Nhất thời, cả hồ Tiên Lạc đều có cảm giác vỡ vụn.
Ngay cả học viện Tiên Lạc cũng như bị đánh thành đống hoang tàn.
Cũng may, trong lúc quan trọng Viên Châm sử dụng đại trận Tiên Lạc nên mới có thể khiến cả không gian không bị sụp xuống.
“Chuyện này…”, hàng tỷ ánh mắt đờ đẫn cả ra.
Mạnh quá!
Triệu Phong Niên hít một hơi lạnh…
Từ trước đến nay ông ta luôn cảm thấy Lôi Ma Phùng Thiên Lệ đứng đầu yêu nghiệt học viện Thiên Uyên có cơ hội đuổi kịp Chu Huyền, thậm chí còn thường xuyên lấy Chu Huyền ra để khích lệ Phùng Thiên Lệ.
Nhưng hiện giờ….
Nói không khoa trương thì Chu Huyền dùng một tay cũng có thể bóp ch3t Phùng Thiên Lệ.
Cách biệt là quá lớn…
“Kinh khủng quá đi!”, Hách Liên Tô co rúm người lại, kể cả đòn tấn công của Chu Huyền đã khóa chặt Tô Minh và cô ta chỉ cảm nhận được một chút khí tức từ xa nhưng vẫn cảm thấy nguy hiểm và uy hiếp chí mạng.
Sao lại có thể mạnh đến nỗi vậy được?
Sao thế giới Đại Thiên lại xuất hiện một tên yêu nghiệt trở thành nỗi bi thương của tất cả mọi người ở cùng thời đại như này?
Còn cô ta không cần nghĩ đến kết cục của Tô Minh nữa.
Chỉ cần là người có chút đầu óc thì đều biết, Tô Minh đã phạm phải tội chết.
“Quy luật Tử Vong còn mạnh hơn nhiều so với quy luật Tử Vong của tôi”.
“Lôi Lực! Không ngờ lại dùng đến đại đạo thần phạt này, đúng là bất ngờ”.
…
Trong chớp mắt, Tô Minh đúng là cảm nhận được chút nguy hiểm và áp lực nhưng anh không những không sợ mà ngược lại còn có chút hứng thú, trong lòng lẩm bẩm một câu.
“Xoẹt!”, Tô Minh lấy kiếm ra.
450 triệu kg sức mạnh cộng với quy luật không gian, quy luật Tử Vong và cả sức mạnh ngưng tụ.
Hơn nữa anh còn dùng cả ‘Kiếm Nhị Thập Tam Đại Nhật Phong Bạo’, ‘Thập Kiếm Vĩnh Hằng’, ‘Cửu Kiếm Kinh Tiên’ và ‘Sinh Tử Chớp Ảnh’.
Anh không hề nương tay.
Lúc này Long Ngục Kiếm đã bước vào nhập thần, ánh sáng lấp lánh.
Kiếm chém ra, không đợi mọi người phản ứng lại thì…
“Cheng!”, chỉ nghe thấy một âm thanh kim loại giòn tan vang lên.
Sau đó chiếc móc câu như trấn áp cả đất trời lúc này cũng vỡ vụn.
Ngay cả đại đạo thần lôi bao trùm bên trên cũng bị xé tan.
Đồng thời lúc này, Chu Huyền lùi mạnh về sau nửa bước, thậm chí khóe miệng còn chảy máu.
“Anh…”, Chu Huyền kinh hãi hô lên.
Đã lâu hắn không ở tâm thế run rẩy như vậy rồi.
“Có chiêu bài hay chiêu thức gì thì dùng đi.
Nếu chỉ có chút này thì thất vọng quá đấy”, Tô Minh nói.
Lời nói vừa dứt thì…
“Xoẹt…”, lại xuất hiện từng kiếm quang giống với ban nãy.
Các đường kiếm quang xuất hiện liên tiếp không ngừng.
Chu Huyền cứ tưởng kiếm ban nãy của Tô Minh là mạnh nhất và khủng khiếp nhất rồi và tưởng chỉ có thể dùng một lần.
Tất nhiên chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến hắn chấn động rồi.
Nhưng nào ngờ…
Thoắt cái, trước mặt lại xuất hiện hàng trăm, hàng ngàn thậm chí là chục ngàn đường kiếm quang?
Chu Huyền đã cảm nhận được sự uy hiếp sinh tử, đâu còn do dự gì nữa.
Lúc này hắn hét rống lên: “Đế huyết thần uy!”
Ngay lập tức một luồng khí tức sục sôi trong cơ thể hắn.