Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 891




Chương 891

“Ui, lại một người không sợ chết muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Vậy anh trai đây sẽ thỏa mãn mày!”

Người đàn ông mặt rỗ vừa nói vừa cầm con dao Switchblade nhằm phía Lâm Vân và Thạch Hàn, đâm thẳng tới chỗ hai người bọn họ.

“Bộp!”

Thạch Hàn ôm giữ chặt cổ tay anh ta, sau đó dùng lực vặn.

“Răng rắc!”

“AAA!”

Một tiếng tiếng hét thảm thiết, thê lương vang vọng cả nhà ăn, tay của người đàn ông mặt rỗ bị Thạch Hàn vặn gãy!

Hai người đàn ông còn lại thấy thế, cũng vọt lên.

“Rầm rầm!”

Thạch Hàn dùng chân đá hai cái, hai người này lập tức bị đá quỳ rạp trên mặt đất. Hai người đàn ông ôm bụng, sắc mặt tái nhợt vô cùng, hô hấp khó khăn, không đứng dậy được.

Trình độ của ba người này còn không đủ để nhét kẽ răng cho Thạch Hàn!

“Chu Ân, cô có bị làm sao không?” Lâm Vân vọt tới trước mặt Chu Ân.

“Tôi… Tôi…”

Sắc mặt của Chu Ân tái nhợt. Cô ta vẫn còn có chút sợ hãi, vừa rồi con dao kề sát cổ cô ta thật sự đã dọa cô ta sợ gần chết.

“Đừng sợ, hiện tại cô không sao rồi.” Lâm Vân đỡ cô ta đứng vững.

“Hay thế này đi, để tôi đưa cô trở về!”

Lâm Vân nâng Chu Ân đi ra bên ngoài.

Bên kia.

Sau khi Lê Văn Hải bị đánh thảm đến mức mất mặt chạy ra khỏi nhà ăn, anh ta cảm thấy oan ức, định chuẩn bị gọi điện thoại cho Lê Hằng, hỏi Lê Hằng rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, nói diễn kịch như trong kịch bản mà sao lại biến thành này?

Đúng lúc này, bốn gã đàn ông từ xa vội vã đi tới.

“Ngài Lê, sao ngài lại ở ngoài này?” Người đàn ông dẫn đầu hỏi.

“Mấy người là ai?” Lê Văn Hải nhìn bốn người này.

“Bốn người chúng tôi được tổng giám đốc Lê Hằng tìm đến, là người sẽ phối hợp với ngài diễn trò. Vừa rồi trên đường bị kẹt xe, cho nên đến muộn một chút.” Người đàn ông dẫn đầu nói.

“Cái gì? Mấy người… Mấy người mới là người phối hợp với tôi để diễn trò sao? Vậy… Vậy những người trong đó là ai?” Lê Văn Hải trừng lớn hai mắt, giọng nói trở nên bén nhọn.

Đến bây giờ anh ta mới hiểu ra rằng anh ta diễn kịch lâu như vậy, thế mà ba người bên trong kia không phải người phối hợp diễn với anh ta mà là lưu manh thật sự?

Sau khi Lê Văn Hải nghĩ đến đây, trong lòng tức giận đến mức muốn chửi muốn đập cái gì đó. Đây có khác gì trêu đùa anh ta không?

“Ngài Lê, ngài sao vậy? Còn muốn diễn trò không?” Bốn người hỏi.