Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 852




Chương 852

Tiếng cười của bọn họ rất to, chỉ sợ cả nửa đường phố đều có thể nghe được. Những vị khách đến ăn khuya ở quán, cũng lần lượt quay đầu sang nhìn.

Lâm Vân nghe thấy tiếng cười chói tai của bọn kia, hai mắt nhíu lại, lạnh giọng nói: “Nếu như mấy cậu cứ không biết điều như thế, vậy thì làm phiền mấy cậu cút ra ngoài.”

Sáu người này nghe thấy vậy, tiếng cười đột nhiên dừng lại.

“Thằng chó kia, đ*t mẹ mày vừa sủa cái gì đó? Bảo bọn tao cút á?!”

“Rầm” một tiếng, gã đàn ông đầu trọc xô bàn đứng dậy.

“Mẹ mày thằng nhãi con, gan mày cũng quá lớn rồi, còn dám quản ông nội mày nữa hả!”

“Thằng chó kia, mày muốn chết chứ gì, ông đây cho mày toại nguyện!”

Đám đàn ông ở bàn bên kia nhao nhao đứng dậy, hung thần ác sát mà trừng mắt nhìn Lâm Vân. Vài tên trong số đó đã cầm mấy chai rượu rỗng lên, muốn sang đập Lâm Vân một trận tơi bời.

“Cậu trai này lá gan cũng lớn quá đi, còn dám đi gây chuyện với mấy kẻ này.”

“Đúng vậy, tôi bội phục lòng can đảm của cậu ta, nhưng cậu ta chọc tới mấy tên này, chỉ sợ là gặp xui xẻo rồi.” Những vị khách có mặt trong quán ăn lúc ấy đều nhìn Lâm Vân với ánh mắt thương hại. Tuy Nhiên, Lâm Vân vậy mà không hề bối rối chút nào.

“Muốn đánh nhau đúng không?” Lâm Vân cười lạnh.

Phía sau Lâm Vân còn có ba viên đại tướng chiến lực MAX, việc gì phải sợ mấy thằng côn đồ tép riu này?

“Anh Thiên!” Lúc này ba người Thạch Hàn, Độc Nha, Thiết Quyền đều đã đứng dậy, đi đến chỗ Lâm Vân, sẵn sàng ra tay bất kì lúc nào.

“Á à, hóa ra mày còn có ba thằng tới giúp nhỉ. Được lắm, thế thì hôm nay ông nội liền dạy mấy thằng chúng mày cách làm người!” Tên đầu trọc cuồng ngạo lớn giọng nói.

“Các vị xin hãy bớt giận!” Ông chủ quán ăn khuya vội vội vàng vàng chạy tới.

“Sáu vị đây, tôi đã giao phí bảo kê cho anh Cơ rồi, mong các cậu bớt giận, đừng đánh nhau ở quán của tôi!” Ông chủ quán ăn khuya cầu xin sáu gã đàn ông kia.

Cả đám hai mặt nhìn nhau.

“Ông chủ, nể tình ông đã nộp tiền bảo kê, hôm nay mấy anh đây sẽ không gây sự ở quán của ông. Nhưng tiền ăn hôm nay ông phải miễn phí cho bọn tôi mới được!” Gã đàn ông đầu trọc vừa cười vừa nói.

“Được được được!” Ông chủ chỉ có thể gượng cười, liên tục gật đầu.

Ông chủ cũng biết là một khi đánh nhau ở quán của ông thì tổn thất sẽ cực kì lớn. Mà mấy tên côn đồ này căn bản sẽ không bồi thường tiền, ông chỉ có nước ngậm bồ hòn làm ngọt.

“Thằng kia, hôm nay coi như mày hên, bọn anh nể mặt ông chủ mà tha cho mày một lần!” Tên đàn ông đầu trọc vừa nói vừa cười đểu mà chĩa ngón tay giữa lên với Lâm Vân. Năm tên khác bên cạnh hắn cũng thi nhau cười lớn, giơ ngón tay cái về phía Lâm Vân.

Ngay sau đó, sáu tên này nhao nhao quay người ngồi xuống, tiếp tục ăn uống.

“Bốn vị này, các cậu cũng ngồi xuống đi, các cậu đừng trêu chọc đám người kia nữa. Không phải tôi xem thường các cậu, mà là các cậu thực sự không thể trêu vào bọn họ, nếu đánh nhau thật thì người thiệt thòi chính là các cậu. Mà tôi cũng không muốn bị đập quán đâu.” Ông chủ tận tình nói.

“Anh Thiên, anh thấy sao?” Ba người Thạch Hàn nhìn về phía Lâm Vân.

Đối với ba người bọn họ mà nói, chỉ cần Lâm Vân ra lệnh một tiếng bọn họ liền có thể xông lên đánh mấy tên côn đồ phách lối này tới nằm bẹp.

“Ông chủ quán buôn bán cũng không dễ dàng. Ngồi xuống trước đã.” Lâm Vân khoát khoát tay.