Gần đây hai bè phái của Tuấn Hào và Hà Huy xung đột khá nhiều, đặc biệt còn có sự nhúng tay của lũ côn đồ bên ngoài. Tuấn Hào gia tăng thêm mức độ tập luyện cho bọn chúng, ngày đẫm máu đã sắp đến gần.
.....................
Trong một căn nhà hết sức xa hoa nhưng cách khá xa thị trấn, thoạt nhìn có vẻ u ám bà tĩnh lặng.
- Chào! Lý cảnh sát.
- Hà Huy! Không ở nhà mà đập phá, ngươi đến đây làm gì? Không có việc, mời đi. Đây không phải chỗ của trẻ con chơi.
- Lý cảnh sát, việc gì cũng phải từ từ mới nhừ được. Biết người này không?
Hà Huy nói xong đưa tay vào đũng quần móc ra một tấm ảnh (😃😃😃), mắt nhắm lại, ngồi dưa lưng bào thành ghế sopha. Tên cảnh sát nhìn vào tấm ảnh chợt phẫn nộ, phần lớn là ghen ghét. Ta chẳng lẽ phải kém một thằng nhóc mười lăm tuổi? Hắn quay đầu nhìn vào gương, gật gù trong đầu thầm nghĩ mình cũng khá đẹp trai lai lai giống chó.
Đùng!
Chợt nghĩ đến cái gì đó không kiềm chế nổi phẫn nộ, đưa tay vào háng rút súng ra, bắn một cái, gương vỡ tan rơi loảng xoảng xuống đất.
- Lý cảnh sát, cứ bình tĩnh, việc gì cũng có cách giải quyết, hai ta đều có điểm giống nhau.
Hà Huy nói xong, đưa tay cầm lấy tấm ảnh xé đôi, tay ra hiệu. Tên cảnh sát gật gù như hiểu ea điều gì đó. Ý kiến về khoản này, hai người khá giống nhau. Và còn nữa đều có đặc điểm chung là thích đút đồ vào đũng quần.
- Kế hoạch ra sao?
- Giết, đoạt mỹ nhân. Hai việc nhanh gọn, nhưng còn có chút vấn đề, với lại với chức vụ của ngài công việc sẽ dễ dàng thực hiện..........
Cả hai thằng cứ ngồi buôn nước bọt với nhau, càng nõi càng thấy hợp, cuối cùng thống nhất ý kiến. Căn nhà lại trở về với sự yên tĩnh của nó.
.............
Chị cảnh sát xinh đẹp gần đây của chúng ta bận khá nhiều việc từ hôm đưa Tuấn Hào về nhà mải tắm rồi đi mất, hai người không còn gặp nhau nữa. Cô đang đau đầu, dạo này số lượng vũ khí trái phép đang trào vào đây ồ ạt với một số lượng khá lớn, đến một chút manh mối cô cũng không tìm được. Dự báo thời tiết cho cô biết trong tương lai sẽ có điều chẳng lành.
...................
Thế lực của Tuấn Hào đang vù đầu vào việc công của mình chỉ chưa đầy ba tháng, tên nào cũbg to con, đô hơn hẳn. Từ bọn chân yếu tay mềm phát triển đến như hiện tại quả không dễ dàng.
Tuấn Hào nhìn sắc trời.
Màu hồng cho biết sẽ có việc chẳng lành.
Màu đỏ tượng trương cho mùi vị của máu.
Màu xanh là sự yên lành.
Màu trắng tượng trưng cho sự hi sinh, chết chóc. Cùng một ý nghĩa với hai màu, hồng và đỏ.
........
Mỹ Na dạo gần đây đến tháng, chẳng thể tò te được tí nào, cũng vùi đầu vào trong trận chiến. Phát huy cực hạn sức mạnh của thân thể. Muốn mạnh hơn, Tuấn Hào biết phải tìm được một đối thủ tầm cỡ hoặc mạnh hơn chính bản thân mình