Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 709




Chương 709

Làm sao đây? Nên làm sao đây? “Bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh!” Trong lòng Lâm Phong không ngừng suy nghĩ.

Trong lòng Lâm Vân rất rõ, càng vào lúc nguy cấp, càng phải bình tĩnh, một khi đại não bị cơn hoảng loạn chiếm giữ, vậy thì sẽ thật sự xong đời! “Đứng lại cho tao!”

Lâm Vân mạnh bạo hét lên.

Sau đó, Lâm Vân lấy súng lục ra, chĩa thẳng vào Khương Hùng Dũng.

“Nếu chúng mày còn dám tiến thêm một bước, tạo lập tức bắn vào đầu Khương Hùng Dũng!” Lâm Vân nói lớn, tràn đầy khí thế.

Tám tên vệ sĩ đang xông tới lúc này lập tức ngừng lại.

Khương Hùng Dũng sau khi nhìn thấy khẩu súng trong tay Lâm Vân sắc mặt cũng thay đổi.

“Nhóc con, súng…!Súng của mày là súng giả!” Khương

Hùng Dũng cắn răng nhìn Lâm Vân.

“Súng giả? Ha ha, mày cảm thấy Lâm Vân tạo kiếm được súng thật rất khó sao? Còn cần kiếm một khẩu súng giả đến hù doạ người khác à?” Lâm Vân cười lạnh.

Không sai khẩu súng của Lâm Vân là thật, chỉ có điều trong súng không có đạn.

Nhưng Lâm Vân rất rõ, bản thân phải giả bộ như có đạn, không thể có bộ dạng sợ hãi! Không thể có bộ dạng chột dạ! Khương Hùng Dũng sau khi nghe thấy lời Lâm Vân nói, cơ mặt ông ta khẽ run, ông ta biết những lời Lâm Vân nói quả thực không sai.

“Khương Hùng Dũng, nếu như ông không tin thì cứ bắn một phát là sẽ biết ngay thôi, tất nhiên đấy là lấy mạng ông ra để thử”

Lâm Vân vừa nói vừa giơ súng lên đạn.

“Tach!”

Cùng với âm thanh lanh lảnh của khẩu súng lục được lên đạn, cả khuôn mặt Khương Hùng Dũng đều trở nên tái mét.

“Đừng! Đừng! Đừng! Đừng nổ súng!” Khương Hùng Dũng vội vàng hét lớn với Lâm Vân.

Trên trán Khương Hùng Dũng đầy mồ hôi, rõ ràng ông ta bị dọa rồi..

Khương Hùng Dũng không thể đánh cược được, nếu như súng trong tay Lâm Vân là thật vậy thì bắn ra một phát thôi là ông ta toi đời mất rồi, hơn nữa ông ta cảm thấy với thân thế của Lâm Vân thì cây súng kia chắc chắn là hàng thật.

Lúc Lâm Vân nghe thấy Khương Hùng Dũng nói đừng nổ súng thì trong lòng anh mới tạm thở phào ra một hơi.

Có điều Lâm Vân không hề thể hiện gì ra bên ngoài.

“Không nổ súng? Ha ha, một cơ hội giết ông tốt như vậy.

Tôi chỉ cần bóp cò súng một phát thì ông chết quách rồi, vì sao tôi không được nổ súng chứ?” Lâm Vân cười lạnh nói.

“Nếu như cậu nổ súng, một khi tôi mà chết đi thì tám người vệ sĩ của tôi chắc chắn sẽ nhào lên giết cậu! Một hộp đạn trong cây súng của cậu không đủ để tiêu diệt bọn họ đâu!” Khương Hùng Dũng cắn rằng nói.

“Hình như đúng là thế nhỉ”

Lâm Vân giả vờ như mới hiểu ra điều gì.