Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 605




Chương 605

Sau khi Thạch Hàn dừng lại, anh ta thở hắt ra một hơi dài, sau đó từ trong miệng thốt ra ba chữ.

“Tôi thua rồi.”

Trải qua một trận giao thủ ngắn ngủi, Thạch Hàn đã biết được thắng thua đã rất rõ ràng rồi, nếu không phải đạo trưởng hạ thủ lưu tình để lại chút mặt mũi cho anh ta, thì e là anh ta càng đánh sẽ càng thêm thê thảm.

“Đạo trưởng quả nhiên là một cao thủ, đối thủ mà tôi gặp phải bản thân đều kể không hết, nhưng tôi chưa từng gặp qua đối thủ có loại chiêu thức này như đạo trưởng, chuyện lấy nhu khắc cương trước đây tôi vẫn còn chưa tin, nhưng hôm nay xem như đã được mở mang kiến thức rồi” Sau khi Thạch Hàn nói xong, anh ta liền gập người kính chào đạo trưởng.

Người luyện võ đương nhiên là lấy kẻ mạnh làm đầu, thực lực của đạo trưởng còn cao hơn cả Thạch Hàn, tất nhiên là có thể nhận được sự tôn kính của Thạch Hàn.

“Thí chủ, cậu cũng rất mạnh, ít nhất là tôi đã lâu không gặp được đối thủ mạnh như cậu rồi.” Đạo trưởng chắp tay nói.

Sau khi Thạch Hàn trở về bên cạnh Lâm Vân, anh tại bất lực nói: “Anh Vân, tôi đã cố gắng hết sức rồi, đạo Trường này quả nhiên là danh bất hư truyền, đúng là một cao nhân ẩn thể” “Không sao” Lâm Vân cười với Thạch Hàn, đương nhiên Lâm Vân sẽ không thể nào khiển trách Thạch Hàn được.

Tiếp theo đó, Lâm Vân nhìn về phía đạo trưởng cười nói: “Đạo trưởng quả nhiên lợi hại, nếu như chúng tôi đã không thể thắng được đạo trưởng, thế thì về chuyện mời đạo trưởng xuống núi tôi cũng sẽ không cưỡng cầu nữa”

Ngay cả Thạch Hàn cũng dễ dàng bị hạ gục, có thể thấy được thực lực của người này lợi hại đến như thế nào, trước đó khi Lâm Vân nghe tin đồn rằng ông ta có thể nhận đạn bằng tay không, vẫn là hoàn toàn không tin tưởng, nhưng bây giờ Lâm Vân đã tin rồi.

Một sự tồn tại lợi hại đến như vậy, Lâm Vân biết rằng muốn thu ông ta vào dưới trướng mình, đây gần như là điều không thể nào, hơn nữa đạo trưởng lúc nãy cũng đã nói rằng trừ khi đánh bại được ông ta, như vậy mới có thể bảo ông ta xuống núi.

“Đạo trưởng, chúng tôi vẫn còn có việc cần làm, thể thì không quấy rầy đạo trưởng tịnh tu nữa, xin phép cáo từ trước đây”

Lâm Vân vừa nói vừa đứng dậy.

“Thí chủ đợi đã.” Đạo trưởng khoát tay.

“Đạo trưởng còn có chuyện gì không?” Lâm Vân nhìn ông ta.

“Vốn là tôi sẽ đóng cửa không tiếp khách, thí chủ có biết tại sao tôi lại ra gặp các cậu hay không?” Đạo trưởng mỉm cười.

“Ồ? Tại sao?” Lâm Vân tỏ ra có chút hiếu kỳ.

“Bởi vì cậu ta.

Đạo trưởng trực tiếp chỉ thẳng vào Bạch Hổ.

“Bạch Hổ? Cậu ấy thế nào?” Lâm Vân tỏ ra rất nghi hoặc.

Ngay cả Bạch Hổ cũng đang ngơ ngác, tại sao lại đột nhiên nói đến anh ta rồi.

“Vào lúc nãy ở bên ngoài sân, cậu ấy cùng đồ đệ của tôi giao đấu với nhau, tôi nhìn cậu ấy ra tay, rồi phát hiện được cậu ấy có một thể chất rất đặc biệt.

Đạo trưởng chậm rãi nói.

“Ơ, không sai, cơ thể của cậu ấy quả thật có chút đặc biệt, sau khi cậu ấy bị thương, khả năng tự lành vết thương nhanh đến kinh ngạc, tôi nghĩ thể chất đặc biệt mà đạo trưởng đã nói đến hẳn là cái này nhỉ, không ngờ đạo trưởng lại có thể vừa nhìn là đã nhìn ra được.” Lâm Vân cảm thán nói.