Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1021: 1021: Giết Đi





Vì dù sao thì vừa nhìn đám Triệu Phong Niên đã biết là lai lịch không nhỏ.
Nhưng kể cả như vậy thì cũng không thể uy hiếp được học viện Tiên Lạc.
Vậy thì tại sao lại bắt Chu Huyền quay về?
Đúng là kỳ lạ!
Tần Lưu Ly thầm suy đoán trong lòng.
“Có một chàng trai có chút hiểu nhầm với học viện Tiên Lạc nên mới đến khiêu chiến”, Viên Châm nhìn Tô Minh, nói.
Lúc này Tần Lưu Ly có chút tò mò nhìn về phía Tô Minh, ánh mắt với vẻ kinh ngạc và nghi hoặc.
Tự tìm cái chết ư?
20 tuổi cảnh giới Bất Tử tầng thứ 5, đúng là yêu nghiệt.

Nhưng cũng không có tư cách đến khiêu chiến học viện Tiên Lạc chứ? Cùng lắm là có tư cách vào học viện Tiên Lạc thôi.
Điều quan trọng là, không chỉ đến khiêu chiến mà Viên Châm còn vì người trẻ tuổi này mà gọi Chu Huyền về gấp…

“Cậu ta tên là Tô Minh, thực lực rất mạnh, là yêu nghiệt tỷ năm hiếm có.

Trước đó cậu ta đã gi3t ch3t Dư Thiên Hành và Cao Lâm”, Viên Châm thản nhiên nói nhưng sát ý và lửa giận trong lời nói đã thể hiện rõ.
Tần Lưu Ly còn đỡ, vì dù sao cô ta cũng không biết Dư Thiên Hành và Cao Lâm.

Nhưng Chu Huyền lại biết.

Đặc biệt là còn rõ về thực lực của Dư Thiên Hành.
Vậy mà bị thằng nhóc 20 tuổi gi3t ch3t?
Nếu như không phải là sư tôn nói nghiêm túc với mình thì khéo hắn còn không tin.
Chu Huyền ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Minh, trong ánh mắt đục ngàu toát lên sát ý.
Bất luận là ai dám giết học viên của học viện Tiên Lạc thì đều đáng chết.
“Thôi! Chuyện cũ nói đến đây thôi, chiến đấu được chưa?”, Tô Minh nói có chút chán nản, đám người này tưởng hôm nay đến đây để hàn huyên tâm sự à?
Lời nói vừa dứt thì không khí ở hồ Tiên Lạc trở nên quái dị.
Lúc mà Chu Huyền ở cảnh giới bán bộ Văn Đạo xuất hiện trước mặt mọi người thì ai cũng nghĩ Tô Minh chắc phải nhận thua hoặc sợ đến nỗi muốn bỏ trốn.
Nhưng nào ngờ…
“Ha ha… Thú vị đấy”, trong không khí yên tĩnh, tiếng cười giòn tan của Tần Lưu Ly vang vọng, đôi mắt đẹp nhìn về phía Tô Minh, nói: “Chàng trai! Thú vị đấy! Có phải là thất tình bị tổn thương nên chỉ muốn chết không? Con gái nhà ai lại khiến anh si tình đến thế hả?”, Tần Lưu Ly nói với giọng giễu cợt.
Cô ta cảm thấy khá thú vị, mặc dù Viên Châm rất coi trọng chuyện này.

Nhưng cô ta không cảm thấy người thanh niên 20 tuổi này có thể là đối thủ của Chu Huyền, thậm chí còn không có tư cách đứng trước mặt Chu Huyền.

Cô ta cảm thấy, Viên Châm và học viện Tiên Lạc gọi Chu Huyền về đúng là ‘giết gà dùng dao mổ trâu’.
Cũng khó trách cô ta nghĩ như vậy vì độ tuổi và cảnh giới của Tô Minh khiến người khác nghĩ không thể nghĩ hơn.

“Xin lỗi nha”, Tô Minh cũng cười rồi nhìn về phía Tần Lưu Ly, nói.
Xin lỗi?
Tại sao?
“Sao lại nói xin lỗi?”
“Sắp tới chồng cô sẽ chết trong tay tôi, tôi phá hôn sự của cô thì tất nhiên phải xin lỗi rồi”, nụ cười của Tô Minh càng nghiêm túc hơn.
Tần Lưu Ly ngây người ra, sau đó lại cười ha hả.
Nhất thời, nhiều người ở hồ Tiên Lạc đều nuốt nước bọt ừng ực.

Tần Lưu Ly thật sự quá đẹp, từng cử chỉ động tác đều vô cùng thu hút, chứ chưa nói đến nụ cười mê hồn lúc này.
Cười sảng khoái rồi, Tần Lưu Ly đột nhiên thu lại nụ cười, nói: “Nếu chồng sắp cưới của tôi còn không phải là đối thủ của cậu nhóc 20 tuổi thì đúng là đáng chết, không xứng làm chồng của Tần Lưu Ly này”.
Tần Lưu Ly cũng không nói đùa.
Cô ta từng thề, người đàn ông sau này của cô ta phải là người có thể trấn áp cả một thời đại.
“Mời!”, Chu Huyền ngắt lời Tô Minh và Tần Lưu Ly.
Mặc dù thoạt nhìn hắn là người si mê võ đạo, một lòng luyện võ và tính cách lạnh lùng.

Nhưng hắn vẫn yêu thích Tần Lưu Ly.

Làm gì có người đàn ông nào có thể kháng cự lại vẻ đẹp mê hồn của Tần Lưu Ly.
Hắn cũng không ngoại lệ.

Chỉ có điều tâm ý của hắn vững vàng hơn, suy xét nhiều hơn và biết kìm chế hơn mà thôi.

Vì vậy mà nửa tháng qua hắn không dám có chút gì quá đà về cử chỉ lời nói với Tần Lưu Ly.

Hắn thật sự muốn bắt đầu từ tình bạn với Tần Lưu Ly và hiệu quả khá ổn.
Nhưng cuộc đối thoại của Tô Minh và Tần Lưu Ly lúc này như chạm phải giới hạn của hắn.
Hắn không thích vợ sắp cưới của mình nói đùa với người đàn ông khác.
“Mời!”, Tô Minh cất bước, lên trước một bước, mặt đối mặt với Chu Huyền.
“Giết đi! Đừng nương tay”, Viên Châm căn dặn, trong lời nói đều là vẻ tàn nhẫn.