Chương 909
Sau khi Lâm Vân nghe xong, nụ cười trên mặt lập tức ngưng tụ, thay vào đó là một mặt ngưng trọng.
Chỉ cần nghe giọng nói của Chu Ân là biết rằng có điều gì đó không ổn! Nhưng Chu Ân nói rằng cô ấy đang ở bệnh viện?
Có chuyện gì đã xảy ra?
“Bệnh viên? Chu Ân cô bị làm sao vậy? Sao cô lại ở bệnh viện?” Lâm Vân vội hỏi.
“Sáng nay, mẹ tôi bị tai nạn ô tô và một chân đã bị gãy. Ai đó đã đe dọa tôi qua điện thoại rằng nếu tôi tham gia vào tập đoàn Tỉnh Xuyên thì vụ tai nạn tiếp theo sẽ g iết chết bà ấy! Vì vậy… tôi xin lỗi, tôi sợ tôi không thể gặp được mẹ nữa! Tôi thực sự xin lỗi!” Chu Ân khóc.
Có thể tưởng tượng được, Chu Ân cũng vô cùng khổ sở, dù sao cô ấy cũng đã đồng ý với Lâm Vân, nhưng vì tính mạng của mẹ, cô ấy nhất định phải cự tuyệt!
“Cái gì?”
Lâm Vân nghe được lời nói của Chu Ân. Sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, trong mắt hiện lên một tia tức giận không gì cản nổi.
“Rầm!”
Lâm Vân quăng điện thoại trên bàn lớn, giọng nói vô cùng lớn.
Mọi người trong phòng họp đều tập trung ánh mắt vào Lâm Vân, ai cũng không biết chuyện gì đã xảy ra khiến tâm trạng của Lâm Vân ại đột nhiên tồi tệ như vậy.
“Lâm Vân, không phải mày bảo Chu Ân sẽ lên đây sao? Sao đột nhiên lại quăng điện thoại thế kia? Mày gọi người lên đây nhanh lên.” Lê Văn Hải nở một nụ cười nham hiểm.
“Lê Văn Hải, chắc chắn là mày làm!”
Lâm Vân rống lên. Đồng thời, ngón tay chỉ vào Lê Văn Hải, Lâm Vân cơ hồi tức giận muốn đập bàn.
Xét về cả động cơ và mục đích.
Tìm người dùng ô tô đâm vào mẹ Chu Ân và cảnh báo cô ấy không được vào tập đoàn Tỉnh Xuyên. Điều này có lợi cho ai nhất?
Tất nhiên là Lê Văn Hải!
“Tao làm cái gì? Lâm Vân, mày đang nói cái gì? Tại sao tao không hiểu? Chúng ta không phải đang nói đến chuyện mời Chu Ân sao?” Lê Văn Hải nheo mắt nói.
Lâm Vân trực tiếp xông tới trước mặt Lê Văn Hải, nắm lấy cổ áo Lê Văn Hải, rống lên:
“Mày TM còn ở đây giả bộ đúng không? Chính mày là người tìm người lái xe đâm vào xe của mẹ Chu Ân, lại còn tìm người uy hiếp cô ấy, Lê Văn Hải, TM mày thật hung ác, cạnh tranh ra cạnh tranh, mày còn dùng cách dơ bẩn như thế này!”
Lâm Vân mắt đỏ hoe vì tức giận và cơn tức giận đỏ ngầu bùng phát từ thân thể anh, nó dường như có thể thiêu rụi mọi thứ.
Đối mặt với tình huống bất ngờ như vậy, toàn bộ phòng họp đều đổ dồn ánh mắt vào cuộc tranh cãi.
Không ai nghĩ rằng tình hình lại đột nhiên trở nên như thế này.
“Cái gì? Mày nói tao tìm người đâm vào xe của mẹ Chu Ân? Còn uy hiếp cô ấy? Lâm Vân, mày nói bậy bạ gì đó, đừng có đổ lên người tao!” Lê Văn Hải cũng hét lên.
Lê Văn Hải tiếp tục rống lên: “Tao cho rằng mày không mời được Chu Vân nên muốn đổ hết lên người tao! Lâm Vân, mày thật đúng là không biết xấu hổ!”
“Mày còn đánh trả tao? Đồ… đồ khốn nạn!”
Lâm Vân tức giận trực tiếp dùng nắm đấm đánh vào mặt Lê Văn Hải, Lê Văn Hải trực tiếp bị đập lên bàn hội nghị.