Thanh niên tiến lên một bước, đứng giữa sàn đấu.
“Tôi là Phương Hồn!”, thanh niên hét lên vang dội, đinh tai nhức óc.
Đường nét khuôn mặt hắn đầy rắn rỏi, da dẻ hơi ngâm đen, đôi mắt cực kỳ sáng.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía một đệ tử mập lùn giữa mười đệ tử của học viện Tiên Lạc: “Chương Mục, còn không lăn lên đây!”
Quả nhiên, có đối thủ cũ.
Chương Mục, cũng là cao thủ quyền đạo.
Hơn nữa, càng hiếm thấy là, Phương Hồn và
Chương Mục đều là con dòng chính của nhà họ Phương và nhà họ Chương – hai thế lực đứng đầu ở Tốn La Thiên.
Trước đây khi chưa gia nhập hai học viện, hai người chính là kẻ thù không đội trời chung.
Hiện tại thì còn hơn thế nữa.
“Tao sợ mày chắc?”, Vốn Chương Mục đã đầy đặn, chợt như muốn nổ tung, khí thế khủng b0 mạnh mẽ phóng thẳng lên cao.
Hắn ta giẫm một cái, đế lại một bóng mờ, cả người đã phóng đến trước mặt Phương Hồn, dứt khoát.
Am!
Ầm!
Ấm!
Đấm tới.
Mà hiển nhiên Phương Hồn đã đoán ra từ trước, cũng ra quyền.
Hai người cứng chọi cứng, từng quyền nện vào thịt, nện vào hư không tạo thành những mảnh hỗn độn.
Từng quyền đều tản ra quyền ý tinh khiết.
Sức mạnh như sao băng bắn tung tóe bốn phương tám
hướng, khiến người ta vừa sợ vừa phấn khích.
Hai người cũng cùng một cảnh giới, đều là Thiên Diễn hậu kỳ.
Ngang tài ngang sức.
Chiến đấu ác liệt một hồi, chắc khoảng nửa tiếng thì cả hai mới dừng lại.
Phương Hồn nhỉnh hơn một chút, học viện Thiên Uyên thắng trận này.
Kế tiếp, trận thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy… Tiến hành đâu vào đấy, cũng rất đặc sắc.
Dẫu sao, cảnh giới Thiên Diễn mà đấu tay đôi thì cũng rất kích thích.
Với lại, đều là yêu nghiệt siêu cấp, nên có đủ loại mánh khóe.
Những loại thể chất đứng đầu mà bình thường khó mà trông thấy đều xuất hiện và cả những thần thông kinh khủng, bí pháp càng giống như củ cải trắng.
Thậm chí ngay cả vũ khí cũng không thấp hơn Đạo Khí.
Dù sao đúng là rất đặc sắc, khiến gười xem trố mắt cứng lưỡi, chốc chốc lại hít sâu một hơi, chốc lại lại reo hò.
Liên tục đấu bảy trận liền,
học viện Thiên Uyên thắng bốn trận, học viện Tiên Lạc thắng ba trận, gần như là ngang tài ngang sức.
Mà kế tiếp, còn có ba trận, đây mới là mấu chốt quyết định thắng bại cuối cùng.
Hơn nữa, ba trận kế tiếp cũng đều là những trận khiến người ta vô cùng chờ mong.
Như là Hách Liên Tô, Phùng Thiên Lệ và Dư Thiên Hành đến bây giờ cũng chưa hề ra tay.
“Trận thứ tám này, Diêu Cương, cậu lên đi”, Triệu Phong Niên chỉ đích danh.
Diêu Cương là người đàn ông mặc đồ đỏ thiên về hung ác và nham hiểm, hai tay cầm kiếm, khí tức trên người khiến người khác cảm giác khó chịu.
Nhưng thực lực gã rất mạnh, là Thiên Diễn tầng bốn.
“Vâng”, Diêu Cương gật đầu, đáy lòng lại buồn bực.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Còn lại ba trận, gã cảm thấy mình có thể đánh trận thứ hai áp chót.
Chắc chắn trận cuối cùng là Phùng Thiên Lệ.
Nhưng kết quả… Gã lại đấu trận thứ ba từ dưới đếm lên!
Vậy Hách Liên Tô sẽ đấu trận thứ hai áp chót!
Cho thấy, ở trong mắt viện trưởng thì gã không bằng Hách Liên To.
Điều này làm Diêu Cương khó chịu.
Tuy khoảng thời gian trước sức mạnh của Hách Liên Tô đột nhiên tăng mạnh, thậm chí còn đứng thứ ba trong “bảng Tiên Nữ”.
Nhưng chỉ nói về sức mạnh thì gã cảm thấy mình chẳng thể nào kém hơn Hách Liên Tô được.