Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 963




Chương 963

“Anh Vân!” Lang Hải tỏ vẻ lo lắng.

“Lâm Vân, cẩn thận!” Ông ngoại lên tiếng nhắc nhở.

“Lâm Vân, đừng!” Triệu Linh cũng tiến lên kéo cánh tay của Lâm Vân.

Triệu Linh biết rõ, dựa vào lực tay của Phạm Nhật Long, còn có thể bóp gãy xương bàn tay của Lâm Vân.

“Không sao.”

Lâm Vân mỉm cười xua tay với ba người họ.

Ngay sau đó, Lâm Vân quay người nhìn Phạm Nhật Long.

“Bắt tay mà thôi!”

Lâm Vân vừa nói, vừa mỉm cười chìa tay ra, bắt tay với Phạm Nhật Long.

Lâm Vân hiểu rõ, nếu bản thân lùi bước không dám, chắc chắn sẽ bị Phạm Nhật Long cười nhạo là chuột nhắt, cũng sẽ khiến cho các ông chủ xung quanh cười chê mình nhát gan.

“Phạm Nhật Long, đúng là đã lâu không gặp, nghe nói lần trước sau khi anh rời khỏi thành phố Bảo Thạnh, bị đội đặc nhiệm Giao Long đuổi, đã tham gia vào bộ đội hậu cần. Là thật không?” Lâm Vân vừa bắt tay, vừa cười nói.

Phạm Nhật Long nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống.

“Lâm Vân, anh vẫn ngông cuồng như vậy!”

Giọng nói Phạm Nhật Long lạnh như băng, khi anh ta nói chuyện, tay cũng trực tiếp dùng lực.

Tay của Lâm Vân, bởi vì ứ máu mà trong chớp mắt đã trở nên đỏ bừng.

Một loại đau đớn ray rứt, xông thẳng vào trong lòng, đau đến mức Lâm Vân muốn hét lên.

Lực tay của Lâm Vân, thực sự hoàn toàn không thể so bì với Phạm Nhật Long.

Tuy nhiên Lâm Vân gắng gượng cắn răng, hoàn toàn không phát ra bất cứ âm thanh đau đớn nào.

Lâm Vân biết, một khi bản thân kêu đau, vậy thì sẽ khiến cho Phạm Nhật Long được như ý, cũng khiến cho bản thân ở trong buổi tiệc này, bị mất mặt!

Ánh mắt của Phạm Nhật Long cứng lại, toàn bộ sức lực anh ta dùng, đủ để khiến cho một người bình thường phải gào khóc, thế nhưng anh ta phát hiện ra, Lâm Vân lại không lên tiếng chút nào.

“Anh lại có thể chịu đựng được? Hừ, tôi xem anh có thể chịu đựng bao lâu!”

Sắc mặt Phạm Nhật Long u ám tiếp tục dùng lực.

Xương cốt bàn tay của Lâm Vân, dường như bị bóp kêu lên răng rắc.

Lâm Vân đau đến mức cả người đều run rẩy, trên trán đổ mồ hôi lạnh, thậm chí sắc mặt còn trở nên trắng bệch.

Tuy nhiên, trên mặt Lâm Vân vẫn cố gắng nặn ra nụ cười, cũng không lên tiếng.

Có đau hơn nữa, tuyệt đối không được thua về khí thế!

Có đau hơn nữa, tuyệt đối không được để mất danh dự đàn ông!

“Lâm Vân…”

“Anh Vân!”

Cảnh tượng này, ba người Liễu Chí Trung, Triệu Linh và Lang Hải nhìn đến đau lòng.