tuổi, có bao giờ thất thố chứ?
Nhưng lúc này đây, đâu chỉ đơn giản là thất thố?
Ông ta chấn động đến mức cơ mặt co giật luôn rồi.
Viên Châm cũng không khá hơn là bao.
Cũng chỉ vì Linh Bảo Hỗn Độn quá hiếm gặp ở thê giới Đại Thiên này.
Nghĩ mà xem, đến cả bảo vật tọa trấn của học viện Tiên Lạc – tháp Tiên Lạc cũng chỉ là bán bộ Linh Bảo Hỗn Độn mà thôi.
Nghe nói trong thê giới Đại Thiên này quả thực có Linh Bảo Hỗn Độn, cũng chỉ có ba thế iưc siêu nhiên lớn là hoàng triều
Bất Tử, liên minh Hoang Thần hoặc điện Hoàng Tuyền sở hữu thôi.
Nhưng cho dù ba thế lực siêu nhiên này có Linh Bảo Hỗn Độn, chắc hẳn cũng chỉ là Linh Bảo Hỗn Độn hạ phẩm, cùng lắm là trung phẩm, gần như không thể là hàng thượng phẩm.
Mà Tô Minh lại đang cầm Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm.
Mẹ kiếp, quá quá quá quá đáng sỢ luôn!
Mà điều kinh hãi nhất là Tô Minh có thể hoàn toàn điều khiển được tấm bia đá Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm kia.
Đúng là quỷ thần trong sô các quỷ thần!
Ai cũng biết rằng điều khiển Linh Bảo Hỗn Độn cực kỳ khó, cho dù là mấy lão già quái vật siêu cấp như Viên Châm và Triệu Phong Niên cũng không dễ dàng gì.
Muốn điều khiển Linh Bảo Hỗn Độn không chỉ đòi hỏi thực lực siêu cao, mà còn một loạt yêu cầu về thần hồn, tâm cảnh, huyết mạch,…
Vô cùng nghiêm ngặt.
Từ thời viễn cổ, Linh Bảo Hỗn Độn được phát huy hoàn hảo chỉ khi ở trong tay của bán bộ đại đế thậm chí là đại đế thực thụ mới.
Thế nhưng mà…
Ôi trời!
Tô Minh chỉ là một thanh niên trẻ ở tầng năm của cảnh giới Bất Tử, mới hơn 20 tuổi thôi!
Đầu óc Tần LƯU Ly cũng ong ong hết cả lên, đôi môi đỏ mọng như quả anh đào hé ra, như một cô ngốc.
“Đây…” Chu Huyền thì thấy lông tóc toàn thân dựng đứng lên, mặt mũi thoáng chốc trắng bệch, nhợt nhạt hơn cả người chết.
Hắn sỢ như người mất hồn vậy.
Trong lúc vô thức còn muốn điều khiển tháp Tiên Lạc quay về…
Nhưng đâu còn kịp nữa?
Bởi vì đã bị bia Huyền Diệu ghim chặt rồi, lúc này đây, Chu Huyền đã mất đi
quyền kiểm soát tháp Tiên Lạc.
“Đùng!”.
Trước hàng tỷ ánh mắt vằn đầy tơ máu, bia Huyền Diệu đột nhiên lao vọt ra, tiến về phía trước như không gì cản nổi, đâm thẳng vào tháp Tiên Lạc.
Trong thoáng chốc…
Tháp Tiên Lạc đổ sụp xuống.
Nứt toác ra…
Ói trời ơi!
Bán bộ Linh Bảo Hỗn Độn, đứng trước bia Huyền Diệu, như bột giấy vậy.
Kinh ngạc đến mức hai mắt lồi ra.