Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 744




Chương 744

“Cậu… sao cậu lại giỏi như vậy?” Sắc mặt Lâm Hải Huy tái xanh, giọng nói của anh ta cũng trở nên sắc bén vô cùng.

“Anh vô dụng như vậy, nói thật, thi đấu với anh đúng là làm nhục tôi.” Lâm Vân hờ hững nói.

“Cậu…”

Cơ trên mặt Lâm Hải Huy bỗng nhiên giật mạnh, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Nếu tôi thắng thì nên đưa phần thưởng cá cược đi, tôi nghĩ Lâm Hải Huy anh sẽ không chơi xấu đâu nhỉ.” Lâm Vân đưa tay ra.

Sau khi Lâm Hải Huy nghe vậy, anh ta đành phải cắn răng lấy chiếc chìa khóa chiếc xe Ferrari của mình ra.

Đây là chiếc Ferrari hơn mười tỉ đó.

Với Lâm Hải Huy mà nói, số tiền này không phải là khoản nhỏ, thua cuộc trước Lâm Vân khiến lòng anh ta như chảy máu.

Trước đó anh ta dám lấy chiếc Ferrari này ra cá cược, hoàn toàn là vì anh ta cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng rồi.

“Lâm Hải Huy này sẽ không chơi xấu, cầm lấy đi.”

Lâm Hải Huy cắn răng nói vậy xong thì mới đưa chìa khóa xe vào tay Lâm Vân.

Dù sao cũng nhiều người nhìn như vậy, Lâm Hải Huy cũng phải giữ mặt mũi, cho dù muốn chơi xấu thật cũng không được.

Lâm Vân nhận chìa khóa xe xong, Khóe miệng của anh hơi cong lên, sau đó anh xoay người đi tới trước mặt Lâm Mộc Thanh.

“Chị Thanh, không làm chị thất vọng chứ?” Lâm Vân cười nói.

“Không, không, xem ra trước đó là chị hiểu nhầm em rồi, khinh thường khả năng của em, không ngờ em còn có bản lĩnh này nữa, chị còn phải toát mồ hôi đây này.” Lâm Mộc Thanh cười lúng túng.

“Thấy chị Thanh đã lo lắng cho em như vậy, em đưa chiếc xe này cho chị nhé, sau này chị đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, xe không tốt thì sẽ bị đối tác xem thường.”

Lâm Vân tươi cười đưa chìa khóa xe cho Lâm Mộc Thanh.

Vừa rồi trên đường tới đây, Lâm Vân ngồi xe của Lâm Mộc Thanh.

Lâm Mộc Thanh chỉ lái một chiếc Audi hạng xoàng hơn một tỉ.

Trên xe, Lâm Vân dò hỏi mới biết được, tất cả số tiền của Lâm Mộc Thanh đều dùng để đầu tư công ty, số vốn eo hẹp, đâu có dư tiền mua xe, nếu không phải ra ngoài bàn chuyện làm ăn cần chú trọng bề ngoài một chút, có lẽ cô cũng không mua chiếc Audi này.

“Chuyện này… sao vậy được! Em còn chưa có xe mà, em giữ lại cho mình đi.” Lâm Mộc Thanh vội vàng từ chối.

“Chị Thanh, em có xe của mình thật, chị cầm đi. Nếu chị không cầm thì em giận đấy.”

Lâm Vân cố gắng nhét chiếc chìa khóa xe cho Lâm Mộc Thanh.

“Cái đó, vậy cũng được, cảm ơn em Lâm Vân, chị bảo quản chiếc này cho em trước, đợi em tốt nghiệp đại học rồi thì chị lại giao nó cho em.” Lâm Mộc Thanh cười nói.

Mấy con cháu nhà họ Lâm nhìn thấy cảnh tượng này đều khiếp sợ không thôi.

“Thằng nhóc này nghèo rách mồng tơi, khó lắm mới có được chiếc xe hơn mười tỉ, vậy mà lại mang tặng cho người khác? Cũng hào phóng quá nhỉ?”

“Đúng đó, một thằng nghèo rách mà có thể ra tay hào nhoáng thế, đúng là không thể tưởng tượng được.”